THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: Thỏ

Bạch Hán Kỳ nghe xong những lời này vô cùng xúc động, tuy rằng đây là chuyện của người khác, nhưng người phụ nữ này là vợ trước của ông, Cố Hải có thể chấp nhận cha mẹ cậu ta, Bạch Hán Kỳ cũng thấy thanh thản.

Cố Hải đưa mắt nhìn Bạch Hán Kỳ.

“Ba, con biết người nhiều năm như vậy, thực sự từ rất lâu đã coi người là cha của mình. Ba là bậc cha chú mà con thân thiết nhất, cũng là người cả đời này con kính trọng nhất. Cho đến giờ con vẫn nhớ mười năm trước, lần đầu theo Nhân Tử đến nhà, thấy được tình cảnh của ba. Lúc đó bỏ nhà đi, con đã để ý Nhân Tử, thầm ước ao có được tình phụ tử của hai người.

Cả đời này con áy náy để cho ba phiền lòng hai lần, nhưng ba tin con, sẽ không có lần thứ ba đâu.

Ba có thể chửi mắng con thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần xin ba đừng vì chuyện tình cảm của chúng con mà trách mắng Nhân Tử. Giống như lúc ba nói trong đám cưới của ba, người ba yêu nhất là con trai của ba, con muốn thay con trai ba nói một câu, người cậu ta yêu nhất trên đời cũng chính là ba. Hôm nay, con thay Nhân Tử cùng với con xin được cảm tạ công ơn nuôi dạy hơn hai mươi năm qua của ba, xin ba một lần nữa chấp nhận chúng con.”

Nói xong, Cố Hải đứng dậy, bước tới, trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu hai cái.

Những lời này của Cố Hải khiến cho Bạch Hán Kỳ một phen xúc động xen lẫn đau đớn, đến khi thấy Cố Hải quỳ xuống, thoáng chốc nước mắt liền rơi. Ông chợt nhớ tới đêm ông thành hôn, Cố Hải cõng Bạch Lạc Nhân trên lưng, đã có cảm giác từ đó trở đi con ông đã không còn thuộc về ông nữa rồi.

“Mau đứng dậy đi.” Bạch Hán Kỳ vội đỡ Cố Hải.

Khương Viên ở một bên từ lâu đã khóc không thành tiếng.

“Đầu gối nam tử hán là vàng, nói quỳ là quỳ sao? Cho dù có muốn quỳ, cùng phải chờ tới ngày kết hôn chứ!” Bạch Hán Kỳ lau nước mắt, “Con không phải thấy thẹn với ba, từ lâu, ba đã biết sớm sẽ không giữ được đứa con trai này.”

Trở lại chỗ ngồi, tâm tình của mọi người đều đã ổn định lại.

(Cố Hải đã coi Khương Viên là mẹ, tớ để mẹ con cho tình cảm nha)

Khương Viên nghẹn ngào nói, “Kỳ thực, bao nhiêu năm như vậy, mẹ thấy nhiều người, giờ lòng dạ cũng không còn hẹp hòi nữa. Sống độc thân, kết hôn hay gì đi nữa, cũng là cách sống của riêng mỗi người. Cuộc sống không có đúng và sai, chỉ là phù hợp hay không phù hợp. Chuyện nam nữ cũng vậy, có con nối dõi cũng chỉ là để gửi gắm, không có có thể dùng cách khác để bù lấp vào.”

“Đúng vậy.” Bạch Hán Kỳ tiếp lời, “Với ba mà nói, chính là tùy duyên, có thì có, mà không có thì cũng không thể bắt buộc. Hơn nữa ba cũng hiểu, con ta hơn hai mươi năm qua thực sự rất khổ, so với nỗi đau để nó đi theo người khác, ba chỉ mong nó được yêu thương thật nhiều.”

“Đúng vậy.” Khương Viên hiếm khi lại đồng ý với Bạch Hán Kỳ. “Có con có cái không phải là một nhiệm vụ, ba mẹ chỉ mong các con hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất. Giống như việc ba mẹ ra sức ngăn cản các con ở bên nhau, không phải là vì không thể chấp nhận mối quan hệ này, chỉ là đau lòng cho các con, sợ con đường các con đi sau này sẽ không dễ dàng.”

“Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy.” Bạch Hán Kỳ nắm tay Cố Hải, “Con phải chăm sóc con trai ba thật tốt.”

Khương Viên cũng cười, “Đúng vậy, con ta là mệnh giàu sang, phải được nâng niu. Chứ cưới nữ nhân về nhà, cả ngày quát tháo, nhìn đã thấy ngột ngạt.”

“Hahaha…”

Bạch Hán Kỳ cười to sảng khoái.

Giờ khắc này, Cố Hải chợt cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp.



Bạch Lạc Nhân vẫn còn ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ, đi cùng Cố Uy Đình và hơn hai mươi lãnh đạo khác. Đêm đó cậu quên mất chuyện kết hôn cùng Cố Hải, chỉ còn nhớ giấc mộng kia, cảm thấy thật buồn cười, cũng lại không muốn nghĩ quá xa. Cậu không biết Cố Hải đi tìm Bạch Hán Kỳ và Khương Viên, càng không biết Cố Hải đã quyết định việc kết hôn.

Cậu đến quán rượu, Cố Uy Đình ngồi đối diện.

Kể từ khi thăng chức, Bạch Lạc Nhân ít tham gia huấn luyện, chỉ toàn việc vặt vãnh dồn đến, cơ hội tiếp xúc với Cố Uy Đình cũng nhiều hơn.

Hôm nay, Bạch Lạc Nhân cùng Cố Uy Đình đi họp, trên đường về, Cố Uy Đình đột nhiên nói, “Tối đến phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Bạch Lạc Nhân mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó.

Cơm tối cũng không ăn, Bạch Lạc Nhân ở trong phòng đợi đã lâu, cuối cùng tiếng cửa vang lên.

“Ngồi đi!” Cố Uy Đình nói.

Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ ung dung, thực ra đang lén giấu sự bất an trong lòng.

Cố Uy Đình rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng, Bạch Lạc Nhân đứng dậy châm thuốc.

“Cậu có muốn hút một điếu không?” Cố Uy Đình hỏi.

Bạch Lạc Nhân lắc đầu, “Không, tôi vừa hút xong.”

Cố Uy Đình phun ra một hơi khói thuốc, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Tôi hỏi cậu, nhiều thứ đồ trong phòng Cố Hải là đồ của cậu đúng không?”

Quả nhiên chuyện gì tới cũng phải tới, Bạch Lạc Nhân vốn định chờ lúc thích hợp sẽ chính miệng nói ra với Cố Uy Đình, không ngờ còn chưa kịp chuẩn bị, Cố Uy Đình đã nói ra chuyện này.

“Đúng vậy.” Bạch Lạc Nhân ung dung trả lời.

Cố Uy Đình vẻ mặt nghiêm trọng, hai hàng lông mày nhíu lại.

“Hai người hiện giờ… là quan hệ như thế nào?”

Bạch Lạc Nhân khẽ nói, “Người yêu.”

Cố Uy Đình cầm điếu thuốc trên tay, khóe mắt hiện ra sự buồn bực, nhưng ông vẫn kìm chế được.

“Người yêu…” Cố Uy Đình nhấn mạnh hai chữ này, “Tôi miễn cưỡng dùng từ này cho mối quan hệ của hai người, trước kia tôi ngầm đồng ý để cho hai cậu ở bên nhau, cũng tỏ rõ thái độ, tôi không ngăn cản không có nghĩa là tôi tán thành, chỉ là tôi cảm giác các cậu vẫn chưa trưởng thành. Tôi tưởng cuộc sống thay đổi, các cậu sẽ tự buông bỏ thứ tình cảm không thực tế này, không ngờ tôi đã đánh giá thấp tình cảm của hai cậu rồi.”

Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời, “Biết đâu, nếu trước đây tôi không nhập ngũ, không bị chia cách tám năm trời, tình cảm của chúng tôi có thể sẽ dần phai nhạt, chắc đã sớm chia tay.”

“Cậu đang muốn nói với tôi, mất đi mới là tốt nhất, do đó cậu và nó vẫn còn nặng lửa tình? Hay là định bảo tôi, là tôi sinh ra nghiệt chủng, nên giờ nhận quả xấu xa?”

“Không phải.” Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, “Tôi muốn nói, sự đời biến hóa, nếu như một lần nữa được chọn, có lẽ tôi sẽ không chọn đi lại con đường này.”

“Tại sao cậu không chọn?” Cố Uy Đình gạt tàn thuốc, “Cậu bây giờ điều kiện gia đình đều tốt, tiền đồ xán lạn, chỉ cần cậu chịu ngậm đắng nuốt cay một chút, bệnh của cậu nhất định được chữa khỏi.”

(bệnh gì mà bệnh?! Bác nói hay nhỉ)

Bạch Lạc Nhân thâm trầm nhìn Cố Uy Đình.

“Năm đó, tôi tốt nghiệp trung học, điểm cao thứ sáu toàn thành phố, vốn có thể bước tiếp con đường học vấn như tôi đã từng mong muốn. Nhưng tôi được lựa chọn sao? Khi đó con ông nằm trên giường bệnh, ông lại cần một người nhập ngũ để củng cố địa vị, ngoại trừ lấy tôi làm vật hy sinh, ông còn có thể chọn lựa sao?”

Cố Uy Đình một lúc lâu sau mới mở miệng, “Tôi thừa nhận, trước kia tôi muốn đưa người thân cận vào bên trong, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cậu thực sự có tài. Thực tế cũng chứng minh điều đó, nếu như cậu đi theo con đường bình thường như những người khác, chắc gì có thể có thành tựu như ngày hôm nay.”

Bạch Lạc Nhân cười gượng, “E là như vậy.”

Cố Uy Đình nhìn chằm chằm lên đùi Bạch Lạc Nhân, nhìn đôi bàn tay chịu giày xéo đến thê thảm, trái tim bất chợt run lên.

“Thật ra, cậu hoàn toàn có khả năng mà không phải liều mạng, những thứ huy hoàng xán lạn này cũng đều có thể thuộc về cậu.”

Bạch Lạc Nhân lẳng lặng trả lời, “Ông biết rõ tôi liều mạng không phải vì những vẻ vang đó.”

“Mấy năm nay cậu bỏ công bỏ sức, cũng trưởng thành lên rất nhiều, những nỗ lực của cậu tôi đều thấy. Nhưng có những thứ, không phải cứ cố gắng là có thể làm được, cho dù cậu có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào sinh con cho Cố Hải.”

Bạch Lạc Nhân trong lòng chấn động mạnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình không hề nương tay, vẫn tấn công Bạch Lạc Nhân, “Đừng mang phương Tây ra nói với tôi, toàn một bộ rỗng tuếch phù phiếm, ta từ trong xương cốt là người Trung Quốc, phải theo truyền thống của nhân dân Trung Quốc. Tôi phải bảo vệ và tôn trọng quyền lợi của con trai tôi, cũng phải dạy bảo nó duy trì con cháu đời sau. Câu nói tôi bảo thủ cũng được, nói tôi vô lý vô tình cũng được, tôi nhất định phải gìn giữ hương hỏa của nhà họ Cố.”

“Có thể.” Bạch Lạc Nhân khó khăn mở miệng, “Tôi không để tâm nếu cậu ấy có con, nhưng chắc chắn người lấy Cố Hải chỉ có một mình tôi mà thôi.”

Cố Uy Đình không bởi câu nói đó của Bạch Lạc Nhân mà nhượng bộ.

“Tôi sẽ không để cho cháu tôi sống trong một không khí gia đình như vậy.”

“Nếu ông có bản lĩnh, đoán được hết mọi sự con trai ông có thể gặp phải, tại sao còn sinh ra Cố Hải?”

Cố Uy Đình miết đầu lọc vào gạt tàn thuốc, ánh mắt cay nghiệt nhìn Bạch Lạc Nhân.

“Sinh hay không sinh không phải vấn đề, không cần phải suy tính, nó nhất định tồn tại. Chỉ cần nó còn sống, tôi sẽ đem hết khả năng của mình mà chịu trách nhiệm với nó, tôi không có khả năng như các cậu, chỉ biết sống vì mình.”

Tôi đang sống vì mình sao? Bạch Lạc Nhân chợt thấy trong lòng đau xót, sao ông có thể vô tình vô nghĩa phủ nhận mọi thứ tôi làm trong suốt bao nhiêu năm qua?

“Đối với ông, bao nhiêu cố gắng của tôi cũng không thể đổi lấy một cái gật đầu của ông sao?”

Cố Uy Đình vẫn giữ khẩu khí như cũ, “Tôi đã nói rồi, có những thứ, có cố gắng đến mấy cũng không thể đổi lấy. Cho dù cậu có vì Cố Hải hy sinh, tôi cũng không muốn nhìn thấy nó hủy hoại cuộc đời mình trước bia mộ của cậu.”

“Lời này đáng lẽ ông nên sớm nói với tôi.”

Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, vậy bao nhiêu năm qua, ai sẽ bù đắp cho tôi?

(Chợt thấy đau lòng quá...)

Thấy dáng vẻ của Bạch Lạc Nhân lúc này, trong lòng của Cố Uy Đình cũng có chút xót xa, ông ta cũng đã từng dao động. Chỉ là, có những thứ đã cắm rễ quá sâu ở trong lòng, nếu rút ra chính là lấy mạng của ông ta.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười một tiếng, không nói không rằng, bỏ đi.

Từ trước đến nay chưa hề có ý định buông tay, giờ phút này, cũng sẽ tuyệt đối không nói buông tay.

Chỉ là, đột nhiên cảm thấy, lạnh trong tim.

Bình luận

Truyện đang đọc