TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

[Nhật ký] Nét mặt của Nhân Nhân giống chú Trần ba em ấy, nhưng khuôn mặt lại giống dì Tưởng mẹ em ấy, mình nghĩ chú Trần với dì Tưởng rất yêu nhau, gia đình họ rất hòa thuận, mới có thể sinh ra một thiên thần vừa dễ thương vừa vui vẻ như này. ------- Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Những lời này quá mức chấn động, như có ma âm quanh tai, trong lòng xuất hiện tầng ngàn sóng lớn, Kỷ Vãn ngẩn người hồi lâu mới thở ra, hai tay run như Parkinson, chỉ tay về phía Sở Nam Trúc, giọng nói không thể tin tưởng nổi: "Anh thực sự ngay cả trẻ em cũng không buông tha, cầm thú."

Sở Nam Trúc nghiêng đầu giả vờ vô tội: "Có hả? Khi em còn nhỏ, em rất thích nằm trên người anh rồi còn kêu anh thơm thơm em."

"Anh lại nói nhảm."

"Thật mà." Khóe mắt Sở Nam Trúc cong cong, tràn đầy ý cười: "Anh bị cảm không muốn lây cho em, không cho em thơm, em còn tức giận đập phá đồ đạc. À đúng rồi, hình như có một bức ảnh như vậy, không tin em lật xem đi."

"A! Không được vạch trần lịch sử đen tối của em nữa!!" Rốt cuộc Kỷ Vãn bùng nổ, nắm lấy tóc của Sở Nam Trúc. Sô pha bị bọn làm cho vang lên tiếng kẽo kẹt, hơn nữa tư thế này, tai nạn lau súng cướp cò lại xảy ra.

Kỷ Vãn có thể cảm nhận rõ ràng, không thể miểu tả của cậu và không thể miêu tả của Sở Nam Trúc đang bùng cháy.

Nụ hôn lần này vừa tự nhiên vừa không thể kiểm soát được.

Bàn tay của Sở Nam Trúc xâm nhập vào mép quần áo của Kỷ Vãn, hơi dùng sức hướng phía trên tìm kiếm, hô hấp của Kỷ Vãn ngưng trệ, thật con mẹ nó quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nhưng cậu lại đổi ý nghĩ, chính mình là người ở trên mới phải, nên chủ động, vì vậy cậu mở mắt ra, dùng sức ép Sở Nam Trúc xuống sô pha.

Sở Nam Trúc cũng không phản kháng, nhéo cổ Kỷ Vãn như trêu chọc mèo: “Làm gì vậy?”

Đôi mắt như nai tơ của Kỷ Vãn vì động tình mà chuyển động, bịt kín một tầng hơi nước, khiến người ta muốn ôm vào lòng che chở, trái tim của Sở Nam Trúc đã tan thành nước chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của cậu.

Kỷ Vãn bóp khuôn mặt đẹp trai của Sở Nam Trúc, nghiêm túc nói: "Đè anh."

Sở Nam Trúc chỉ cười trừ, không quan tâm: “Được được được, tùy em.” Sau đó, lợi dụng lúc cậu bất cẩn, hắn thô bạo áp Kỷ Vãn xuống, nắm chặt hai tay cậu đè lên đỉnh đầu, Kỷ Vãn cảm thấy chuyện lớn không ổn.

Nhưng mà, một bản nhạc kỳ lạ đột ngột vang lên. “Đói quá, đói quá, đói quá, tôi đói quá!”

Động tác Sở Nam Trúc ngừng lại, sắc mặt rất xấu: “Canh đã nấu xong.”

Kỷ Vãn lập tức hô lên, “A! Em cũng đói quá! Em muốn ăn cơm.”

Kỷ Vãn cảm ơn chiếc nồi áp suất đã cứu mạng cậu.

Người đàn ông mà bị quấy rầy thời điểm này quả thực là muốn mạng, nếu ở thời cổ đại, đây chính là quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của người ta, Sở Nam Trúc tức muốn chết.

Hắn chỉ cần một tay là có thể nắm hai cổ tay Kỷ Vãn, mảnh khảnh và trắng trẻo, vì quá gầy nên xương nhô ra, nổi rõ những đường gân xanh.

Quên đi, vỗ béo rồi ăn sau. Sở Nam Trúc tự an ủi bản thân như vậy rồi buông Kỷ Vãn ra, cúi người hôn sâu, sau đó mới buông tha Kỷ Vãn xoay người mang giày đi vào bếp.

Kỷ Vãn cảm giác mình bị rút sống lưng, mềm nhũn yếu ớt, bị Sở Nam Trúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ hết lần này đến lần khác, tuy rằng thực sự không có làm, nhưng cậu cũng tiến vào thời gian hiền giả vài phút.

Vẫn luôn cảm thấy mình nên nghĩ ra cách gì đó, nếu không thì không thể làm công được, đúng rồi, nốt ruồi Sinh Tử, trước đây đã cất đi, bây giờ có thể lấy ra dán lại. Rốt cuộc cùng Sở Nam Trúc... ừmm... Tóm lại, nhiệm vụ này có lẽ hoàn thành được.

“Em còn nằm?” Sở Nam Trúc bưng một bát canh, cùng một chén đầy cơm: “Em không đói sao? Vào ăn đi.”

“Ồ…” Kỷ Vãn ngửi thấy mùi thịt liền đứng dậy, ngồi vào bàn ăn, tuy rằng chỉ có canh cùng cơm nhưng đều làm khá tốt, có thể thấy được Sở Nam Trúc nấu rất tốt.

Kỷ Vãn hớp một ngụm canh vừa mặn vừa ngon, sau đó ăn miếng cơm vừa mềm vừa ngọt, lâu lắm rồi cậu mới được ăn cơm nhà ngon như thế này, Kỷ Vãn ăn uống thỏa thích.

“Ăn ngon không?” Sở Nam Trúc nâng cằm lên nhìn cậu: “Trong tủ lạnh không còn nguyên liệu gì nữa, không thể nấu món khác được. Nhìn em gầy như vậy, anh phải từng bước bổ sung cơ thể cho em, vì vậy trước tiên uống canh nhiều chút."

"Khá ngon, em thích, đúng rồi, sao anh không ăn vậy?" Kỹ Vãn dừng một chút: "Nhìn em có thể no bụng hả?"

"Anh đang tập thể hình, bỏ nước có ga, ăn ít thịt heo hơn. Nhưng anh đã gọi một phần cơm hộp salad rau củ rồi. Sao vậy sợ anh đói bụng nên đau lòng cho anh hả? ” Sở Nam Trúc lại bắt đầu không biết xấu hổ.

"Bớt đê, lại còn tập thể hình..." Kỷ Vãn liếc mắt nhìn thấy bắp tay cường tráng nhưng không khoa trương dưới lớp quần áo của Sở Nam Trúc, tiếp xúc thân mật vừa rồi cậu cũng phát hiện hàm lượng cơ bắp của hắn khá tốt, ít nhất so với cơ bụng bốn múi của Kỹ Vãn tốt hơn nhiều.

"Em có muốn xem không? Anh cởϊ qυầи áo cho em xem?" Sở Nam Trúc làm động tác cởϊ qυầи áo, Kỷ Vãn sợ hắn biến thành cầm thú, lập tức đè lại tay người nào đó đang ngo ngoe rục rịch: "Đừng đừng, em muốn ăn cơm, không muốn cay mắt! ”

Sở Nam Trúc cười điên cuồng.

Kỷ Vãn hung hăng cắn một miếng thịt, tự an ủi bản thân mình, không có việc gì sau này xem anh tự vả mặt.

Chuông cửa vang lên, Sở Nam Trúc đứng dậy nói: “Chắc là cơm hộp để anh đi lấy.”

Suy xét tới việc người này là người nổi tiếng cứ xuất hiện như vậy thì không tốt lắm, Kỷ Vãn cảm thấy bản thân mình là trợ lý nhỏ lúc này nên phát huy tác dụng, vì thế xung phong nhận việc: "Để em đi!" Nhanh chóng bước đến cửa mở nó ra.

Vừa mở cửa, cậu vừa cười vừa nói với Sở Nam Trúc: "Anh định ăn salad gì thế? Có thịt không? Em cũng muốn ăn."

"Nhóc quỷ tham ăn."

Ngoài cửa, mặt trời chói chang, tiếng ve kêu râm ran giữa mùa hè. Ánh mặt trời có chút chói mắt, Kỷ Vãn quay đầu lại: “Cơm hộp đưa cho tôi, anh… Anh trai?”

Người anh trai mặc áo màu vàng hay xanh lam trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ có một nam một nữ đứng yên lặng ở cửa, trong tay người phụ nữ cầm một chiếc vali, đứng ở phía sau người đàn ông, trên nét mặt của họ hiện vẻ hoảng hốt.

Kỷ Vãn ban đầu mờ mịt, đến hồi hộp, rồi chua xót tận đáy lòng, đây là cảm giác của Kỷ Vãn khi nhìn thấy người thật cùng với khi nhìn chân dung trong ảnh rất giống nhau

Chiếc túi trong tay Trần Thanh Thư đột ngột rơi xuống, lạch cạch một tiếng, y mạnh mẽ ôm lấy đứa trẻ trước mắt trông giống hệt mình vào lòng.

“Nhân Nhân.” Trần Thanh Thư hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Vãn, y đã biết con trai mình đã trở lại, cục cưng của y cuối cùng cũng đã trở lại.

"Chú Trần, dì Tưởng? Không phải máy bay chưa bay được sao? Hôm nay sao lại ở đây!" Sở Nam Trúc đi tới.

Tưởng Thiến cũng đang bị sốc sau đó cô định thần lại: "Chú dì cố ý đi chuyến đến đảo Hồng Kông rồi trở về Trung Quốc trong đêm. Không ngờ... không ngờ... Nhân Nhân thực sự trở lại."

Trần Thanh Thư nhìn Kỷ Vãn từ trên xuống dưới, đưa tay sờ lên mặt, vai và cánh tay cậu, cẩn thận xem xét. Hốc mắt của người đàn ông thanh tú này đỏ hoe, mắt thấy sắp khóc, y còn cố gắng liều mạng nhẫn nhịn.

Giọng y rất êm tai: "Đều lớn như vậy, cao như vậy, chỉ là có hơi gầy, có phải ăn cơm không được no không? Chắc con đã khổ sở lắm, đều tại baba..." Y như rơi vào một hồi ức nào đó, biểu cảm trở nên u sầu.

“Chúng ta vào trước đi.” Tưởng Thiến đã giảm bớt sự bàng hoàng: “Đừng đứng ở cửa.”

Lúc này, anh trai nhỏ mặc đồ vàng chậm rãi đến muộn: “Đồ ăn đến rồi!”

Kỷ Vãn cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói run run: “Giao cho tôi.” Cậu thoát khỏi vòng tay của Trần Thanh Thư, lấy xong cơm hộp cũng cúi đầu không dám nhìn bọn họ, rơi vào tình trạng xấu hổ gọi là bị phụ huynh nhìn chằm chằm.

Vẫn là Sở Nam Trúc phá vỡ thế giới của ba người, hắn ôm eo Kỷ Vãn: "Chú dì, vào nhà trước đi, em ấy sẽ không đi nữa, không cần phải nhìn chằm chằm trông chừng đâu..."

Trần Thanh Thư với Tưởng Thiến còn có chút hoảng hốt, vào nhà thì cả bốn người ngồi đối mặt với nhau, hai vợ chồng thật sự ngàn lời muốn nói với Nhân Nhân, nhưng thật sự thấy con trai, nhìn Nhân Nhân vừa lạ vừa quen này, một câu cũng không thể nói thành lời.

Bốn người im lặng trong vài phút, vẫn là người ngoài cuộc Sở Nam Trúc phá vỡ im lặng: "Chú và dì ăn cơm chưa? Muốn ăn canh hay gì không?"

Trần Thanh Thư miễn cưỡng nở nụ cười: "Không cần đâu, trên máy bay chúng ta đã ăn cơm rồi, không đói." Sau đó, y lấy hết can đảm nói với Kỷ Vãn, "Nhân Nhân con ăn chưa? Có phải lại không ngoan không chịu ăn uống cho tốt hay không?”

Chỉ là giọng điệu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tuy rằng Nhân Nhân trước mặt đã là người lớn, nhưng Trần Thanh Thư vẫn cảm thấy thời gian vẫn luôn dừng lại tại giây phút Nhân Nhân đã lạc mất, vẫn còn là một cậu bé chưa thay răng xong, thời gian thật sự trôi nhanh quá, khoảng cách giữa hai ba con bị thời gian kéo xa.

“Con no rồi, trước khi hai người tới thì vừa ăn xong, đừng lo lắng.”

Kỷ Vãn đối mặt với tình huống như vậy có chút không tốt, cúi đầu không dám nhìn bọn họ, nên chỉ có thể kiềm chế, lễ phép ứng phó cho qua.

Bao nhiêu năm nay luôn cho rằng mình không ba không mẹ, đột nhiên có hai người bước ra nói chính là ba mẹ của cậu... rất bàng hoàng, cũng rất sợ hãi, Kỷ Vãn cần thời gian để tiêu hóa.

Sở Nam Trúc vỗ vai Kỷ Vãn: “Qua đây với anh.”

“Chú dì, quần áo Nhân Nhân vừa mới bị bẩn, con dẫn em ấy đi thay bộ khác rồi quay lại ngay.”

Trần Thanh Thư: “Được.”

Sở Nam Trúc dẫn Kỷ Vãn vào phòng, đóng cửa lại để cậu dựa vào lòng ngực mình, dọc theo sống lưng cậu vuốt lông. "Sao vậy? Không vui khi gặp họ sao?"

"Không phải không vui..." Kỷ Vãn hít sâu một hơi "Trong lòng chỉ là trống rỗng. Bọn họ nói là ba mẹ của em, nhưng em... thật sự không cảm giác được."

Sở Nam Trúc suy nghĩ một chút: "Trách bọn họ để mất em sao?"

"Hay vẫn trách họ không tìm em?"

Kỷ Vãn cũng trầm tư. Cậu chớp mắt: "Có thể là một chút, nhưng không phải hoàn toàn. Em không thể biết được. Có thể là em ở một mình quá lâu, đột nhiên bị sắp xếp nhiều người đến bên cạnh, có chút không quen."

"Ồ... Vậy không quen ở bên cạnh anh luôn sao?"

Kỷ Vãn bĩu môi.: "Vẫn còn được."

Sở Nam Trúc bật cười, mở hé cửa một chút, Trần Thanh Thư đang lau nước mắt, trong khi Tưởng Thiến liên tục lấy khăn giấy lau cho y. Trần Thanh Thư khóc đến khó thở, thỉnh thoảng nói: "Tất cả là lỗi của anh."

Tưởng Thiến cũng phụ họa theo: "Không trách, không trách anh đừng khóc, aizz, giấy dùng hết rồi, nè! Nè! Anh lại nữa, sao lại lấy quần áo của em xì mũi?! Ây dà..."

Thấy vậy, Kỷ Vãn ghé sát tai Sở Nam Trúc nói: "Em cảm thấy hai giới tính của họ trái ngược nhau thế nào á? Tại sao người chồng thì yếu đuối, còn người vợ lại mạnh mẽ cao lớn? Hơn nữa em vừa mới quan sát mẹ em... Không phải... Dì Tưởng cao hơn chú Trần một chút, vậy cô ấy thích chồng mình như thế nào?! Điều này không phải mâu thuẫn với thẩm mỹ bình thường sao?"

Sở Nam Trúc: "Chú Trần là chủ nhà, dì Tưởng thì dốc sức chăm chỉ làm việc bên ngoài, bọn họ chính là nữ chủ ngoại nam chủ nội, thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, không có quy định chồng phải mạnh mẽ hơn vợ. Có thể thấy bọn họ yêu nhau nhiều năm, nhiệt tình chưa bao giờ giảm bớt. ”

Nữ cường nam nhược? Kỷ Vãn nghĩ thầm: Amazing!

—————————————————

Do hít cỏ quá liều nên hơi ngáo, rõ ràng mẹ công họ Tưởng, mắt thấy não ghi nhớ rồi nhưng tay vẫn gõ họ Lương ?, may là tỉnh táo để sửa lại hai chương.

Bình luận

Truyện đang đọc