TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Homestay Giai Tịch phục vụ một ngày ba bữa, thường đặt rau dưa thực phẩm ở một mối nhất định. Lục Thần Phong thắc mắc: “Đi mua nấm thôi à?”

Xuống bến tàu, Lâm Triều Sinh đi phía trước, hai người cùng nhau đi bên lề: “Tôi muốn mua vài loại nấm mà bên cung cấp thực phẩm không có, chúng là đặc sản Vân Nam, chỉ có thể tự tìm mua.”

Một người dắt xe, một người theo sau. Hai người đội hai chiếc mũ rơm, Lâm Triều Sinh cách Lục Thần Phong một khoảng, sợ vành mũ sẽ đụng phải nhau.

Đi qua bảy, tám ngã rẽ quanh co, con đường rộng rãi dần thu hẹp lại thành lối nhỏ, phong cảnh hai bên chuyển từ thiên nhiên đất trời thành những ngôi nhà gạch mái ngói thấp bé mọc lên san sát. Một thoáng nhắm mắt rồi lại mở ra, tiếng nói cười chợt trở nên ầm ĩ, đó là một con ngõ dài và hẹp, phóng tầm mắt ra xa, trước mỗi ngôi nhà đều bày một quầy hàng đơn sơ.

“Để tôi đoán, anh chưa từng nhìn thấy cảnh này đúng không.” Lâm Triều Sinh đi rất chậm, thậm chí chậm hơn cả tốc độ đi bộ bình thường, “Tổng kết bằng một chữ, loạn. Nhưng ưu điểm là mọi thứ đều có ở đây.”

Lục Thần Phòng lướt nhìn xung quanh, đúng là có rất nhiều thứ, từ đồ ăn thức uống hằng ngày cho đến nồi niêu xoong chảo, ngay cả văn phòng phẩm sách vở cũng được bày bán với phương thức cơ bản nhất, không cần lấy túi bọc đóng gói kèm theo.

Anh nhìn lên, thấy phía xa xa bên tay phải là một quầy hàng nhỏ, trước nhà là một chiếc kệ ba tầng chứa không ít mấy thứ chai lọ con con đơn giản mà đủ màu sắc, là một xưởng gốm nhỏ.

“Anh Lục, có lẽ phải phiền anh một lúc.” Lâm Triều Sinh dừng lại, tay trái đặt lên yên xe đạp, nói với anh giữa dòng người chen chúc ngược xuôi: “Anh giúp tôi đẩy xe một lát, được không?”

Thật ra Lục Thần Phong đã có ý định này từ rất lâu, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào. Nhìn bề ngoài Lâm Triều Sinh không có gì khác thường, nước da khỏe mạnh, mồ hôi tiết ra cũng bình thường, nhưng anh phát hiện khi hoạt động y sẽ thực hiện từng động tác rất nhỏ, còn cố gắng kiểm soát nhịp thở, tránh để bản thân cảm thấy mệt mỏi.

Lục Thần Phong đổi vị trí với Lâm Triều Sinh: “Không thành vấn đề.”

Lâm Triều Sinh trêu: “Vì đã nhận sự giúp đỡ của anh, nên tôi không tính thêm phí hướng dẫn viên đâu nhé. Chỗ này là nơi sinh hoạt mộc mạc nguyên sơ nhất ở Song Lang, rất ít du khách có thể tìm tới.”

Có lẽ là bởi không khí ồn ào náo nhiệt của khu chợ, hoặc là bởi lối nói chuyện thong thả dễ chịu của Lâm Triều Sinh mà Lục Thần Phong cảm thấy rất thoải mái. Anh cũng tự nhiên gợi vài câu đùa: “Cái này không tính là đãi ngộ của vip sao?”

Đôi mắt Lâm Triều Sinh cong cong đậm ý cười: “Anh tính hay thật.”

Họ lướt qua nhịp sống huyên náo rộn rã, những ồn ào xung quanh dẫn trở về tĩnh lặng. Đi đến một giao lộ, trong khu chỉ có một ngôi nhà để cửa mở. Mưa tạnh. Lâm Triều Sinh treo hai chiếc mũ rơm lên tay lái, đoạn dừng xe lại, dẫn Lục Thần Phong bước vào.

Cấu trúc tương tự với một tứ hợp viện Bắc Kinh*, nhưng phòng ốc được xây dựng quá thô sơ, sự cũ kỹ càng lộ rõ vẻ hoang tàn cũ nát. Bên phải trồng một cây kim ngân hoa*, dưới tàng cây là một bà cụ già nua trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc hoa văn tinh xảo, đang cúi đầu lựa nấm trong sọt trúc.

Lâm Triều Sinh là khách quen, y đưa một chiếc túi cho bà cụ ấy, bà rõ y muốn loại nào, mỗi loại lấy bao nhiêu. Lâm Triều Sinh khom người cầm một cây nấm thân dẹt, mũ nấm tròn tròn mập mập hệt như một chiếc ô, để sát vào mũi mình ngửi một cái, tất cả những hành động nhỏ nhặt ấy đều hiện lên rõ ràng nơi đáy mắt Lục Thần Phong.

“Nấm rừng xào tối hôm qua nấu cho anh là loại nấm này.” Lâm Triều Sinh đưa cho Lục Thần Phong, sau đó cất vào túi, trầm giọng nói, “Sau này đi du lịch anh phải nhớ đến nhà hàng chính tông mà ăn, năm nào ở Vân Nam cũng có rất nhiều người chết vì ăn phải nấm độc. Loại mà nhiều người bị ngộ độc nhất là Bolete Lurid*.”

(*)

Lục Thần Phong nghiêm túc nhớ lời Lâm Triều Sinh nhắc nhở.

“Cũng đáng tiếc thật.” Lâm Triều Sinh tiếp tục khom người nhìn một sọt nấm rừng đủ các hình dáng khác nhau bên dưới, nhìn không chớp mắt, lại như vô tình nói, “Sở trường của tôi là món cơm dứa.”

Nhận túi nấm trong tay bà cụ, Lâm Triều Sinh nâng trong tay ước chừng trọng lượng, sau đó nói: “Chắc là anh Lục không có dịp thưởng thức rồi.”

Nghe y nói, Lục Thần Phong đưa mắt nhìn đồng hồ, suýt đã quên mất thời gian trả phòng. Anh nhìn Lâm Triều Sinh đang nói chuyện với bà cụ nọ, chậm rãi hạ tay xuống, hồi lâu vẫn không nói gì.

Mang theo hai chiếc túi đầy ắp được buộc kín ra ngoài, bất chợt, một vật thể gì đó xé gió bay đến trước mặt. Lâm Triều Sinh như đã đoán được từ trước, phản ứng nhanh nhạy bắt lấy, quả nhiên là một trái cầu.

Lâm Triều Sinh ném trái cầu lông gà nọ lên không trung, người bên kia bắt lấy: “Tiểu Cốc.”

“Lâm Triều Sinh!”

Chỉ thấy bên mái hiên đối diện, một đứa trẻ mập mạp mặc đồ trắng chạy tới, mặt mũi đầy mồ hôi gào lên: “Tìm bà em mua nấm à?”

Lâm Triều Sinh nghiêm túc sửa lại: “Gọi anh.”

“Không.” Tiểu Cốc chùi mồ hôi vào tay áo, hai bên má ửng đỏ lên vì vận động từ nãy giờ, thở hổn hển đáp: “Nam tử hán đại trượng phu không thể dễ dàng nhận anh như thế được!”

“Không sai, khí khái đấy.” Lâm Triều Sinh để túi vào giỏ xe đạp, ra vẻ xắn tay áo lên, xoay xoay khởi động vai, hai tay còn siết lại đầy vẻ khiêu khích: “Thế anh với nhóc cá không, chúng ta đá cầu, anh thắng nhóc phải ngoan ngoãn gọi anh.”

Tiểu Cốc phủi bụi trên quần áo, ngẩng cao đầu nhìn y: “Nếu em thắng, phải cho em 50 đồng tiền tiêu vặt!”

Lâm Triều Sinh đập tay với nhóc: “Chốt.”

Lục Thần Phong bị khí thể của Lâm Triều Sinh chọc cười, khóe môi còn chưa kịp cong lên đã phát hiện nhúm lông gà xuất hiện trước mắt. Anh nhìn lại, thấy Lâm Triều Sinh đang nhìn mình cười xấu xa.

Lục Thần Phong đơ ra vài giây, nhặt quả cầu lên, hỏi: “… Tôi à?”

Lâm Triều Sinh gật đầu khá nghiêm túc, nói: “Tôi không biết đá cầu.”

Lục Thần Phong: “…” Vừa rồi thể hiện khí thế để trông có vẻ đẹp trai nhỉ?

Đi đến chỗ mấy đứa trẻ chỉ định, yêu cầu không được đá ra ngoài vòng tròn, ăn sáu ván trong mười một ván thì thắng chung cuộc. Lục Thần Phong đá vài cái thử cảm giác, sau đó lấy được quyền đá trước. Nhìn mấy đứa nhỏ là đối thủ của mình, anh bớt chút lực chân lại, nhẹ nhàng đầu cầu sang Tiểu Cốc.

Ván thứ nhất và ván thứ hai, thất bại thảm hại.

Tính cách của Lục Thần Phong là một khi đã bắt đầu tập trung tinh thần vào chuyện nào đó, anh chắc chắn sẽ khơi được sự dục vọng chiến thắng của mình. Sau khi phát hiện không thể coi thường đối thủ, Tiểu Cốc mập mập tròn tròn nhưng đôi chân rất nhanh nhạy, thực lực không chừng trên cơ anh.

Vài ván tiếp theo, Lục Thần Phong khá căng thẳng, sự thập trung cao độ khiến cử động tay chân ban đầu có phần chậm chạp, nhưng càng về sau lại càng trở nên thoải mái.

Tỉ số năm đều dấy lên không khí kịch tính, dù chỉ là một trò chơi vui, thế nhưng Lục Thần Phong lại rất hết mình. Trận quyết định nhất, anh còn cởi áo khoác, đưa cho Lâm Triều Sinh ngồi trên bậc thang cầm giúp, xắn tay áo lên, ngoắc ngoắc tay với Tiểu Cốc.

Mây đen tan đi, ánh mặt trời lại tràn về đầu phố, tia sáng yếu ớt xiên xẹo bò ra khắp bức tường gạch cũ. Đá hơn hai mươi lượt, cuối cùng Lục Thần Phong không thể kiểm soát được lực chân, quả cầu bay khỏi khu vực quy định, Tiểu Cốc thắng.

Tiếp đó là tiếng ríu rít ồn ào của đám trẻ, Lục Thần Phong chống tay xuống đầu gối thở dốc, mu bàn tay sượt qua phần trán lấm tấm mồ hôi. Trong một khắc lơ đãng nghiêng đầu, Lâm Triều Sinh đang ngồi phía đối diện anh chống cằm cười thật dịu dàng, y ngồi dưới ánh mặt trời mơ màng, đôi mắt cong cong sáng ngời.

Tiếu Cốc thở hồng hộc đến trước mặt Lâm Triều Sinh xòe tay ra, giọng nói vừa to vừa vang dội: “Năm mươi tệ!”

Lâm Triều Sinh cười thành tiếng, đặt tiền vào tay Tiểu Cốc, còn dặn dò: “Kiếm tiến không dễ dàng ha, phải biết tiết kiệm đó.”

Lục Thần Phong vắt áo khoác trên khuỷu tay, chào tạm biệt đám trẻ rồi cùng Lâm Triều Sinh trở về. Trận đá cầu vừa rồi chỉ là một việc ngoài ý muốn, nhưng đã từ rất lâu rồi anh không cảm thấy thoải mái như vậy.

Chợ bắt đầu vãn người, hai người đi đường tắt trở về đường lớn. Lục Thần Phong suy nghĩ một lúc thật lâu, hơi thiếu tự nhiên nói: “Xin lỗi cậu.”

Hai người đội mũ rơm, lần này để che nắng. Lâm Triều Sinh nghe thế quay sang anh, hỏi lại: “Cái gì?”

Lục Thần Phong: “Hại cậu mất 50 tệ.”

Lâm Triều Sinh quay mặt nhìn con đường phía trước, cười nói: “Anh đừng để trong lòng, tôi cũng không nặng nhẹ chỗ tiền này.”

Bầu trời xanh trong, sương mù và những đám mây trắng phau lững lờ trôi quanh núi đồi. Phóng tầm mắt nhìn dãy Thương Sơn như bạc trắng đỉnh đầu, những khóm hoa dưới chân đón gió nở rộ, Lâm Triều Sinh vẫn còn lời không nói ra, chỉ lẩm nhẩm trong lòng một lần: Thật ra tôi mới là người được lời.

Bình luận

Truyện đang đọc