TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Lúc gần đến homestay, Lục Thần Phong nhìn thấy hai cặp tình nhân đang đứng phía trước chụp ảnh, bên cạnh là hành lý, hẳn là khách vừa trả phòng.

Mấy cô gái trẻ nhanh nhẹn chạy đến cạnh Lâm Triều Sinh, không hẹn mà đồng thanh kêu lên “Ông chủ Lâm”. Lâm Triều Sinh một tay giữ lấy tay lái, một tay vẫy vẫy chào các cô.

“Tiểu Giản nói anh ra ngoài mua đồ, còn tưởng không chờ được anh nữa chứ.” Một cô gái trong nhóm đeo máy chụp hình trên cổ, kích động nói, “Muốn chụp cùng anh một tấm ảnh lưu niệm.”

Lâm Triều Sinh sẽ không từ chối yêu cầu của khách, lịch sự mà khiêm tốn đáp: “Không thành vấn đề, tôi rất vinh hạnh được chụp cùng mọi người, nhưng mà có thể tôi không ăn ảnh lắm.”

Một cậu trai trông rất được đứng bên, nói không chút nghĩ ngợi: “Tôi không nói cho anh biết bạn gái tôi vì “Ông chủ siêu siêu đẹp trai” nên mới chọn ở homestay này đâu.”

Lâm Triều Sinh nhìn người nọ: “Bạn gái cậu tinh mắt thật đấy.”

Một câu nói khen đủ ba người, Lục Thần Phong nghe mà thán phục. Lâm Triều Sinh đẩy xe đạp vào sân, lúc đi ra, cô gái đã chỉnh góc máy và tiêu cự xong xuôi, giao máy cho Lục Thần Phong.

Mấy du khách đứng cạnh nhau trước cổng, Lâm Triều Sinh tinh ý ra đứng ngoài, Lục Thần Phong giơ camera lên. Bố cục tuyệt vời, ánh sáng vừa đủ, rõ ràng thứ ống kính bắt được không chỉ có Lâm Triều Sinh, nhưng ánh mắt anh lại chăm chăm cố định trên người y.

Tiễn nhóm khách này đi rồi, Lâm Triều Sinh mở hộp thư, lấy thư gửi và bưu thiếp cả tuần ra. Thấy hai người bước vào, Giản Y đã nhận nấm chạy vào nhà bếp, Lâm Triều Sinh hỏi Lục Thần Phong: “Giờ anh đói chưa?”

Lục Thần Phong nói: “Chắc ăn được hai bát cơm rồi đây.”

Hai người vừa cười vừa ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh giá sách. Lâm Triều Sinh sắp xếp những bưu thiếp cùng loại vào từng hộc đựng, cất thư vào cả hộp gỗ ở ngăn đầu tiên của giá sách. Lục Thần Phong hỏi: “Tất cả đều là của khách cậu gửi đến à?”

“Đúng vậy.” Lâm Triều Sinh đóng nắp lại, nhét hộp gỗ trở về, “Mỗi tháng đều nhận được chừng này.”

Lục Thần Phong hỏi tiếp: “Cậu mở homestay được bao nhiêu năm rồi?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Cũng gần hai năm.”

Lục Thần Phong gật đầu: “Không ngờ cậu được yêu quý như thế.”

Lâm Triều Sinh nhướng mi, giọng điệu như ngẫm nghĩ: “Không ngờ?”

Vốn chỉ thuận miệng chuyện trò vài ba câu, Lâm Triều Sinh cố tình “nghiêm túc” lên, hai chữ bị y nhấn mạnh này khiến Lục Thần Phong nhất thời im bặt. Anh lúng túng day mi tâm, cố gắng giải thích cho sự vô ý của mình: “Ý của tôi không phải thế…”, “Ý tôi muốn nói là…”, “Thực ra tôi…”.

Lâm Triều Sinh nhìn anh thật chăm chú, trong ánh mắt đầy ắp dịu dàng.

Lăn tăn xoắn xuýt nửa buổi trời, Lục Thần Phong cười khổ nhận sai: “Được rồi, là tôi nói bậy.”

Khi Giản Y bưng đồ ăn lên, ý cười nồng đậm trên gương mặt Lâm Triều Sinh vẫn chưa phai, đây là lần đầu tiên cậu thấy ông chủ mình vui vẻ đến thế.

Trước mặt Lâm Triều Sinh là một cái bát nhỏ chỉ toàn rau dưa, y ăn rất ít, hơn nữa vẫn không tách rời ấm trà. Chỉ nhìn mặt ẩm thực mà nói, y mộc mạc đến mức không hề giống một thanh niên trẻ tuổi thời đại này, dưỡng sinh quá mức.

Lục Thần Phong khen tay nghề của Giản Y hai ba câu, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Vì sao cậu lại muốn mở homestay?”

Lâm Triều Sinh húp một muỗng nước hầm củ cải, hỏi ngược lại: “Sao anh lại muốn hỏi việc này?”

“Cậu thoạt trông trẻ hơn tôi.” Lục Thần Phong ăn rất nhanh, anh đặt đũa xuống, uống một tách trà phổ nhĩ, “Hiếm khi có người trẻ nào lại muốn rời khỏi xã hội sớm như thế, lựa chọn đến một nơi “hoàn toàn tách biệt với thế giới” này để sống.”

Bát cơm còn một nửa, Lâm Triều Sinh đã no, y lau miệng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong gần như không thể phân biệt rõ ánh mắt ấy ẩn giấu điều gì, hình như người nọ muốn nói gì đó, nhưng anh chỉ cảm nhận được cái nhìn này của Lâm Triều Sinh quá mức nóng bỏng và chân thành. Nhưng khi đối diện với mong muốn đọc thấu của anh đã vội vàng thu lại.

Lâm Triều Sinh nhìn anh cười đầy ôn hòa, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Tôi tự cho bản thân một kỳ dưỡng lão sớm.”

Sửng sốt vài giây, Lục Thần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không nghĩ nổi đáp án sẽ thành ra thế này. Lâm Triều Sinh lại nói đùa, thật sự là đến thua với cậu thanh niên này mà.

“Anh Lục.” Biểu cảm trên gương mặt Lâm Triều Sinh trở về vẻ ôn hòa, giọng nói rất mực chân thành, “Hy vọng anh đã có một ngày vui vẻ ở Giai Tịch.”

Lục Thần Phong không thể phủ nhận: “Đương nhiên.”

Lâm Triều Sinh cầm mâm để thức ăn và chén đũa lên, để lại câu nói cuối cùng trước khi đi: “Chúc chuyến hành trình của anh thật thuận lợi và bình an.”

Phòng không bật đèn, ánh nắng sau giờ trưa hắt vào cửa sổ. Lục Thần Phong im lặng ngồi bên giường, dưới chân là vali đã sắp xếp gọn gàng, lật qua lật lại thẻ phòng trong tay.

Rèm cửa sổ bay phất phơ theo làn gió, vài chú hải âu đậu lại trên ban công, Lục Thần Phong không hiểu nổi mình đang do dự điều gì. Thật lâu sau, khi những tia sáng rải rác chiếu vào phòng mờ ảo dần, anh mới cầm vali, đứng dậy bước ra cửa.

Bốn giờ chiều, trước quầy là hai vị khách chờ giải quyết thủ tục trả phòng, nhân viên bận bịu luôn tay luôn chân, Giản Y đang kiểm tra đồ trong phòng có bị hư hỏng gì và có sử dụng các dịch vụ tính phí thêm hay không. Thấy vậy, Lục Thần Phòng ngồi xuống sofa cạnh cửa sổ sát đất, định bụng ngắm quang cảnh ngoài kia thêm một chút nữa.

Anh không nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy Lâm Triều Sinh.

Đài quan sát ngoài trời không có du khách, Lục Thần Phong chỉ cần đưa mắt nhìn đã có thể thấy rõ mồn một mọi thứ. Ánh mặt trời nhuộm hồng ấm áp, Lâm Triều Sinh yên lặng ngồi trên ghế cao, lưng giữ thẳng, khoác một chiếc áo dày bên ngoài, bọc kín người lại.

Gió từ bên kia tràn về, mơn trớn lên vầng trán y. Đôi mắt sáng ngời như hàm chứa một mặt hồ tĩnh lặng trong veo, khóe môi thoáng cong lên như có như không, y quá lặng lẽ, lại không biết tầm mắt ấy hướng đến nơi đâu.

Lục Thần Phong khẽ nhíu mày.

Hoàng hôn luôn mang đến cho con người ta cảm giác man mác buồn, nhưng suy cho cùng vẫn là ấm áp dịu êm. Lâm Triều Sinh dường như rất cô độc, nhưng cũng rất tự do.

Lục Thần Phong chợt muốn nếm thử món đặc sản mà Lâm Triều Sinh giỏi nhất, không vì lý do gì, anh chưa từng thưởng thức bao giờ, mùi vị nó thế nào, có phải sẽ ngọt lắm đúng không.

“Anh Lục?” Giọng Giản Y đứng bên cạnh vang lên, Lục Thần Phong hoàn hồn, gật đầu với cậu.

“Phòng của anh đã kiểm tra xong rồi.” Giản Y đưa tay ra trước mặt anh, muốn lấy lại thẻ phòng, “Cảm ơn anh đã lựa chọn homestay Giai Tịch.”

Lục Thần Phong theo Giản Y trở về quầy, vài bước chân ngắn ngủi này đã giúp anh quyết định: “Làm phiền cậu rồi, tôi muốn ở lại đây thêm một tuần nữa.”

“Một tuần!?” Mắt kính của Giản Y thiếu nữa rớt khỏi mũi, cậu vội vàng đưa hai tay giữ lại, xoa xoa ngực mình, lúc này mới chợt tỉnh ngộ: Hèn gì ông chủ cái gì cũng tự làm, thì ra là lôi kéo khách hàng tiềm năng. Bởi vậy mình mới thắc mắc làm gì có vụ mới ở đã thành vip, mắt nhìn của ông chủ đẳng cấp thật, mở lâu như thế đây mới là lần đầu tiên có người ở hẳn một tuần. Cuối cùng, mình đã được nhìn thấy thần tài sống trên đời này!”

Giản Y chỉ lo Lục Thần Phong đổi ý, lăm lăm nhìn anh hỏi: “Anh… chắc chắn sao?”

Lục Thần Phong nói là làm: “Ừm, chắc chắn.”

Giản Y hưng phấn nuốt nước bọt: “Vậy để tôi đổi anh đến phòng tiêu chuẩn nhé, anh ở lâu, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền.”

Lục Thần Phong từ chối: “Không cần phiền như vậy, cứ để tôi ở phòng kia là được rồi.”

Một tuần phòng hướng cảnh!? Giản Y cầm ngay máy tính gõ gõ mấy cái, đưa con số nọ đến trước mặt Lục Thần Phong, “Hội viên vip sẽ được chiết khấu 5%, đây là tiền phòng một tuần, để tôi đi hỏi ông chủ, có lẽ sẽ có thêm nhiều ưu đãi hơn nữa.” (3059 tệ ~ >10m VND)

“Không cần.” Chẳng biết vì lý do gì, anh không muốn Lâm Triều Sinh bị người khác làm phiền trong khoảnh khắc này, anh đưa thẻ ngân hàng trong bóp cho Giản Y, “Cứ theo giá này mà thanh toán giúp tôi.”

Sắc trời dần chuyển sang gam màu sẫm, đèn ven bờ sáng lên, nhiệt độ bên ngoài cũng giảm dần. Lâm Triều Sinh thở ra một hơi, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Y quay người về cửa sảnh chính, trên sofa, có một bóng người rất quen thuộc cách đó mấy mét đang đối diện y. Bàn tay siết lấy tay nắm cửa như quên cả cử động, mãi cho đến khi —— Lâm Triều Sinh thoáng nghiêng người.

Y nhìn Lục Thần Phong đang đứng trước mặt mình, chậm rãi mở cửa ra. Được hơi ấm trong phòng từ phía sau Lục Thần Phong bao phủ lấy, Lâm Triều Sinh cười hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi?”

Lục Thần Phong khép hờ mắt, trả lời: “Tôi còn chút việc, có lẽ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc