TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Những bước chân tiếp theo như đang đạp trên miếng bông mềm, Lục Thần Phong ngừng xoay trong que kẹo trên tay, đầu óc anh thoáng chốc trở nên trống rỗng. Sau khi hoàn hồn, anh cũng không khó đoán vì sao Lâm Triều Sinh lại biết được sinh nhật mình, dù sao vào homestay cũng cần có căn cước.

Chỉ là lời chúc này đến đột ngột không kịp chuẩn bị, không thể chạy thoát, cứ thế để nó dội thẳng vào tim.

Sinh nhật năm trước đón trong phòng bệnh, Lục Thần Phong vừa ở cạnh giường bệnh của cha vừa nhai cơm bệnh viện. Anh nghe bác sĩ cảm thông tiếc nuối, cảm giác tình cảnh của mình lúc bấy giờ như khúc gỗ trôi dạt giữa đại dương mênh mông, sắp mất đi chỗ dựa quan trọng nhất cuộc đời.

Lâm Triều Sinh nói: “Thọ Tinh*, tối nay anh muốn ăn gì không?”

(*)Người có sinh nhật sẽ được gọi là Thọ Tinh.

Khúc gỗ dường như trở lại bờ, bước chân cuối cùng cũng trở về thực tại. Lục Thần Phong nghiêng đầu nhìn đôi mắt cười cong cong kia, tự hỏi có phải Lâm Triều Sinh cố ý muốn nhìn thấy bộ dạng anh cảm động đến co rúm lại hay không: “Sao cũng được.”

Lâm Triều Sinh hỏi tiếp: “Không có yêu cầu gì hết sao?”

Lục Thần Phong thẳng thắn đáp: “Có, cậu đứng bếp.”

Lá cây thưa thớt lặng yên rơi xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ đong đầy vai cả hai vai. Lâm Triều Sinh nhìn về nơi giao nhau giữa mặt nước và bầu trời mênh mang, giọng nhỏ đến mức như đang lầm bầm một mình: “Tuy rằng lời chúc này đến hơi muộn.”

Dù có nói nhỏ hơn đi chăng nữa, Lục Thần Phong cũng sẽ bắt lấy thật dễ dàng, bởi tâm trí anh vốn không đặt vào việc thưởng thức cảnh vật. Lâm Triều Sinh mím môi nói: “Anh có thể ở lại đây, tôi thật sự rất vui.”

Vẫn ở chiếc bàn gỗ kê cạnh kệ sách, Lục Thần Phong chờ bữa cơm sinh nhật của mình, anh lướt lướt điện thoại rồi vào Wechat, nhìn thấy vài lời chúc sinh nhật.

Người gửi đến lúc không giờ là Phương Nghị. Lục Thần Phong trả lời từng cái một rồi cất điện thoại, định bụng tìm một quyển sách đọc, không ngờ khả năng tập trung còn kém hơn ban sáng. Tâm trạng anh trở nên phức tạp thế này là vì sự xuất hiện của Lâm Triều Sinh, nó khiến niềm hứng thú của anh rút khỏi những trang sách, và làm anh muốn nhìn thấy Lâm Triều Sinh nhiều hơn nữa.

Ánh mắt lưu luyến nhìn về phía phòng bếp, thực sự khó nén nổi những nôn nóng trong lòng. Lục Thần Phong nhếch môi cười khổ, day day thái dương.

Đây có lẽ là cảm giác “gào khóc đòi ăn” mà người ta vẫn gọi, Lục Thần Phong nhìn Lâm Triều Sinh bưng mâm thức ăn đi đến gần mình, cuốn sách vốn phải trả về giá sách lại bỏ quên trên bàn.

“Để chút nữa ăn cơm dứa.” Chiếc bàn vuông không bao lớn chen đầy chén bát, trước mắt Lục Thần Phong là một bát mì trong veo, rồi Lâm Triều Sinh đưa cho anh đôi đũa, “Dù sao cũng là sinh nhật, cảm giác nghi thức cũng quan trọng lắm đó.”

Lục Thần Phong ngạc nhiên: “Nghi thức gì?”

“Chọn thọ ấy.” Lâm Triều Sinh ngồi xuống đối diện anh, khoanh hai tay lại cười cười, “Đũa đầu tiên, anh cứ gắp cao hết mức, càng cao thì càng sống thọ.”

Đây là tập tục của người phương Bắc, dù Lục Thần Phong chưa từng làm, nhưng cũng đã nghe qua. Anh cầm lấy đũa, xoay cổ tay đảo bát mì một lần, chậm gắp một đũa lên cao. Hai người đàn ông ba mươi tuổi đầu căng thẳng chăm chú nhìn sợi mì lên cao được bao nhiêu, từ ngoài nhìn vào đúng là có chút buồn cười khó tả.

Giản Y mơ hồ híp cả mắt lại, hai anh trai này đang làm gì thế nhỉ?

Ở một vị trí không cao cũng không thấp, sợi mì trượt khỏi đũa. Lục Thần Phong cười, nhún vai một cái: “Cảm phiền ông chủ Lâm tính toán giúp xem tôi có thể sống đến bao nhiêu tuổi đây?”

Lâm Triều Sinh nghiêm túc sờ sờ cằm, “ừm” một tiếng dài ra vẻ suy tư, sau đó đôi mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết: “Sống lâu trăm tuổi.”

Trong ấn tượng của Lục Thần Phong, đây là lần đầu tiên Lâm Triều Sinh cùng anh ăn một bữa cơm mà không cẩn thận để ý từng li từng tí một. Trước đây y cứ bận bịu luôn tay, khi thì căn chỉnh lại gáy sách cho ngay hàng thẳng lối, khi thì sắp xếp bưu thiếp nhận được trong hộp, thi thoảng mới quay sang hỏi anh một câu: “Anh ăn thấy thế nào?”

Màn đêm dần buông, Lục Thần Phong trở về phòng, bước ra ban công. Lúc ngồi xuống, anh lấy que kẹo mút vị cam trong túi kia ra, xé bọc ngoài rồi ngậm vào.

Ngây người ra đến tận khi kẹo hết nhẵn, Lục Thần Phong ngậm que nhựa, kiềm chế cơn nghiện thuốc lá. Anh cúi đầu mở điện thoại tìm Wechat của Lâm Triều Sinh, ảnh đại diện của y là hình chim hải âu sải cánh bay lượn giữa bầu trời, vẫn chưa truy cập được vòng bạn bè.

Màn hình tối đen, anh nhịp nhịp tay vài lần, tiếng gõ cửa vang lên từ phía sau kéo đầu óc đang phiêu du trong vô định trở về. Đặt điện thoại lên bàn rồi vứt que nhựa đi, ban công cách huyền quan chỉ vài bước chân thôi, thế nhưng anh có cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu.

Mỗi một bước đi tim lại vang lên nhịp đập không đồng đều. Sống ba mươi hai năm, dù đã từng tham gia vô số buổi triển lãm, gặp phải con người trong muôn hình vạn trạng, đối mặt với những vụ làm ăn khắc nghiệt và tàn khốc, Lục Thần Phong cũng chưa từng mơ hồ hoảng loạn như lúc này. Đây là lần đầu tiên anh trải qua cảm giác sốt ruột không yên.

Bàn tay siết chặt lấy nắm cửa, khi Lục Thần Phong bắt đầu lo lắng rằng người ngoài kia không phải Lâm Triều Sinh, anh chợt hiểu rõ tiếng lòng mình.

Tình cảm của anh dành cho Lâm Triều Sinh, e rằng còn sâu đậm hơn những gì anh tưởng.

Và khi cánh cửa kia mở ra, hơi thở thấp thỏm đầy âu lo từ nãy đến giờ vì sự xuất hiện của Lâm Triều Sinh mà bình lặng đi chỉ trong giây lát. Lục Thần Phong hiểu rõ, anh khát khao có Lâm Triều Sinh làm bạn vào đêm sinh nhật này.

Sắc mặt ổn định, không khác với vẻ trầm ổn thường ngày bao nhiêu, Lục Thần Phong hỏi: “Không nghỉ ngơi à?”

“Vẫn còn sớm.” Lâm Triều Sinh đáp, “Làm phiền anh sao?”

Lục Thần Phong nghiêng người tránh khỏi cửa, nhìn vào phòng: “Cậu uống gì không?”

“Nước lọc là được rồi.” Vừa trả lời xong, Lâm Triều Sinh chợt thấy là lạ chỗ nào. Rõ ràng Lục Thần Phong mới là khách tới đây, y yếu ớt cười một tiếng, “Có phải thân phận của chúng ta hơi ngược không?”

Lục Thần Phong ấn công tắc bình đun nước, đáp: “Cậu bận chuyện thọ tinh cả tối rồi, bây giờ nghỉ ngơi một lát đã.”

“Bấy nhiêu sao xem là bận chứ.” Lâm Triều Sinh thấy cửa ban công mở, ngầm hiểu ngồi vào ghế mây ngoài phòng, “Vốn cũng không thấy mệt mỏi gì.”

Nhận ly nước Lục Thần Phong đưa đến, Lâm Triều Sinh ủ ấm lòng bàn tay, dáng ngồi thẳng thớm ngay ngắn. Cũng không phải cố ý ra vẻ gì, mà là từ nhỏ y đã tập thành quen. Đáy mắt Lục Thần Phong lấp đầy bờ vai nghiêm chỉnh kia, mỗi một cử chỉ nhỏ đều toát lên nếp gia giáo.

Lâm Triều Sinh uống một ngụm nước, hai cánh môi ướt át trơn bóng mím lại: “Anh Lục có điều ước gì không? Nghe nói vào sinh nhật mỗi người có thể cầu nguyện ba điều.”

Lục Thần Phong lắc lắc đầu: “Điều ước từ năm lớp hai còn chưa được thực hiện đây, tôi vẫn chưa có ý định ước thêm điều mới.”

Khi một người nhã nhặn nói đùa, câu chữ không ăn khớp với bề ngoài sẽ càng nổi bật sự hài hước dí dỏm, hại Lâm Triều Sinh không nhịn được cười: “Tôi có thể hỏi điều ước chưa thành hiện thực của anh là gì không?”

Lục Thần Phong chậm rãi đáp: “Trở thành người giàu nhất Bắc Kinh.”

Lâm Triều Sinh quyết định không dè dặt kìm nén thêm nữa, cười to mấy tiếng, còn ôm bụng nói: “Anh không lừa tôi đó chứ, thật luôn?”

“Thật ra tôi không nhớ nổi chuyện năm lớp hai đó đâu, lâu quá rồi.” Chất giọng trầm của Lục Thần Phong rất có sức hấp dẫn, “Không biết làm sao nữa, hồi còn bé tôi rất thích viết nhật ký, sạch sẽ hay nhem nhuốc gì cha tôi vẫn luôn giữ chúng lại.”

Nhắc đến cha, Lục Thần Phong chạm tay lên chiếc áo sơ mi mình đang mặc. Lúc quay đầu nhìn Lâm Triều Sinh, anh chợt phát hiện một chiếc hộp giấy xuất hiện, đặt xuống trước mặt mình.

Lục Thần Phong nhíu mày: “Không phải là quà chứ?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Một chút tấm lòng mà thôi, anh không ghét nó là tôi vui rồi.”

Món quà quá giá trị anh sẽ không nhận, còn món quà không đủ tiêu chuẩn Lâm Triều Sinh sẽ không tặng. Lục Thần Phong tin tưởng vào sự ăn ý ngầm giữa hai người, vì thế càng thêm hiếu kỳ không biết món quà trong tay mình là gì.

Nắp hộp bị mở lên một nửa, Lục Thần Phong đột ngột dừng lại, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn. Anh hỏi Lâm Triều Sinh: “Tuy hỏi thế này có hơi trẻ con, nhưng để công bằng, tôi có thể hỏi sinh nhật của ông chủ Lâm đúng không?”

Gương mặt Lâm Triều Sinh vẫn nhuốm ý cười như trước. Y đặt ly nước xuống, ánh mắt nhìn về bầu trời sao mênh mang ngoài kia, ra vẻ thần bí: “Anh muốn biết thật?”

Lục Thần Phong trả lời rất rõ ràng: “Muốn.”

Lâm Triều Sinh trả lời: “Ngày anh đặt chân đến Giai Tịch.”

Bình luận

Truyện đang đọc