TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Không bao lâu sau, một áng mây bồng bềnh kéo tới, che lấp bầu trời quang đãng ngập nắng. Sương mù tràn lan khắp bốn phía, có lẽ trời sắp mưa.

Lục Thần Phong đã ổn định lại trạng thái không chút dấu vết, thế nhưng Lâm Triều Sinh vẫn bắt được vẻ hoảng loạn thoáng ẩn hiện trong mắt anh.

Lúc này, đây là một chủ đề không phù hợp. Lâm Triều Sinh gấp lưu bút lại, đột ngột thấy hối hận. Ngày hôm qua y đã cảm giác được tâm trạng Lục Thần Phong không tốt, dù không biết nguyên do, song trước mắt cuộc trò chuyện này rõ ràng khiến anh ấy khó chịu, là mình sơ suất.

“Thời tiết Nhĩ Hải rất thất thường, đôi lúc còn có mưa nắng. Dù bây giờ chưa đến mùa mưa, nhưng nếu ra ngoài thì tốt hơn hết vẫn nên mang theo dù.”

Cuốn sổ lưu bút để ở một góc bàn, Lâm Triều Sinh dời sự chú ý của Lục Thần Phong đi bằng hành động và lời nói của mình. Lục Thần Phong nhìn theo cánh tay đang di chuyển của y, lại nghe y nói: “Tất cả sách trên kệ này đều có thể đọc, anh Lục không cần khách sáo, cứ thoải mái là được.”

Homestay Giai Tịch bắt đầu làm việc lúc bảy giờ, Giản Y mắt mũi mơ màng đi vào quầy lễ tân, khởi động máy tính, đổ người lên ghế tựa, díp cả mắt lại. Cậu cúi đầu ngáp một cái, đang tính gục đầu xuống ngủ thêm, chợt nghe thấy tiếng chuông gió vang lên leng keng, Giản Y giật mình đứng thẳng người, nở một nụ cười rất tiêu chuẩn theo phản xạ: “Chào anh, hoan nghênh ghé thăm!”

Nhìn lên, phát hiện người xuất hiện là Lục Thần Phong, bên ngoài áo sơ mi chỉ có chiếc áo khoác mỏng manh. Giản Y ngửi ngửi, hơi lạnh người đối diện mang theo tràn vào khoang mũi, còn có mùi thuốc lá rất nhạt.

“Chào buổi sáng anh Lục.” Giản Y lịch sự chào khách, “Tám giờ sẽ có bữa sáng, anh cần phục vụ đến phòng anh không?”

Lục Thần Phong không có kế hoạch gì khác, gật đầu: “Được.”

“Vậy chờ tôi mang cho anh.” Giản Y thấy anh đi tới đi lui liên tục, báo thực đơn lên, “Mì cà chua, bánh gạo Vân Nam xào thịt băm, trứng hấp hoa hồng. Anh có kiêng gì không?”

Lục Thần Phong cởi áo khoác, giọng nói biến mất ở đầu hành lang: “Không, cảm ơn.”

Về phòng tắm nước nóng, quấn áo choàng tắm của homestay, Lục Thần Phong cầm khăn lau khô tóc. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng hát ban sáng lại cất lên từ bên bờ hồ xa xôi, rõ ràng hơn, anh nghe thấy lời ca: “Tặng đến Người giữa áng mây.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng, Giản Y đến đưa bữa sáng. Lục Thần Phong cảm ơn rồi ra ngoài ban công, tiếng ca ấy đã phiêu du đến một nơi rất xa, những gì sót lại chỉ còn khoảng không mịt mù và hơi nước mờ ảo.

Ăn bữa sáng xong, Lục Thần Phong quyết định ra ngoài. Còn nửa ngày ở Song Lang, dù tâm trạng của anh như thời tiết hôm nay vậy, nhưng hiếm khi đặt chân đến đây, vẫn phải đến thăm thú vài điểm tham quan nổi tiếng.

Ra khỏi khách sạn, khi đã dạo bước được một khoảng rất xa trên lối đi vắng vẻ, Lục Thần Phong mới nhớ ra mình quên mang ô. Cũng không sao, anh đút tay vào túi, bước dọc theo con đường đã đi ngày hôm qua. Trong mắt anh, mọi thứ hôm nay có sự khác biệt.

Lục Thần Phong chợt dừng lại cạnh một khóm hoa tươi tốt. Anh thoáng ngạc nhiên rồi cúi người nhìn, nơi này vẫn còn đọng lại rõ nét trong ấn tượng của  anh —— Lâm Triều Sinh từng ngồi đây ngắm khóm hoa này.

Lục Thần Phong nhìn xuống những màu sắc rực rỡ ấy, những bông hoa ngọn cỏ có hình dạng không đồng đều, cành cao cành lại thấp, không cách nào gây lên hứng thú trong anh.

Mãi đến khi bắp chân tê cứng mỏi nhừ và bắt đầu nóng lên, Lục Thần Phong mới men theo con đường trải đầy những khóm hoa dại ấy đi đến một bến tàu chật hẹp, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Lục Thần Phong châm một điếu thuốc, cây dong riềng xanh ngắt chen nửa tầm nhìn, nơi đây phong cảnh hoang sơ trơ trọi, nên trên lối đi chỉ có mình anh.

Anh nhìn khói thuốc, sau đó đưa mắt nhìn những con ong đang bay đi tìm mật, cuối cùng dừng lại nhìn chăm chăm con bọ rùa đang bò trên đầu gối mình. Khói loang đi mất, bên tai im lìm, một người một bọ hòa hợp bên cạnh nhau, không ai quấy rầy ai.

Càng chán nản lại càng muốn ở một mình. Lục Thần Phong tách mình khỏi cuộc sống rộn rã vốn có, cũng là sợ hãi những lời tốt đẹp nhưng thừa thãi của người khác. Đối mặt với vô vàn lời an ủi, anh cảm thấy nặng nề áp lực, không thể đáp lại, bởi không ai có thể cảm thông cho tâm trạng tiêu cực của người khác. Và cũng vì thế, Lục Thần Phong không muốn thổ lộ ra mọi thứ.

Nhưng càng ở một mình lại càng trống rỗng, càng cảm thấy có lỗi với bản thân. Ngọn lửa nhiệt huyết từng cháy bỏng bị gáo nước lạnh của hiện thực dập tắt, để đến cuối cùng, ngay cả chút tro cặn nhen đốm lửa tàn cũng không thể bảo vệ.

Dụi tàn thuốc rồi nhét vào túi, Lục Thần Phong chờ bọ rùa bay đi mới đứng dậy bước ra bến tàu, bước lên vạch cảnh báo bất chấp nguy hiểm, chỉ cần dịch một bước nữa thôi, chắc chắn sẽ rơi xuống biển nước mênh mông.

Anh mở điện thoại, gọi cho người bạn thân thiết nhất một cuộc, vẫn không ai bắt máy.

Mây đen cuồn cuộn chồng chất lên nhau, cơn âm u từ sáng cuối cùng cũng chuyển thành những giọt nước rơi xuống mặt đất, từng đợt từng đợt, trời mưa phùn. Kết quả của việc ở một mình là càng khó thoát khỏi nỗi mất mát và phiền muộn, sắc mặt Lục Thần Phong ảm đạm như nền trời lúc này, như thể cơ thể anh đã trượt chân ngã vào đầm lầy đen ngòm, giãy giụa, rồi lún sâu.

“Kính coong —— “

Tiếng chuông lanh lảnh đột ngột vang lên, Lục Thần Phong ngẩng đầu, đưa mắt trông vời mặt nước xa xăm, tưởng rằng mình nghe lầm. Nhưng liền tiếp đó lại là một tiếng chuông khác, anh đưa mắt tìm kiếm, sang trái sang phải, rồi quay đầu về sau nhìn lại. Sau lớp sương mù nhạt màu, anh nhìn thấy một chiếc xe đạp dựng bên kia đường, một người bước tới gần, đầu đội mũ rơm, vẫy vẫy tay với anh.

Lục Thần Phong định tới gần, đã nhìn thấy Lâm Triều Sinh lắc lắc tay, chỉ vào chân mình rồi lại chỉ về phía anh, ra hiệu Lục Thần Phong đứng đó đừng đi đâu hết, chờ y tới.

Từ xa đến gần, Lục Thần Phong chăm chú nhìn bóng hình cao gầy của Lâm Triều Sinh, thấy mu bàn tay y chắn lấy cành liễu rủ xuống, xuyên qua những bụi hoa, giẫm lên bùn đất, lướt khỏi lớp lớp cỏ dại mọc um tùm, bước đi chậm rãi mà vững vàng. Khi y bước lên bến tàu, Lục Thần Phong nhướng mày nhìn Lâm Triều Sinh ôm ngực mình ổn định lại nhịp thở, nở một nụ cười nhẹ nhàng mà sạch trong.

Lâm Triều Sinh pha trò nhắc nhở: “Nhĩ Hải không cho bơi đâu đấy.”

Lục Thần Phong đờ ra trong chốc lát, cong mắt cười thành tiếng.

Đứng bên bờ hồ, Lâm Triều Sinh hít sâu một hơi, cảm nhận luồng không khí trong lành, đưa hai tay qua đầu thong thả duỗi cơ rồi hoạt động vai. Y chậm rãi thở ra, đưa mắt nhìn dãy Thương Sơn ẩn hiện nơi mây mù: “Sáng hôm nay quên hỏi anh, bữa cơm tối qua có hợp khẩu vị anh không?”

Lục Thần Phong “Ừm” một tiếng: “Hợp.”

Lâm Triều Sinh đợi thêm vài giây: “Chỉ thế?”

Lục Thần Phong khó hiểu: “Cái gì?”

“Chỉ đánh giá nhiêu đó?” Lâm Triều Sinh vờ như bất mãn nhấc tay lên, nhướng mày, “Không khen gì khác?”

Lại là một nụ cười tự nhiên khác. Sau khi vắt hết óc, Lục Thần Phong mới nhận xét rất lịch sự: “Tay nghề rất tốt, thuộc kiểu ăn rồi sẽ nhớ rất kỹ, có cơ hội sẽ muốn thưởng thức thêm nữa.”

Lâm Triều Sinh cuối cùng mới xem như hài lòng, đáp lại ba chữ: “Cảm ơn anh.”

Lục Thần Phong gật gật đầu, im ắng nửa buổi trời, anh mới đột nhiên hỏi: “Tôi cần phải đáp “Đừng khách sáo” à?”

Vừa rồi nơi này rõ ràng u ám tối tăm bao nhiêu, thế mà Lục Thần Phong không cảm thấy thế nữa. Anh và Lâm Triều Sinh đứng cạnh nhau, chợt phát hiện Nhĩ Hải trong cơn mưa phùn cũng rất khác một Nhĩ Hải với bầu trời quang đãng xanh trong.

Lâm Triều Sinh thoáng mỉm cười, hỏi: “Anh quên mang ô rồi phải không?”

Lục Thần Phong đáp: “Không sao, cơn mưa này cũng…”

Cổ rụt xuống theo áp lực trên đầu, anh nhìn thấy đôi chân kia nhón lên, giọng nói của Lâm Triều Sinh cách lớp mũ rơm vang lên khe khẽ: “Không lớn cũng không để ướt được, đi du lịch mà bị cảm sẽ phiền phức lắm đó.”

Tuy nói vậy, song Lục Thần Phong không thể để người ta vì mình mà dính mưa. Anh đẩy mũ lên định từ chối, nhưng vừa đưa mắt nhìn đã ngớ người.

Trên đầu Lâm Triều Sinh vẫn còn một chiếc mũ khác.

Lục Thần Phong: “…”

“Sắp đến giờ cơm rồi.” Lâm Triều Sinh phớt lờ tiếng cười không nhịn nổi của Lục Thần Phong, hai tay tự nhiên buông thõng sang hai bên, “Buổi trưa Giản Y sẽ làm gà om, anh còn bụng ăn không?”

Lục Thần Phong lắc đầu: “Bữa sáng đầy đủ quá, vẫn chưa tiêu hóa hết.”

Lâm Triều Sinh hỏi: “Anh Lục có kế hoạch gì khác không?”

Lục Thần Phong đáp: “Không có, làm biếng thôi.”

“Vậy tôi đi dạo với anh một lúc cho tiêu cơm.” Lâu Triều Sinh cười nói, “Anh đi mua nấm với tôi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc