THƯỢNG ẨN - PHẦN 2

Editor: Lê Hương Giang (Thỏ)

Từ lần trước chứng kiến Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân, Diêm Nhã Tĩnh vẫn chưa hết bần thần, cái gì cũng không thể tiếp nhận, tóm lại sau đêm đó, cái nhìn của cô với cuộc sống này đã triệt để bị vỡ vụn.

(Ôi giời ơi em ơi, con bé Thạch Tuệ còn chứng kiến hai thằng thao nhau kia kìa, mạnh mẽ lên =))))

Cố Hải đã nhiều ngày không xuất hiện trước mặt cô, Đông Triệt cũng không đối nghịch với cô khắp nơi khắp chốn, cô giờ có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của Cố Hải, tùy ý sử dụng đồ của cậu, thậm chí còn tạm thời thay thế vị trí của Cố Hải, thay cậu quản lý cấp dưới.

Cô muốn cuộc sống lại quay trở về như cũ, nhưng lại chẳng có cảm giác gì cả.

Trước đây, luôn cảm thấy Cố Hải không phải người bình thường, chứng kiến những gì đã qua, cũng đủ hiểu giữa họ là quan hệ gì. Từ chuyện thắp đèn, tiêu tốn biết bao tiền của của công ty, cũng chỉ cần soi sáng đường cho vợ yêu về nhà. Diêm Nhã Tĩnh giờ mới hiểu, cô đã quá nông cạn, cô đã từng xác định với Cố Hải nhưng lại quá nông nổi.

Hóa ra cậu ta lại yêu cuồng nhiệt như vậy.

Đêm đó, chứng kiến Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân khóc không thành tiếng, Diêm Nhã Tĩnh bỗng nhiên thức tỉnh, cô ghen với Đông Triệt còn có thể hiểu. Nhưng đến Bạch Lạc Nhân, tất cả đều không có ý nghĩa gì, chênh lệch là quá lớn, đến mức dũng khí để ghen cũng biến mất.

Màn hình desktop của Cố Hải mười năm không thay đổi hình nền, Diêm Nhã Tĩnh ân hận ngay từ đầu không nhận ra, rõ ràng tình cảm của họ sâu sắc tới vậy, sao bây giờ cô mới biết? Nếu như nửa năm trước cô biết Cố Hải yêu mãnh liệt một người, yêu đến mức trong tim không còn chừa một khe trống cho bất cứ thứ gì, thì giờ đây cảm giác khốn khổ này có đến với cô?

Quay về chín năm trước, nếu như ngay từ đầu cô không nghe tiếng Cố Hải, cô không chú ý đến gương mặt anh tuấn mà nhìn kỹ vào ánh mắt ấy, có thể đã không rơi vào bi kịch yêu đơn phương suốt bao năm qua?

Đáng tiếc là, tất cả đều đã muộn, tuổi thanh xuân của cô cứ như vậy dành trọn cho một tình cảm sai lầm.

“Bang bang…”

Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Diêm Nhã Tĩnh.

Cô ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt ánh tuấn của Đông Triệt đang bước về phía cô, ánh mắt vẫn sắc bén như vậy, nụ cười vẫn y nguyên. Cô không hiểu, đến thời điểm này rồi, tại sao Đông Triệt vẫn có thể giữ vững phong thái cao ngạo như vậy?

Anh ta còn định cao giọng kẻ cả sao? Cố Hải, người ta cũng tìm đến người đàn ông khác mà ôm ấp rồi!

Diêm Nhã Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn nghĩ Đông Triệt cũng đang ở trong tình cảnh giống mình, đối với việc này, Đông Triệt không thừa nhận cũng không bác bỏ, hoàn toàn là Diêm Nhã Tĩnh hiểu nhầm, chỉ mong cô sẽ sớm tỉnh ngộ.

“Này, thiệp mời cưới.”

Đông Triệt ném tới trước mặt Diêm Nhã Tĩnh.

Diêm Nhã Tĩnh tay run run cầm lên, phong bì bên ngoài được làm rất tinh xảo, hoa văn là năm ngón tay đan vào nhau, là hai bàn tay, hai chiếc nhẫn mang dấu ấn của thời gian. Diêm Nhã Tĩnh còn nhớ rõ một chiếc nhẫn trong đó, ở quán trà đối diện công ty, Cố Hải từng đưa cho cô giữ. Tới giờ này, Diêm Nhã Tĩnh cũng không dám nói đến chữ “tặng” này, cuối cùng cô cũng hiểu, vì ai mà Cố Hải ghen tuông đưa cho cô chiếc nhẫn.

Mở tấm thiệp, bên trong là một bức ảnh, dù đang buồn bã đến tuyệt vọng, Diêm Nhã Tĩnh vẫn bật cười.

“Tại sao lại dùng ảnh chụp để làm thiệp mời thế này?” Diêm Nhã Tĩnh không nhịn được cười, “Cho dù muốn tìm một đôi bạn già đang nắm tay nhau, cũng không thể chọn người đẹp đẽ một chút sao?”

Trong bức ảnh, hai ông bà lão, một người mặc áo khoác, miệng còn đúng hai cái răng; một người mặc áo bông hồng, trên mặt hàng tầng nếp nhăn.

“Đây là ảnh của hai người đó.” Đông Triệt nói.

Diêm Nhã Tĩnh trong nháy mắt chấn động mạnh.

Nhìn kỹ một chút, quả thực có nét giống.

Hai người này làm gì vậy chứ?

Nói đến đây, không thể không nói một chút tới ảnh cưới của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân.

Hai người mời tới một nhiếp ảnh gia nổi danh, chụp liền vài bộ ảnh, đầy đủ theo ý đồ của họ. Đầu tiên là Thanh Đảo, tìm được căn phòng nhìn ra biển đã thuê năm đó, chụp hình Bạch tiểu tức phụ và Cố lão thôn trưởng. Cải trang không chưa đủ, còn muốn chụp từ lúc còn trẻ tới lúc già tóc bạc hoa râm, cứ chụp như vậy suốt một tuần liền, một tuần liền nhiếp ảnh gia ở đây chịu khổ.

Sau đó lại chụp một bộ về cuộc sống trong doanh trại, đều là chụp riêng Bạch Lạc Nhân, bùn đất đầy người, mồ hôi nhễ nhại, áo quần xốc xếch, cứ như thế chụp tán loạn, để thể hiện quá trình phấn đấu gian khổ của Bạch Lạc Nhân… Cái này cũng chưa là gì. Đáng sợ nhất là cảnh hy sinh hàng loạt, Bạch Lạc Nhân muốn thể hiện ý đồ người lính không quân có khả năng gặp đủ kiểu chết, không những phải cải trang đẫm máu đến kinh người, còn muốn Cố Hải ở bên đóng vai một tang phu thê thảm.

(Ảnh cưới kiểu gì vậy =.= đứng hết cả hình =.=)

Tiếp đó là bộ ảnh hồi còn đi học, bộ ảnh cuộc sống sinh hoạt hàng ngày… Cuối cùng còn mời một đạo diễn nổi tiếng, làm một bộ phim tái hiện lại chuyện tình của hai người, hai người diễn chính mình, diễnlại từ đầu chặng đường tình yêu, dự định sẽ phát trong đám cưới.

Nhưng chi tiết khác trong đám cưới vẫn còn đang trong giai đoạn bàn bạc.

Diêm Nhã Tĩnh cầm thiệp mời, cảm giác giống như nằm mơ giữa ban ngày, thiệp mời của đám cưới giả giữa cô và Cố Hải vẫn còn trong ngăn kéo, trong hình Cố Hải thật đẹp trai tiêu sái nhưng lại có gì đó lạnh lùng như băng. Nhìn lại tấm thiệp này, hận không thể khiến người ta cười tới rụng răng, nhưng lại cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp trong đó.

Đông Triệt châm một điếu thuốc, ngồi trước mặt Diêm Nhã Tĩnh.

“Đừng có hút thuốc trước mặt tôi.” Diêm Nhã Tĩnh biểu lộ chán ghét, “Tôi ghét mùi thuốc lá.”

“Vậy cũng tốt, hun khói cô luôn.” Đông Triệt nói, “Để cho cô tỉnh ra.”

Không hiểu tại sao, Đông Triệt giờ đã không còn đủ uy lực để dọa dẫm Diêm Nhã Tĩnh, nét mặt cô vẫn một bộ như cũ.

“Tôi đã sớm tỉnh ra rồi.”

“Tỉnh rồi?” Đông Triệt chất vấn, “Yêu đơn phương ba năm nhanh như vậy đã tỉnh ngộ?”

“Ba năm?” Diêm Nhã Tĩnh gượng cười, “Nói rộng ra là chín năm, nói ngắn cũng phải năm năm.”

Đông Triệt quả thực không tin nổi, ở xã hội này mà vẫn còn có thể yêu đơn phương chừng ấy năm, hơn nữa còn là một người con gái xinh đẹp giàu có.

“Cô dại dột tới mức đáng phẫn nộ.” Đông Triệt nói.

Diêm Nhã Tĩnh hừ lạnh một tiếng, “Trong sáng là vốn quý nhất của một nữ nhân.”

“Cảm ơn, tôi nói cô đúng là ngu xuẩn.”

Diêm Nhã Tĩnh ném cái gạt tàn tới.

Đông Triệt không muốn sống vẫn tiếp tục đả kích, “Cô không phải vẫn định giữ gìn trinh tiết đấy chứ? Cô định ở đây mấy năm, tìm mọi cách đem thân mình dâng hiến cho lão Nhị* của Cố Hải sao?”

*tiểu hải tử

Diêm Nhã Tĩnh vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu ta thực sự muốn dâng hiến, còn lăn lộn ở đây tới hôm n ay sao?

Đông Triệt thấy vẻ mặt của Diêm Nhã Tĩnh, ngón tay cầm điếu thuốc dừng một chút, chẳng lẽ nào bị cậu nói trúng rồi? Con gái nhà giàu hai bảy hai tám tuối, vừa xinh đẹp lại quý giá, không phải trải qua vô số người thì đúng là không có thiên lý! Thật là có cực phẩm như vậy mà lại để hắn đụng phải! Trả trách lúc trước Cố Hải kéo hắn về đây lại nói, cậu về đây nhất định sẽ thu hoạch được niềm vui lớn.

Có nên nói rõ ở đây luôn không?

Đông Triệt còn đang suy nghĩ, Diêm Nhã Tĩnh đã mở miệng trước, “Trước kia tôi hiểu nhầm quan hệ giữa cậu và Cố Hải, từ hôm nay trở đi…”

Đông Triệt lẳng lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của Diêm Nhã Tĩnh.

“Hai chúng ta sẽ là chị em tốt của nhau.” Diêm Nhã Tĩnh lần đầu tiên nở nụ cười ôn nhu với Đông Triệt.

Khóe miệng Đông Triệt giật giật, chị em tốt…

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn còn đang ở nhà bàn bạc về lễ cưới.

Hai người quyết định không tìm công ty tổ chức, tất cả đều tự tay đứng ra sắp đặt, có thể nhờ người nhà thì tuyệt đối không dùng người ngoài.

“Hôm qua đã nói đến đâu rồi?” Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngáp: “Người làm chứng.”

“Người làm chứng…” Cố Hải suy nghĩ một chút, “Nếu không thì, mời anh tôi đến đây đi?”

Bạch Lạc Nhân trừng mắt cáu kỉnh, “Để cho anh ta làm chứng hôn? Hai ta còn có thể làm đám cưới sao?”

Cố Hải nở nụ cười ranh mãnh, “Tôi chỉ muốn để cho anh ta thấy chúng ta hạnh phúc thế nào.”

Bạch Lạc Nhân cười hừ một tiếng, “Cậu thiếu đạo đức, anh ta so với cậu còn thiếu đạo đức hơn, nếu cậu giao cho anh ta đọc lời chứng hôn, anh ta dám đọc ngược lại lắm! Không được, không được mạo hiểm, đổi người khác, Chu Lăng Vân thì sao?”

“Ông ta?” Cố Hải trợn mắt, “Hắn không ở đây chôn mấy quả lựu đạn là tôi đã thấy may lắm rồi!”

“Làm gì tới mức như vậy?” Bạch Lạc Nhân vẫn cố gắng bao che, “Ông ấy thực ra là bậc sư trưởng rất tốt, hôm qua tôi đem thiệp mời tới, ông ấy còn cười nói muốn xem phòng tân hôn!”

“Không được!” Cố Hải ngay lập tức nhe răng, “Ông ta mà đến lại làm loạn lên cho xem!”

Người làm chứng tạm thời xếp lại, hai người lại bàn tới chuyện rước dâu.

Cố Hải ngay lập tức tỏ thái độ, “Đương nhiên là tôi đến nhà cậu rước dâu rồi!”

“Tại sao?” Bạch Lạc Nhân hỏi.

(Chồng đến rước vợ là đúng rồi còn thắc mắc cái gì nữa, định đảo chính đòi nằm trên à :-“)

“Bởi vì là tôi lấy cậu!” Cố Hải vẻ mặt một bộ thản nhiên.

Bạch Lạc Nhân đập bàn, “Ai nói là cậu lấy tôi? Rõ ràng là tôi lấy cậu!!”

Bình luận

Truyện đang đọc