TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Lục Thần Phong ôm lấy Lâm Triều Sinh, kéo kín áo lông lại, tay che đi bả vai đẹp đẽ kia. Lâm Triều Sinh đè cả lên người anh, trước ngực lẫn sau lưng đều có hơi ấm khiến y an lòng.

Đêm thứ hai tại bãi Hoa Điện, Lâm Triều Sinh nằm trên nhoài trên ngực Lục Thần Phong không dám chợp mắt, mãi cho đến khi tờ mờ sáng, y mới chìm vào giấc ngủ.

Lục Thần Phong đắp thêm quần áo và chăn cho y, đảm bảo đủ ấm áp rồi mới vào rẫy dược liệu rửa mặt ăn sáng, hẹn giờ quay lại với tài xế.

Lúc Giản Y gọi điện tới, Lâm Triều Sinh đang xây xẩm quay cuồng trên chiếc xe giật lắc xóc nảy, y đưa điện thoại đến gần tai, đột nhiên co rúm người rụt vai lại.

Thiếu niên ở đầu dây bên kia rống to: “Ông nội em ơi! Hai ngày nay không nhận được điện thoại của anh, em gấp muốn chết rồi này!”

Lâm Triều Sinh thở dài xin lỗi: “Đừng giận mà, bãi Hoa Điện không có sóng.”

Giản Y âm u nói: “Cơ thể của anh anh còn không lo, em giận thì ích lợi gì chắc!”

Lâm Triều Sinh xoa xoa thái dương, cố ý lảng sang chuyện khác, giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mại: “Ông chủ Giản, hai ngày nay homestay làm ăn thế nào?”

Giản Y rú lên đầy kiêu ngạo: “Kín phòng! Anh trai, mau khen em!”

Lục Thần Phong ngồi bên cạnh nghe thấy, mắt nhìn chằm chằm bản đồ nhưng đôi môi lại thoáng mỉm cười.

Báo bình an xong, Lâm Triều Sinh báo cho Giản Y tầm bốn tiếng nữa mình và Lục Thần Phong sẽ về đến Song Lang. Giản Y hỏi tối muốn ăn gì để cậu nhóc vào bếp chuẩn bị sớm.

Lâm Triều Sinh lại hỏi Lục Thần Phong, Lục Thần Phong bỗng vờ như nghiêm túc khoanh tay, hỏi: “Nấm hương thì chắc không cần hỏi rồi, còn thịt ba chỉ, nấm mèo, trứng, hoa hiên vàng, rượu nấu ăn, hành tỏi, gia vị đều có đủ hết đúng không?”

Lâm Triều Sinh thắc mắc lặp lại trong điện thoại, Giản Y vâng lời đáp: “Dạ có chứ, homestay đủ khỏi bàn, muốn có cái gì là có cái nấy.”

Lục Thần Phong nghiêng về phía Lâm Triều Sinh, nói với Giản Y: “Cơm tối của tôi, cậu và anh cậu để tôi nấu.”

Đầu dây bên kia im lặng không hó hé nửa tiếng, Lâm Triều Sinh nói thêm vài câu rồi cúp máy, ánh mắt nhìn anh đầy hứng thú: “Nói thật, em nghĩ đôi tay này của anh chỉ để cầm đá quý với thiết kế nên sẽ không hay xuống bếp, không dính khói dầu.”

Lục Thần Phong giải thích: “Đúng là không hay đụng vào, nhưng bình thường phải một mình chạy tới chạy lui bên ngoài nhiều, lâu dần cũng quen tay.”

Lâm Triều Sinh nhướng mày: “Anh đây là đang giấu nghề nhỉ?”

Lục Thần Phong buồn cười xua tay: “So với em thì còn kém lắm.”

Lâm Triều Sinh còn muốn hỏi sao Lục Thần Phong lại chủ động như vậy, làm y được chiều chuộng mà vừa mừng vừa sợ. Vậy mà Lục Thần Phong đã nói trước: “Nấu cơm cho người trong nhà là chuyện đương nhiên mà.”

Lên xe buýt ở trạm Hỉ Châu rồi trở về Song Lang, Lục Thần Phong xách hành lý ra khỏi xe, trước mắt là khung cảnh hoàng hôn nhuộm màu nắng chiều anh vẫn quen thuộc.

Hai người đã đi qua con đường trở về Giai Tịch này không biết bao nhiêu lần. Lục Thần Phong không muốn để lần trở về này cũng như những lần trước, trên con đường thưa thớt du khách vãn người qua lại, anh bạo dạn nắm lấy tay Lâm Triều Sinh, kiên quyết nhìn chằm chằm phía trước.

Lâm Triều Sinh đang hối hận vì mình chậm hơn nửa bước, mỉm cười đan chặt đôi bàn tay, riết lấy chặt chẽ hơn cả người bên cạnh.

Trông thấy Giản Y đứng chờ ngoài cửa homestay từ phía xa, hai người hiểu ý buông nhau ra, Lâm Triều Sinh vẫy vẫy tay nhìn thiếu niên ngầu ngầu trước mắt. Thấy cái đầu cụt lủn tròn vo phóng đến như một làn khói, đến gần Lâm Triều Sinh lập tức xoay người phanh gấp. Giản Y săm soi quan sát anh trai mình một phen, hỏi: “Anh có thấy khó chịu gì không?”

“Không có.” Lâm Triều Sinh giữ lấy vai Giản Y, nhẹ tay bóp hai lần để cậu an tâm: “Yên tâm, anh khỏe lắm.”

Về đến Giai Tịch, tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt so với lúc rời đi hai ngày trước. Lục Thần Phong biết rất rõ nguyên nhân, là vì giờ phút này anh đã không còn là một vị khách nữa, không cần băn khoăn kiêng dè gì thêm, quen cửa nẻo bước vào phòng Lâm Triều Sinh tháo balo.

Lục Thần Phong vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi, quên mất khăn mặt còn đang nhét trong vali. Lục Thần Phong định lấy giấy bên cạnh, Lâm Triều Sinh đã đưa khăn mặt của mình đến, cười nói: “Em đoán anh muốn lau bằng cái này hơn.”

Lục Thần Phong nhận lấy, thoải mái lau mặt: “Hiểu anh đó.”

Gần đến giờ cơm, Lục Thần Phong tháo đồng hồ rồi xắn tay áo lên, bước vào nhà bếp sau cặp mắt trợn trừng của Giản Y. Cậu nhóc khó hiểu lầm bầm: “Em tưởng anh Lục chỉ khách sáo tượng trưng với anh em mình thôi chứ.”

Lâm Triều Sinh chuẩn bị đi làm phụ bếp cho Lục Thần Phong, nghe vậy nói với Giản Y: “Hai ngày này em vất vả rồi, việc tính toán gì cứ để mai. Nghỉ ngơi trước đã, cho em cảm nhận đãi ngộ của vip.”

Lâm Triều Sinh quay người, thấy Lục Thần Phong vòng lại chỉ tấm kim loại đề “Không phận sự miễn vào” treo trên cửa bếp: “Quên hỏi, bếp sau không cho người ngoài vào phải không?”

Lâm Triều Sinh gật đầu: “Theo quy định của homestay là không cho phép.”

Lục Thần Phong chăm chú nhìn vẻ mặt của Lâm Triều Sinh, ngẫm nghĩ cả buổi trời mới đổi câu hỏi: “Người nhà có thể vào không?”

Lâm Triều Sinh hài lòng đáp: “Có thể.”

Người nhà? Giản Y động não trong sợ hãi, đôi mắt tinh tường nhạy bén híp lại thành sợi chỉ, nói thầm trong lòng: Sao tự nhiên thấy có cái gì đó sai sai ta?

Hai đầu bếp nhường chỗ ngồi cho ông chủ, khói lửa và hơi ẩm bốc lên giữa căn bếp nhỏ chỉ còn lại Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh. Mì sốt truyền thống Bắc Kinh là một món ăn đơn giản dễ làm, hai người chia công việc, một người xào rau một người nấu mì.

Lâm Triều Sinh cầm đũa gỗ dài trong tay, lúc khuấy nồi ánh mắt chợt chệch sang phía Lục Thần Phong đang xào thịt rất đều tay, thêm nước tương, gia vị và hoa hiên vàng vào, sau đó là nấm hương, nấm mèo, cuối cùng là chút bột pha loãng với nước. Anh đậy nắp nồi lại, vặn lửa liu riu.

Lâm Triều Sinh đụng đụng vào tay Lục Thần Phong: “Thành thạo lắm.”

Lục Thần Phong rũ mắt, chạm ngón tay ướt đẫm nước lên chóp mũi Lâm Triều Sinh: “Chỉ có cái này ăn tạm được, mấy món khác đều chẳng ra làm sao.”

“Vậy là đủ rồi.” Lâm Triều Sinh nói, “Em dễ nuôi lắm.”

Nồi luộc mì sợi sôi lên, sau khi đảo đều mì rồi trụng qua nước lạnh, Lục Thần Phong dặn Lâm Triều Sinh phải tranh thủ ăn lúc còn nóng. Anh bưng một tô khác ra khỏi bếp, Giản Y dán người trên cửa giật bắn mình, dáo dác nhìn lung tung.

Lâm Triều Sinh hỏi: “Em không đi nghỉ đi còn ở đây làm gì?”

Nghi ngờ liếc nhìn hai con người trước mắt này, Giản Y nhận tô mì trong tay Lục Thần Phong, nhỏ giọng nói với Lâm Triều Sinh: “Anh anh, tự nhiên em nhận ra cái này.”

Lục Thần Phong cách hai người một khoảng, Giản Y nhỏ giọng hơn nữa: “Giờ homestay mình đầy phòng rồi, anh Lục ở đâu đây?”

Mặt Lâm Triều Sinh không biến sắc: “Ở với anh.”

Giản Y khủng hoảng, suýt nữa rơi cả tô xuống. Một tia sáng chợt lóe lên đầu óc còn mù mờ của cậu thiếu niên, cậu tỉnh ngộ. Tự mình lôi kéo khách hàng cái quỷ gì, anh cậu rõ ràng là đồng tính luyến ái, có mà âm mưu hốt luôn Lục Thần Phong thì có. Mới có mấy ngày mà đến phòng cũng ở chung rồi!

Mì sốt đúng là món tủ của Lục Thần Phong, ăn một đũa, vị giác của Giản Y bị anh gông đi trong chớp mắt. Chiếm hời của người ta rồi, cậu không dám hó hé câu nào, chỉ liếc mắt lén lút nhìn Lục Thần Phong.

Không thể phủ nhận, ấn tượng đầu tiên người đàn ông này để lại rất tốt, quần áo nghiêm chỉnh dáng vẻ đàng hoàng đứng đắn. Tuy trình độ cao, song lúc nói chuyện lại không khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó chịu, lịch sự điềm tĩnh, nhã nhặn lại ôn hòa, là kiểu người một khi đã gặp sẽ lại muốn gặp thêm nhiều lần khác.

Giản Y xoa xoa cái bụng no đủ đã đời, thoải mái chống nạnh đi lòng vòng trước sảnh cho tiêu cơm. Lâm Triều Sinh đòi ôm hết mấy việc còn lại, Lục Thần Phong cầm quyển nhật ký trên giá sách xuống, đọc thêm lần nữa mà lòng khó kiềm lại được, đáy mắt đầy phức tạp và xót xa.

Lướt qua từng câu từng chữ, dù chúng bộc lộ thái độ sống tích cực lạc quan của chủ nhân, thế mà anh vẫn cứ đau lòng.

Nhất định phải lên nghiêm túc lên kế hoạch cho Lâm Triều Sinh và mình trong tương lai.

Gần mười giờ, sảnh trước tối đèn, không gian đột ngột chìm vào bóng tối khiến Lục Thần Phong ngẩng đầu lên. Lâm Triều Sinh đã đến gần anh, tầm mắt lướt qua đài quan sát ngoài cửa kính: “Anh à, mình tâm sự đi.”

Không hẹn mà có cùng suy nghĩ, Lục Thần Phong gập quyển sổ trong tay lại, theo Lâm Triều Sinh bước vào màn đêm sâu thẳm của Nhĩ Hải.

Hai người ngồi trên ghế đẩu cao, mỗi người cầm một tách trà quýt, ánh trăng phản chiếu nơi mặt hồ lấp loáng ngoài xa. Chỉ là khác với mọi lần trong quá khứ, họ đều không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, tất thảy tâm tư lẫn đôi mắt chỉ đủ để chất chứa người bên cạnh.

Lặng im trong thoáng chốc, Lâm Triều Sinh thả lỏng cơ mặt, nắm lấy cổ tay Lục Thần Phong, ngón cái nhẹ vuốt ve nơi mạch đập, lên tiếng: “Chuyến đi của anh đã kết thúc, đã đến lúc nên rời khỏi nơi này rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc