THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: hoaxuongrong

Ngón tay từ trên ghế làm việc trượt xuống, Cố Hải từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trái tim một trận kinh hoàng sợ hãi, lúc này mới ba giờ chiều, vậy mà cậu đang ngồi làm việc vẫn ngủ thiếp đi.

Mới vừa rồi ở trong mộng, Cố Hải mơ thấy Bạch Lạc Nhân bị sói lang ăn thịt, cậu ở phía sau ra sức đuổi theo, cứ như vậy trơ mắt nhìn thân thể Bạch Lạc Nhân bị miệng con sói xé ra thành vô số mảnh. Con sói mỗi khi ăn hết một miếng, sẽ ném lên người Cố Hải một khúc xương. Ngay trước lúc tỉnh giấc, trên miệng của con sói chỉ còn lại đầu của Bạch Lạc Nhân, mắt của cậu ngay lúc đó lập tức mở to.

Sau hơn mười phút, Cố Hải vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác kinh khủng đó.

Tại sao lại có giấc mơ này? Cố Hải xoa xoa trán.

Bạch Lạc Nhân nhất định không có việc gì, chỉ là mình quá lo lắng mà thôi. . . . . . Cố Hải không ngừng tự an ủi mình, chờ cậu ta khuây khỏa rồi, ắt sẽ trở về, cậu ta chắc chắn biết mình đang ở nhà mong đợi.

"Leng keng. . . . . ." Tiếng chuông cửa vang lên.

Cố Hải trầm giọng nói: "Mời vào."

Đông Triệt đẩy cửa ra, thấy Cố Hải đang dựa vào ghế, sắc mặt cực kỳ kém.

"Ngày hôm qua cậu yêu cầu họ đẩy nhanh tiến độ sản xuất cho xong số bóng đèn kia, có cần tiếp tục nữa không? Nói cho tôi duy nhất một lần, để tôi khỏi phải phiền cậu hết lần này đến lần khác!"

Hiếm thấy, lần này Cố Hải lắc đầu một cái, "Không cần."

Đông Triệt thở phào nhẹ nhõm, hừ cười nói: "Thật làm không dễ dàng, cuối cùng lại hủy bỏ, mà tại sao? Bước tiếp theo chúng ta làm gì nữa? Chỉ cần có thể sử dụng trong hôn lễ của cậu, tôi đều cho công ty chúng ta sản xuất hết, dù sao công ty chúng ta cũng có nhiều nhân tài như vậy, cho các nàng ấy một cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình cũng được."

"Chưa vội."

Cố Hải từ trên ghế đứng lên, thong thả bước đến bình lọc nước lấy một ly nước, ổn định lại tâm tình.

"Tự tay tôi thiết kế một buổi triển làm đèn điện ngoài trời, vị trí cụ thể đã chọn, cậu đem toàn bộ số đèn chúng ta gần đây sản xuất ra mang đến đó, tối hôm nay chính thức bắt đầu."

Đông Triệt bị kế hoạch này của Cố Hải làm cho chóng mặt, số đèn này không phải để dùng khi kết hôn sao? Tại sao lại muốn mang đi triển lãm? Huống hồ số lượng đèn này cực kỳ lớn, không phải muốn chiếu sáng nguyên cả cái thủ đô này chứ?

Cố Hải nhẹ nhàng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

Đông Triệt nhìn gương mặt râu ria xồm xàm của Cố Hải, thật không nhẫn tâm phản đối cậu ta.

Ra khỏi phòng làm việc của Cố Hải, Đông Triệt tích cực đi chuẩn bị cho cuộc chiến này, tìm tới vô số xe vận chuyển, đem toàn bộ số đèn màu cực sáng này đến khu vực Cố Hải đã thuê sẵn. Mới đầu Đông Triệt còn lo lắng chỗ đó không đủ lớn để đặt được từng ấy bóng đèn, kết quả khi đến nơi, phát hiện nơi này nhìn mãi chẳng thấy ranh giới đâu.

Chỗ này chắc phải tốn không ít tiền thuê mà!

Đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, "Chỗ này chắc phải tốn không ít tiền điện à!"

Quay đầu nhìn lại, Diễm Nhã Tĩnh đang đứng bên cạnh cậu, hai mắt dại ra, vẻ mặt ngơ ngẩn, nàng cũng bị Cố Hải làm cho bối rối.

"Sao cô lại tới đây?" Đông Triệt hỏi.

Diễm Nhã Tĩnh thở một hơi dài, "Sao chỉ có tôi? Phía sau còn có mấy trăm người nữa, cũng bị Cố Hải phái tới trông chừng nơi này. Anh ta nói, mấy ngày này đều không được nhận bất cứ việc gì, bất cứ hoạt động kinh doanh nào cũng đều tạm thời hoãn lại, một lòng một dạ làm cái triển lãm này. Thật không biết triển lãm cá nhân như vầy có thể mang lại cho công ty chúng ta lợi ích gì! Tuy nói số đèn thông minh do công ty chúng ta sản xuất nổi tiếng tốt, nhưng người ta cũng đã sản xuất được loại đèn có chất lượng tương đương rồi, anh ta tổ chức buổi triển lãm lớn như vậy, cuối cùng có thể bán ra ngoài được bao nhiêu đây? Tôi cảm giác phí tổn cho việc quảng cáo lần này đều không thể thu lại được."

"Bán hả?" Đông Triệt cười, "Cô cảm thấy cậu ta sản xuất mấy thứ này là để sinh lời sao?"

Diễm Nhã Tĩnh tròn mắt, "Không phải bán? Không bán thì triển lãm làm gì? Đốt tiền sao?"

"Tôi không phải nói rồi sao? Người ta muốn kết hôn, những thứ này đến lúc đó sẽ dùng để bố trí cho hôn lễ." Đông Triệt trả lời không đến nơi đến chốn.

Sắc mặt Diễm Nhã Tĩnh tái lại, đôi môi run run một lát, hỏi lần nữa: ". . . . . . Thật sao?"

Ngón tay Đông Triệt ấn một cái vào trán của Diễm Nhã Tĩnh, chân thành khuyên giải an ủi, "Buông tay đi!"

Diễm Nhã Tĩnh một phen kéo lấy tay áo Đông Triệt, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh ta rốt cục muốn cùng ai kết hôn? Anh đừng nói cho tôi biết là anh, anh có nói tôi cũng không tin. Cố Hải dù cho rối loạn thần kinh như thế nào đi nữa, cũng không thể cùng một người đàn ông kết hôn, hơn nữa còn làm ra bao nhiêu chuyện như thế này."

Đông Triệt nắm cằm Diễm Nhã Tĩnh, nhoẻn miệng cười gian tà.

"Đến lúc đó cô sẽ biết."

.........

Trời còn chưa sáng, Bạch Lạc Nhân liền đến trước của chùa Đại Chiêu, đã có rất người đến đây cúng bái, thậm chí có người đã đến từ tối qua, mặt hướng tượng Đại Chiêu dập đầu tụng kinh. Tảng đá trước chùa Đại Chiêu đã có không biết bao nhiêu người hành hương đến quỳ lạy, cọ sát đến sáng loáng, nắng sớm chiếu vào xanh biếc.

"Tôi cũng muốn đến làm lễ hành hương."

"Người ta cúng bái là muốn cầu phúc cho kiếp sau, cậu vì cái gì?"

"Tôi không cần cầu phúc cho kiếp sau, chỉ mong được ở bên cậu suốt kiếp này."

"Tôi thay phật tổ phù hộ cho cậu!"

"Ha ha ha. . . . . ."

Tình cảnh năm đó lại hiện ra, lúc ấy nhìn những tín đồ này dập đầu bái tế, giống như đang xem náo nhiệt. Thậm chí không cách nào hiểu nổi tại sao họ lại tín ngưỡng những thứ này đến vô hạn, cảm thấy đây là một loại ngu muội, chỉ có những người không biết suy nghĩ mới tìm đến nơi này gửi gắm tâm tình.

Nhưng hôm nay, Bạch Lạc Nhân lại là một người trong số đó.

Thật sự không cần cầu phúc cho kiếp sau, chỉ cầu kiếp này được mãi ở bên cậu.

Người từ bốn phương tám hướng liên tục không ngừng tới cúng bái, Bạch Lạc Nhân cũng ở trong đội ngũ này, không ngừng đứng dậy, chấp tay, khấu đầu. . . . . . Một đoạn đường dài, không biết bao nhiêu lần khấu đầu xuống đất, không biết bao nhiêu lần trong lòng khấn nguyện, một lần lại một lần, cho đến khi con đường trước mặt trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một cái bóng dài của tượng phật.

Màn đêm buông xuống, màn triển lãm ánh sáng đã chính thức bắt đầu, kéo dài đến tận hai giờ sáng, hầu như không có ai bước vào, nơi này vẫn không ngừng được chiếu sáng.

"Có thể tắt bớt đèn không?" Diễm Nhã Tĩnh hỏi

Cố Hải không chút nghĩ ngợi liền trả lời, "Tiếp tục chiếu sáng."

Diễm Nhã Tĩnh suýt nữa đã thốt ra mấy chữ, "Mấy triệu tiền điện. . . . . ."

Cố Hải không nhúc nhích.

Giờ khắc này, Diễm Nhã Tĩnh đột nhiên có chút chán nản, chẳng lẽ những thứ đèn này thật không phải dùng để mua bán, mà là giống như lời Đông Triệt nói, dùng cho việc đó sao?

Nếu là như vậy, tại sao hiện giờ đã bắt đầu chiếu sáng?

Đang suy nghĩ, Cố Hải đột nhiên xoải bước ra ngoài, đi tới trước một cái đèn, cả giận nói: "Ai mang cái này vào đây?"

Gầm lên giận dữ, dọa người chung quanh sợ đến sửng sốt.

Đông Triệt nghe tiếng chạy tới, "Sao vậy?"

"Chỗ này không phải là đặt đèn định vị cho phi cơ sao? Người nào đem đèn thường để ở đây?" Hai má Cố Hải xanh mét.

(Cố hải cực đoan luôn roài)

Nhân viên phụ trách quản lý bố trí sân bãi đi tới, thật cẩn thận giải thích, "Cái đèn định vị phi cơ kia bị trục trặc, đã bỏ rồi, trên xe lại không có đồ thay thế, tôi liền tạm thời đổi một cái khác."

"Tôi nói có thể đổi loại khác sao?" Cố Hải vừa gầm lên giận dữ, "Lập tức tới kho hàng lấy một cái mới tới đây!"

Nhân viên quản lý do dự không đi, vị quản lý bộ phận đứng bên cạnh chen vào nói: "Cố tổng, chỉ là một chỗ nhỏ, dù sao cũng không ai nhìn thấy, thôi đừng về lấy cái mới nữa? Rất phiền toái."

"Tôi nói đi là đi, hai mươi phút nữa lập tức thay xong cho tôi!"

Cố Hải lớn tiếng ra lệnh, không người nào dám làm trái ý.

Mặc dù nơi này sáng như ban ngày, nhưng không khí xung quanh lại u ám tối tăm.

Trầm mặc hồi lâu sau, Đông Triệt mở miệng hỏi: "Cậu là muốn chiếu sáng đường cho cậu ta quay về hay sao?"

Ngoài việc đó ra, Đông Triệt không thể nghĩ ra được số đèn đó dùng để làm gì, bởi vì cậu ta đã nhìn qua bản thiết kế, số đèn này được sắp xếp không có hình dạng gì, sáng lên cũng chỉ là ánh sáng lóa mắt, không có hề có tính nghệ thuật. Thế nên Đông Triệt đương nhiên cho rằng, Cố Hải bắt buộc nhân viên quản lý đi thay bóng đèn kia, chỉ là bởi vì hai ngọn đèn có độ sáng khác nhau. Có thể ở trong lòng Cố Hải, chỉ một ngọn đèn ảm đạm liền sẽ khiến cho Bạch Lạc Nhân bỏ qua cả khu vực chói lọi này.

Mặc dù như vậy, Đông Triệt vẫn không thể không nhắc, "Làm như vậy không phải là có hơi lãng phí? Lỡ như cậu ta rất nhiều ngày sau mới trở về, hoặc là trở về lúc ban ngày thì sao? Như vậy mấy chục triệu tiền điện liền vô ích."

Cảm động đối phương cũng phải có chừng mực chứ!

Nhưng trong lòng Cố Hải, tình yêu đối với Bạch Lạc Nhân không có bất kỳ giới hạn nào.

Chín năm trước, cậu có thể vì Bạch Lạc Nhân mà làm ra bất kỳ chuyện hoang đường nào, chín năm sau, cậu vẫn có thể làm như thế.

"Tiền điện này không lấy từ tài khoản của công ty, tất cả đều do một mình tôi xuất tiền túi, cứ chiếu sáng như vậy, dù cho mười ngày sau cậu ta mới về, cũng chiếu suốt mười ngày cho tôi!"

"Nè. . . . . . Chờ cậu ta trở lại, số đèn này xử lý như thế nào?" Đông Triệt lại hỏi.

Ánh mắt Cố Hải sáng lên, "Nếu như tôi thật có thể gặp lại cậu ta ở đây, số đèn này toàn bộ mang cho hết, một cái cũng không giữ lại."

Đông Triệt mặc dù không tôn trọng thái độ hi sinh vì tình yêu như thế này, nhưng nhìn Cố Hải làm như vậy, tự đáy lòng thật sự bội phục.

Phi cơ Bạch Lạc Nhân trên đường gặp chút trục trặc, phải hạ cánh giữa chừng, sữa chữa xong lại gặp phải sương mù, phi cơ không cách nào cất cánh bình thường được, cứ như vậy làm trễ một ngày. Cho đến buổi chiều ngày thứ hai, sương mù mới từ từ tản đi, Bạch Lạc Nhân lại lái phi cơ, hướng về nhà.

Lúc Bạch Lạc Nhân bay tới Bắc Kinh, đã là mười giờ tối, đã là ngày thứ tư công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân tổ chức triển lãm, liên tiếp suốt ba đêm, nơi này không ngừng được chiếu sáng.

Phi cơ Bạch Lạc Nhân đang tìm kiếm chỗ hạ xuống, ở trên bầu trời đêm, chủ yếu dựa vào đèn chỉ thị ở sân bay mà phân biệt phương hướng. Đặt biệt là ở vị trí thấp, cần phải chú ý đến đèn cảnh báo chướng ngại vật ở trên mái nhà, để tránh va chạm vào các tòa nhà cao tầng.

Thơi điểm phi cơ của Bạch Lạc Nhân đang quanh quẩn trên bầu trời đêm, đột nhiên chú ý một nơi tương đối sáng. Những chỗ khác chỉ là từng điểm sáng, chỗ đó là cả một khoảng sáng, khoảng cách phi cơ càng gần mặt đất, ánh sáng ở khu vực đó càng chói mắt.

Bạch Lạc Nhân không tự chủ được liền bay đến khu vực phát sáng đó, khi giảm độ cao, nhiều loại đèn bắt đầu xuất hiện rõ ràng từng lớp, màu sắc cũng càng ngày càng rõ ràng. Mấy triệu ngọn đèn màu phát sáng, cơ hồ nhanh chóng làm lóa mắt Bạch Lạc Nhân, mỗi lớp là các loại đèn thông minh, được hệ thống thiết kế lúc sáng lúc tối. Lớp trong cùng là đèn định vị phi cơ, có độ sáng cao nhất, cũng là ánh sáng mà Bạch Lạc Nhân chú ý trước hết khi đang ngồi trên phi cơ.

Phi cơ Bạch Lạc Nhân quanh quẩn trên một khoảng trời cực sáng, một khu vực chiếu sáng lớn như vậy, đối với người phía dưới mà nói hoàn toàn là lộn xộn, bọn họ chỉ có thể thấy được một phần của tảng băng trôi. Nhưng đối với người ở trên cao như Bạch Lạc Nhân lại khác, cậu có thể rõ ràng thấy được quy luật biến đổi của ánh sáng.

Nghe được tiếng phi cơ trên bầu trời đêm truyền đến, Cố Hải suốt ba đêm liền đều cầm điều khiển từ xa cuối cùng cũng dùng tới.

Bạch Lạc Nhân đang muốn khởi động thiết bị theo dõi trên phi cơ để chụp ảnh, đột nhiên, vô số đường sáng cực đại từ cửa phi cơ ập vào, đưa mắt nhìn xuống, hai tay đang cầm lái chợt cứng đờ.

Lớp trong cùng là đèn định vị phi cơ đột nhiên phát sáng cực đại, và số đèn cao tần cũng bắt đầu nhấp nháy, tổng cộng là 134 cái, tạo thành tám chữ to.

"Bạch Lạc Nhân, chúng ta kết hôn đi!"

Bạch Lạc Nhân choáng váng, không nhận thức được gì thêm, cậu ta thậm chí cũng không biết mình như thế nào lại hạ cánh phi cơ được. Chỉ nhớ rõ ngay khi phi cơ đáp xuống đất, tâm tư mấy ngày nay trôi dạt nơi nào đột nhiên quay trở lại.

Cửa Cabin mở ra, mắt cậu phải điều tiết một lúc mới có thể thích ứng với cường độ ánh sáng nơi này, ánh mắt đột nhiên tập trung tại một nơi, nơi đó có một người đang đứng, Bạch Lạc Nhân bước nhanh đến chỗ người này.

Nhìn thấy khoảng cách hai người chưa tới hai mét, Cố Hải đột nhiên sải một bước dài tới trước, một phen nắm lấy cổ áo Bạch Lạc Nhân, hung hăng đấm một cái vào má cậu ta.

"Con mẹ nó cậu mấy ngày nay đi đâu hả?"

Đôi môi Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói nên lời.

Kết quả, kẻ đánh người lại khóc trước, dùng hết sức lực đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, bàn tay gắt gao giữ trên lưng Bạch Lạc Nhân, nghẹn ngào nổi giận nói, "Tôi còn không đến nửa mạng sống, lần sau nếu còn đi mà không nói, trở lại tôi liền thao chết cậu!"

Giọt nước mắt động trên khóe mắt Bạch Lạc Nhân thật lâu mới rơi xuống.

Cố Hải kiềm lại cảm xúc, đẩy Bạch Lạc Nhân ra hỏi, "Có thấy mấy chữ vừa rồi không?"

Bạch Lạc Nhân ừ một tiếng.

"Có đồng ý không?" Cố Hải khẩn trương hỏi.

Bạch Lạc Nhân trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: "Tôi không thể sinh con cho cậu, cậu cũng không thể sinh con cho tôi."

Cố Hải đưa tay ra nhéo hai má Bạch Lạc Nhân, từng chữ một nói: "Cậu chính là con của tôi, đời này tôi thương một mình cậu là đủ rồi."

Bạch Lạc Nhân kinh ngạc nói không thành lời.

Cố Hải đem ngón tay phủ đầy thương tích của Bạch Lạc Nhân bỏ vào trong miệng khẽ cắn một ngụm, "Cậu không phải đã nói rồi sao? Mạng của cậu là do tôi cứu, vậy cậu chính là con của tôi. Mạng của tôi cũng là do cậu cứu, tôi cũng là con của cậu."

Bạch Lạc Nhân nghe xong những lời này, không thể kiềm nén được cảm xúc, bật khóc hung hắn cắn lên cổ Cố Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc