TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

[Nhật ký] Mấy ngày nay đầu óc mình rối tung lên, mình không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày rồi mình không viết nhật ký. Bỗng dưng mình phát hiện ra rằng mình bắt đầu viết nhật ký vào ngày mình biết Nhân Nhân. Không biết em ấy không ở bên cạnh mình, em ấy có bị bắt nạt không? Em ấy có còn thích khóc nhè hay không? ------- Nhật ký của Sở Nam Trúc.

“Sở Nam Trúc.”

“Ừ”

“Anh Nam Trúc.”

“Ở đây.”

Trong lòng Kỷ Vãn còn sợ hãi, bên ngoài không khí trong lành, tầm nhìn trống trải, Sở Nam Trúc ôm rất ấm, cậu thở dài một hơi, Sở Nam Trúc siết chặt tay hơn, hỏi cậu, "Sao vậy? Em vẫn còn sợ à?"

Kỷ Vãn đầu vùi vào vai hắn, lắc đầu nhẹ, nghĩ về việc một đứa con trai sợ không gian chật hẹp sẽ có bộ dáng như thế nào. Nhưng rồi cậu vẫn không nhịn được muốn làm nũng như một đứa trẻ: “Anh Nam Trúc, em hơi sợ.”

Có lẽ khi gặp người thân của mình chính là dễ dàng yếu ớt.

“Lại đây cho anh xem.” Sở Nam Trúc ôm mặt Kỷ Vãn lắc lư từ bên này sang bên kia, quan sát cậu như nhìn một món hàng, rồi đột nhiên ôm cậu lên ước lượng vài cái: “Ừm, không thiếu tay không thiếu chân. Xem ra thì chưa đủ đáng sợ."

Kỷ Vãn: "..."

Sở Nam Trúc đỡ Kỷ Vãn ngồi xuống bậc thềm của lối vào nhà kho. Lúc này, trời đã hoàn toàn tối và không có ai xung quanh, Sở Nam Trúc không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Vãn, dường như có vài giọt nước mắt trên khóe mắt cậu.

“Em thật sự là một tiểu ác ma,” Sở Nam Trúc chọt chọt mũi Kỷ Vãn: “Rời đi nhiều năm như vậy.”

“Em không biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ là một trận gió thổi tới, sau đó mất đi ý thức." Hôm nay Kỷ Vãn muốn vứt cục liêm sỉ ra chuồng gà, chỉ muốn làm nũng giống như một đứa bé: "Anh Nam Trúc, em vẫn còn hơi sợ."

"Lại đây." Sở Nam Trúc tự nhiên nắm lấy tay Kỷ Vãn, để cậu ngồi trên đùi mình. Kỷ Vãn ngựa quen đường cũ vòng tay ôm cổ hắn, áp mặt vào xương quai xanh của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể qua một lớp quần áo mỏng.

“Ha.” Sở Nam Trúc cười nhẹ.

Kỷ Vãn khó hiểu: "Anh cười cái gì vậy?"

“Hồi nhỏ em cũng thích làm nũng như thế này.”

“Hồi nhỏ em có thích như vậy sao?”

“Ừ, chọc giận người lớn xong thì ôm anh làm nũng thế này, sau đó anh sẽ gánh tội thay, dọn dẹp đống lộn xộn cho em."

"Hehe, anh Nam Trúc, anh thật tốt."

Lòng bàn tay Sở Nam Trúc rất nóng, hắn chạm vào mặt Kỷ Vãn: "Nhân Nhân, em nhớ được bao nhiêu? "

Kỷ Vãn ngồi thẳng người, ôm chặt tay Sở Nam Trúc: "Nhớ tới không nhiều lắm. Em chỉ nhớ đến vài đoạn ký ức ngắn về cuộc sống của chúng ta. Còn có anh, có ba mẹ của em, và... còn cảnh ngày em lạc mất, cũng chỉ nhớ đến một phần thôi."

"Chú Trần nói, ngày đó tà môn lắm. Bên ngoài chỉ có xe không có ai khác, chú ấy đang nắm tay em, nhưng khi một cơn gió ập đến, em đã biến mất."

"Em cũng chỉ nhớ điều này, một cơn gió ập đến rồi sau đó... Sau đó em..." Kỷ Vãn lại nghĩ đến không gian chật chội, nét mặt có chút đau đớn.

Sở Nam Trúc nhận ra, lập tức đau lòng nói: “Quên đi, đừng nói nữa.”

“Em bị mắc kẹt ở một nơi nhỏ, rất áp lực, rất tối, em vừa lạnh vừa đói, sau đó được một người tốt bụng cứu giúp, gửi đến trại trẻ mồ côi.”

“Sau này xảy ra chuyện gì? Có người nhận nuôi em sao?”

Kỷ Vãn cười khổ: “Không có, lúc đó tính tình em rất kỳ quái, không ai muốn nhận em làm con nuôi.”

Sở Nam Trúc hừ lạnh một tiếng, "Tất cả đều không có mắt, sau đó? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ là đi học như bình thường, đi làm."

"Anh muốn nghe em nói em đã làm gì mỗi năm, mỗi ngày, mỗi phút, khi nào em hạnh phúc? Khi nào em buồn? "

"Nói như vậy biết tới khi nào? Nhiều quá."

"Vậy thì cứ từ từ, đừng lo lắng." Sở Nam Trúc đặt cằm lên đầu tóc xù xù của Kỷ Vãn. TruyenHD

Kỷ Vãn nép mình nghỉ ngơi một lúc, cậu bấm vào điện thoại di động cuối cùng cũng khôi phục được tín hiệu, hiện ra đã 10 giờ tối: "Sở Nam Trúc, chúng ta về đi... hôm nay... hôm nay em muốn đi, đi gặp ba mẹ.”

“Được, anh với em cùng đi.”

“Dạ.”

Lúc lái xe về ngôi nhà của mình, trí nhớ của Kỷ Vãn vẫn còn hơi mơ hồ, không thể khôi phục lại ký ức hoàn chỉnh về ngôi nhà cậu, chỉ mơ hồ nhớ tới nơi đó có một cái bể cá lớn, còn có một cái ghế sô pha rất êm ái.

Tất nhiên, ký ức sâu nhất, đáng nhớ nhất là những người thân ấm áp trong gia đình cậu.

Nhà cậu trước đây nằm trong một khu biệt thự ở ngoại ô, mỗi nhà là một tòa độc lập, sau một hồi rẽ ngang, bọn họ dừng lại bên ngoài một biệt thự rực rỡ ánh đèn.

Sau khi xuống xe, cả hai bước tới cửa, Kỷ Vãn cắn đầu lưỡi tự động viên mình. Đang định gõ cửa, Sở Nam Trúc đột nhiên đưa tay ngăn cản động tác của cậu.

"Nhân Nhân... Kỷ Vãn, em muốn được gọi bằng tên gì?" Sở Nam Trúc hỏi, "Anh sợ rằng dì chú luôn gọi em là Nhân Nhân, em sẽ không thích cùng câu nệ. Lần trước cũng vì chuyện này mà em biểu hiện mất tự nhiên."

Kỷ Vãn suy nghĩ một lúc: "Thực ra sau này dần dần nhớ lại quá khứ, em nghĩ mình có thể dùng cả hai cái tên này, nhưng em dùng tên Kỷ Vãn cho chứng minh thư với những thứ tương tự. Nhiều năm rồi, em thực ra quen với cái tên Kỷ Vãn hơn, nếu có thể, em muốn dùng Nhân Nhân làm biệt danh, một biệt danh mà chỉ có người thân trong nhà mới gọi."

"Được, em gõ cửa đi."

Kỷ Vãn hít thở sâu, gõ cửa ba lần. Sau đó, có tiếng ghế vang lên trong phòng, tiếng bước chân dần đến gần. Ai sẽ mở cửa đây? Baba hay mẹ? Mình phải làm gì khi mở cửa... Ôm một cái sao?

Vì quá căng thẳng và mong đợi, chân Kỷ Vãn cảm thấy hơi nhũn, Sở Nam Trúc thuận tay ôm eo cậu, nhưng sau cánh cửa xuất hiện...

"Mẹ?" Sở Nam Trúc ngạc nhiên: "Sao mẹ lại ở đây vậy?"

Người phụ nữ xinh đẹp Vương Hiểu Huyên cũng sững sờ, sau đó liếc nhìn khuôn mặt của Kỷ Vãn trong lòng ngực của Sở Nam Trúc, cô lập tức quay lại hét vào trong: "Ai u, Thanh Thư, Thiến Thiến, Nhân Nhân đã trở lại!"

Vương Hiểu Huyên nhiệt tình như lửa chào đón hai người vào, vừa bước vào, Kỷ Vãn đã bị Trần Thanh Thư chạy tới ôm chầm lấy, y lại bắt đầu gào: "Nhân Nhân! Cục cưng của baba đã về!"

“Đừng đứng ở cửa, vào trong ngồi đi.” Đây là một giọng nam xa lạ, Kỷ Vãn gian nan từ trong lồng ngực của Trần Thanh Thư ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông trông giống Sở Nam Trúc đến bảy tám phần, nghĩ đến chắc hẳn là ba của Sở Nam Trúc.

"Lão Sở, Thiến Thiến đâu rồi? Mau gọi cô ấy qua, Nhân Nhân đã trở lại, thật là một chuyện vui mừng." Vương Hiểu Huyên rất cao hứng, giống như cô mới là người tìm được con trai mình.

“Được rồi, anh đi gọi Thiến Thiến, mọi người vào nhà đi, đứng ngơ ra ở đó làm gì?” Sở Tông Nghi đẩy hai đứa nhỏ và Trần Thanh Thư, người đang treo trên người đứa nhỏ, vào trong phòng khách, ngồi lên ghế sô pha.

Khoảnh khắc Kỷ Vãn ngồi xuống, cậu có cảm giác thật sự như đang về nhà, dù sao thì chiếc ghế sô pha êm ái, vòng tay ấm áp của ba cậu, khuôn mặt tươi cười của ba mẹ, người thân và bạn bè của ba mẹ đều là thật.

Tưởng Thiến đang thay bóng đèn, sau khi nghe xong suýt chút nữa chân dẫm vào khoảng không.

Khi Tưởng Thiến vừa mới về nước, thấy Nhân Nhân vẫn chưa quen với cô và Thanh Thư nên cô đã rất kiềm chế, không để mình lại gần vì sợ con trai sợ hãi.

Bây giờ là con trai tự mình đến gặp ba mẹ, như vậy còn có thể chịu đựng ư, đây là không chịu nổi! Đây là cục cưng duy nhất của cô và Thanh Thư!

Kỷ Vãn cảm thấy quá sức và khó thở với hai quả tạ treo bên trái lẫn bên phải.

Hai vợ chồng Vương Hiểu Huyên và Sở Tông Nghi vẻ mặt vui mừng, họ đã biết vợ chồng Trần gia nhiều năm, nhìn họ khổ cực tìm con nhiều năm, cuối cùng cũng tìm thấy, thực sự rất mừng cho họ.

Sở Nam Trúc: "Ba mẹ, sao ba mẹ đến sớm vậy?"

Vương Hiểu Huyên: "Chú dì Trần có chuyện vui lớn. Đương nhiên chúng ta trở về nhà sớm."

"Ba mẹ về sống ở đâu? Nhà cũ của chúng ta chưa được dọn dẹp, đúng không?” Sở Nam Trúc hỏi bọn họ.

"Tất nhiên là không có thời gian để dọn dẹp. Vừa xuống máy bay là ba mẹ trực tiếp đến nhà chú dì Trần của con. Cũng không ở được mấy ngày nên không dọn dẹp nhà cũ. Cho nên chúng ta tạm thời đến nhà chú dì Trần." Cô nói xong thấy hai vợ chồng họ còn dính vào Nhân Nhân, không khỏi dở khóc dở cười:

"Nè, Thanh Thư, Thiến Thiến, đừng dọa đứa nhỏ, để chúng tớ nhìn con nó chút.” Vương Hiểu Huyên đập vào vai họ, nhưng họ không nhúc nhích miếng nào.

Sở Nam Trúc nghĩ: Kỷ Vãn từ nhỏ đã thích làm nũng như vậy ngoại trừ giống ba, thật ra cũng giống mẹ, họ là một gia đình đà tinh: "Chú dì, Nhân Nhân có chuyện muốn nói với mọi người, buông em ấy ra trước đi."

Nghe vậy, Tưởng Thiến buông tay trước, một lúc sau, Trần Thanh Thư cũng từ từ rút tay ra. Tưởng Thiến rất khéo léo đưa cho y tờ giấy trên bàn cà phê. Trần Thanh Thư khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi đầy mặt, không những thế còn cọ chất lỏng trong suốt lên trên quần áo của Kỷ Vãn.

"Ai da, để dì nhìn xem," Vương Hiểu Huyên nâng hai tay của Kỷ Vãn lên: "Nhân Nhân đã trưởng thành rất nhiều, nhưng dì Vương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra con là Nhân Nhân. Đúng rồi, con còn nhớ dì Vương không? Khi con còn nhỏ, con trông giống như bé gái, nên dì kêu con gọi dì là mẹ chồng, ba của Nam Trúc là ba chồng. Chúng ta còn nói để con làm con dâu nuôi từ bé của anh Nam Trúc, con còn nhớ không?"

Kỷ Vãn: Gia đình hợp lại là tới vạch trần lịch sử đen tối của mình!

“Hahaha, con còn nhớ ba chồng của mình không?” Sở Tông Nghi cũng đến tham gia cuộc vui, chỉ vào chính mình hỏi.

Điều này... Thực ra, ngay cả ký ức với ba mẹ cậu cũng không phục hồi hoàn toàn, đối với họ cũng không ấn tượng lắm. Nhưng không muốn làm phật lòng ý tốt của người lớn, cậu chỉ có thể giả vờ một chút.

“Nhớ rõ chú Sở và dì Vương, đã lâu không gặp.” Kỷ Vãn đáp.

Trần Thanh Thư ngồi ở một bên mở to mắt: "Nhân Nhân! Con đã nhớ ra rồi sao?"

"À... Con nhớ một chút nhưng..."

"Nhưng hiện tại em ấy không thể nhớ hết mọi thứ." Sở Nam Trúc ở một bên giúp cậu giải thích.

“Nhân Nhân.” Trần Thanh Thư đáng thương nhìn Kỷ Vãn.

Sở Nam Trúc: “Đó là thật, con chỉ nhớ một chút.”

Mí mắt Trần Thanh Thư rũ xuống: “Không sao, về sau sẽ nhớ lại.”

"Dạ,” Kỷ Vãn tiếp tục nói: “Cảm ơn ba… mẹ."

Có trời mới biết, hai người đã đợi câu này lâu như thế nào, Tưởng Thiến và Trần Thanh Thư sững người, sau đó lại nhào về phía cậu, chỉ chừa cho Kỷ Vãn một mắt bên ngoài, yếu ớt bất lực cùng đáng thương, chớp chớp mắt cầu xin Sở Nam Trúc giúp đỡ.

Sở Nam Trúc thấy bọn họ cùng nhau ôm chặt thành một đoàn, trong chốc lát không có cách nào buông ra.

Nói thật, Sở Nam Trúc có chút ghen tị, nhưng đây là ba mẹ của cậu, bọn họ đối tốt Nhân Nhân, nhất định phải tìm cách thu hút năng lượng của bọn họ.

Sở Nam Trúc: "Chú Trần dì Tưởng, ba mẹ, nhân dịp mọi người đều ở đây con muốn thông báo một chuyện."

Sở Nam Trúc kéo Kỷ Vãn ra khỏi vòng tay của hai vợ chồng, cùng cậu sóng vai đứng cạnh nhau, Kỷ Vãn không rõ chuyện gì, Sở Nam Trúc mỉm cười nhìn cậu.

Sau đó quay đầu lại nói với bọn họ: “Có một chuyện vui muốn nói với mọi người.”

Sở Nam Trúc ném một tiếng sấm không biết tốt hay xấu vào bọn họ.

Vì hôm nay là ngày lành tháng tốt, thích hợp để come out.

Sở Nam Trúc: "Hai người chúng con đang ở bên nhau."

- -----------------------°°°------------------------

Chẹp... Lười quá ( ̄▽ ̄)

Bình luận

Truyện đang đọc