TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Có hai chiếc xe đỗ cạnh nhau trong sân, một là chiếc xe điện màu xanh khói, còn lại là chiếc xe đạp của Lâm Triều Sinh mà Lục Thần Phong vẫn quen thuộc.

Lâm Triều Sinh nói Lục Thần Phong chọn trước, thái dương anh không khỏi giật một cái. Hai phương tiện này đều rất hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống anh, vì vậy anh kiên quyết chỉ chiếc xe đạp nọ: “Cái này.”

Đạp xe khỏi homestay, xuôi theo con đường thẳng tắp về phía trước, Lâm Triều Sinh không chạy nhanh, hai chiếc xe song song bên cạnh nhau. Mỗi khi bắt gặp một khóm hoa tươi tốt nào đó, mảng màu xanh khói kia lại thoáng tụt về sau. Lục Thần Phong quay đầu nhìn, chợt có cảm giác như đang quay về thời còn là học sinh.

Mặt trời đuổi theo vui đùa cùng các thiếu niên, thời thanh xuân sôi nổi đầy nhiệt huyết ấy đã trôi xa vời vợi. Và Lục Thần Phong, một người chỉ chăm chú vào việc học tập và mở phòng làm việc ngày ấy, dường như đã bỏ qua những trải nghiệm sâu sắc của thứ được gọi là tuổi trẻ.

Lục Thần Phong hạ chân xuống đất, chăm chú nhìn dáng vẻ Lâm Triều Sinh nghiêng nghiêng đầu ngắm hoa, tựa hồ có chút cảm xúc anh vốn không nên có ở độ tuổi này. Cũng có thể vì ban nãy vừa nhắc đến đồng phục học sinh, thế nên anh không khỏi bất chợt tưởng tượng Lâm Triều Sinh thời vẫn còn đi học.

Chậm rãi chạy đến bụi hoa cuối cùng, Lâm Triều Sinh thu tầm mắt, nghi hoặc dừng xe, hết quay trái lại quay phải tìm Lục Thần Phong: “Sao vậy?”

Lục Thần Phong hỏi: “Cậu thích hoa lắm phải không?”

“Cũng không hẳn.” Lâm Triều Sinh ngượng ngùng cười cười, chỉnh lại chốt cài mũ bảo hiểm trên cằm, “Chẳng qua tôi cảm thấy cảnh vật thế gian này đẹp như vậy, phải nhìn nhiều thêm một chút mới phải lẽ.”

Hai người lại cùng nhau đi về phía trước, Lục Thần Phong đạp bàn đạp đều đặn, đôi chân dài chuyển động liên tục, chợt nhớ đến một chuyện: “Hình như tôi không thấy cậu trồng nhiều hoa trong homestay, chủ yếu là cây xanh nhỉ.”

Lâm Triều Sinh đáp: “Mấy thứ đó cũng là Giản Y lo hết, không giấu gì anh, tôi còn nuôi chết được cả xương rồng đó.”

Lục Thần Phong ngạc nhiên: “Tưới nhiều nước quá à?”

“Là tôi quên phơi nắng, cứ để nó ở chỗ ẩm thấp mà không chú ý.” Lâm Triều Sinh nói, “Trước đây công việc bận rộn quá, vừa không có thời gian vừa không có sức lực, mấy chuyện nhỏ nhặt không nhớ hết được.”

Lục Thần Phong khẽ mím môi, đúng lúc dừng lại suy nghĩ tiếp tục tán gẫu. Quan hệ giữa anh và Lâm Triều Sinh vẫn chưa đến mức có thể đào bới về quá khứ của đối phương mà không cần suy xét, làm thế lúc này là rất không phải phép.

“Huống hồ, nếu như tôi trồng thật nhiều hoa ấy.” Lâm Triều Sinh nhỏ giọng, gần như đang lẩm bẩm, nhưng vẫn đủ để Lục Thần Phong nghe rõ, “Có lẽ tôi sẽ không muốn ra ngoài nữa, mà như thế, sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.”

Khung cảnh thênh thang phía trước được thay thế bằng những căn nhà gỗ con con nối tiếp nhau, thỉnh thoảng xen lẫn đôi ba căn nhà mái ngói cũ kỹ, đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Song Lang.

Đỗ xe ở nơi quy định, khắp nơi nhộn nhịp du khách, hai người chưa kịp lại gần đã có tiếng ồn ào truyền đến từ cổng thành cổ. Lục Thần Phong muốn bước vào, Lâm Triều Sinh lại đổi hướng: “Bên này.”

Men theo đường tắt hiếm người biết, con dốc càng đi càng hẹp dần, nhà cửa cũng dày đặc san sát, nhưng lại là nơi yên tĩnh nhất. Làng chài bên kia vẫn giữ vẻ nguyên sơ vốn có, chưa phát triển hay tu sửa do sự phát triển của ngành du lịch, Lục Thần Phong tìm thấy vài chiếc thuyền cũ nát bên bờ.

Đi qua một con đường rải đầy đá,  Lục Thần Phong suýt thì trượt ngã trên chiếc cầu thang phủ đầy rêu xanh nằm khuất sáng. Anh đứng trên bậc, giơ tay chắn trước người Lâm Triều Sinh: “Ở đây hơi trơn trượt, cậu cẩn thận.”

Lâm Triều Sinh sững người, ánh mắt chợt dịu đi, rồi y nắm lấy cách tay Lục Thần Phong cách một lớp áo, vững vàng bước xuống đất: “Cảm ơn anh.”

“Tôi mời anh uống nước.” Lâm Triều Sinh nói.

Lục Thần Phong làm bộ thắc mắc: “Đây là đãi ngộ của vip hay tiền phòng thừa thế?”

Lâm Triều Sinh cười cười, không nhìn ra người này cũng có tế bào hài hước, thế nhưng đã thoải mái hơn khá nhiều so với lần đầu chạm mặt. Mấy phút sau, hai người thong thả dạo bước trên con đường làng, trên tay mỗi người là một ly trà trái cây. Lục Thần Phong chưa từng có cơ hội trải qua cảm giác thời gian trôi chậm như đi lúc này.

Nhịp sống thường nhật của anh rất vội vàng, lịch làm việc kín đặc, thường xuyên phải chạy tới chạy lui các quốc gia Đông và Nam Á để bàn bạc chuyện làm ăn. Bận rộn từ lâu đã xem như một lẽ thường tình, vì vậy anh rất hưởng thụ cảm giác thư thái an nhàn giờ khắc này.

Nhưng Lục Thần Phong cũng sợ hãi nếp sống chậm rãi thong dong ấy.

Trên lối đi có rất nhiều hàng ghế dài và ghế đá, Lục Thần Phong phát hiện tốc độ đi bộ của Lâm Triều Sinh không nhanh, từ đầu đến giờ vẫn luôn chầm chậm từng bước một, nhịp thở cũng từ tốn, giống như đang kiểm soát sự lên xuống của lồng ngực.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Dù Lục Thần Phong không cảm thấy mệt, nhưng anh vẫn đề nghị như vậy.

Lâm Triều Sinh ngồi xuống băng ghế đá: “Xin lỗi, làm phí thời gian của anh rồi.”

“Nào có.” Lục Thần Phong chỉnh ống quần, đây chỉ là thói quen nhỏ do mặc quần tây thường xuyên.

Khi Lục Thần Phong ngồi xuống bên cạnh, Lâm Triều Sinh thoáng đưa mắt nhìn sang, dây giày của anh được thắt ngay ngắn, mắt cá chân gầy mà khỏe mạnh nhô lên. Y không để tâm đến ánh nhìn của mình lúc này, quan sát anh ở khoảng cách gần một phen, cằm không có râu, tóc tai gọn gàng được chải vuốt tỉ mỉ. Lâm Triều Sinh nghĩ, hẳn Lục Thần Phong là một người khá chú ý đến chi tiết bên ngoài.

“Có nơi nào anh muốn đi, nhưng lại chưa có dịp đặt chân tới không?” Lâm Triều Sinh hỏi.

Lục Thần Phong đáp, không chút nghĩ ngợi: “Không có.”

Lâm Triều Sinh lại hỏi: “Thế sao anh lại đến Đại Lý?”

Lục Thần Phong: “Bởi vì nơi này rất xa Bắc Kinh.”

Lâm Triều Sinh nở nụ cười: “Đây cũng là một lý do?”

Lục Thần Phong nghe vậy, nghiêm túc trả lời: “Trước đây thường xuyên đến Thụy Lệ vì công việc, đối tác thường đề xuất tôi có thời gian thì đến Đại Lý thăm thú.”

(*) Thụy Lệ: thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

Lâm Triều Sinh: “Vậy bây giờ anh đang rảnh sao?”

Lục Thần Phong thôi nhìn xa xăm, rũ mi: “Ừm.”

“Thụy Lệ à…” Lâm Triều Sinh như đang nghĩ ngợi điều gì, chống tay lên thái dương, vẫn không đoán ra rốt cuộc nghề nghiệp của Lục Thần Phong là gì.

Cuộc trò chuyện dừng lại trong giây lát, Lục Thần Phong hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu?”

Lâm Triều Sinh chăm chú nhìn mặt hồ và dãy núi tít tắp ngoài xa, chậm rãi trả lời: “Ở sâu trong dãy Thương Sơn có một địa điểm, phong cảnh rất đẹp, thường được hướng dẫn viên du lịch nơi đây gọi là “Vườn hoa bí mật của Đại Lý”.”

Chờ vài giây, Lục Thần Phong thấy Lâm Triều Sinh không có ý định nói tiếp, anh tiếp tục hỏi: “Cậu ở gần đó, thế đã đến lần nào chưa?”

“Đường đó không đi xe vào được, phải đi bộ rất xa.” Lâm Triều Sinh nheo mắt, “Con người của tôi ấy, thật sự rất sợ mệt.”

Lục Thần Phong khẽ nhướng đuôi mày, đáp lời y bằng một câu trả lời tương tự: “Đó cũng là lý do?”

Âm cuối hạ thấp của Lục Thần Phong vừa dứt, cách đó không xa vang lên một bản hòa tấu. Lâm Triều Sinh dùng ánh mắt nói với anh “Đi xem thử đi”, hai người cùng đứng dậy, đi sâu vào con ngõ nhỏ hẹp, men theo giai điệu vang vọng ấy.

Dưới mái hiên ở một góc cuối con ngõ, những chàng trai mặc trang phục dân tộc thiểu số ngồi trên bậc thang, trong tay là ba loại nhạc cụ khác nhau, sáo bầu, đàn nguyệt và sáo mèo*. Họ hồ hởi và đầy tràn nhiệt tình, trong mắt là bóng hình những cô gái yêu dấu đang vui vẻ nhảy múa uyển chuyển theo tiếng nhạc đệm.

(*)

Lục Thần Phong không biết sáo mèo, đoán chừng nó là tiêu hoặc sáo, đang định hỏi Lâm Triều Sinh để xác nhận. Nào ngờ khi đưa mắt nhìn sang, Lục Thần Phong đã không thể dời mắt.

Tia sáng mềm mại chói lòa rơi trên đuôi tóc Lâm Triều Sinh, vuốt ve khóe mắt khẽ cong lên đầy ôn hòa và dịu dàng ấy, khiến y càng thêm phần thuần khiết sạch sẽ.

Bên tai là tiếng nhạc xa lạ, uyển chuyển êm tai và đầy sức sống, Lục Thần Phong không khi nào hoàn toàn tháo bỏ phòng bị của bản thân khi ở cùng người xa lạ. Nhưng anh không thể phủ nhận, Lâm Triều Sinh là ngoại lệ.

Đoàn người vây xem bên ngoài tự động vỗ tay theo nhịp đàn sáo vang, Lâm Triều Sinh bất chợt nhếch môi: “Anh Lục, xem buổi biểu diễn này.”

Lục Thần Phong ngơ ngẩn, mãi mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm Lâm Triều Sinh bị chính chủ phát hiện rồi. Anh cũng không quá bối rối, chỉ đưa tay gãi gãi chóp mũi hơi ngứa.

Bình luận

Truyện đang đọc