TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn muốn cùng nhau lao ra ngoài nhưng Kỷ Vãn đã ngăn hắn lại ấn xuống ghế: "Đừng nhúc nhích! Vết thương lại sắp vỡ ra rồi!"

"Ta đi xem, ngươi đừng đi theo." Kỷ Vãn dặn dò hắn, sau đó cậu lập tức đi ra ngoài.

“Ta đi cùng ngươi!” Sở Nam Trúc nắm lấy tay Kỷ Vãn.

“Không thể,” Kỷ Vãn lần đầu tiên nghiêm túc như vậy: “Ngươi ở đây đợi ta.”

Sở Nam Trúc nhướng mày nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Liễu phu nhân đi đến chuồng ngựa gần đó, bà tùy ý dắt một con ngựa, không còn nhiều sức lực, bà nghiêng người trèo lên nó.

“Giá!” Bà giục ngựa chạy như điên.

Kỷ Vãn cưỡi Tiểu Hắc đi theo sau bà, mặc dù kỹ năng cưỡi ngựa kém nhưng dựa vào lợi thế bẩm sinh của Tiểu Hắc, cậu đã không để mất dấu vết của bà.

Đích đến của Liễu phu nhân là một ngôi nhà ở ngoại ô, là một nơi hẻo lánh, khi Sở Nam Lâm đăng ngôi vị đã xảy ra tranh cãi về việc nên cho gã đi nơi khác hay đặt gã dưới mí mắt.

Cuối cùng, Liễu phu nhân đã khuyên Sở Nam Trúc không nên thả hổ về rừng, để Sở Nam Trúc giữ người gần đó, cho gã sống trong một ngôi nhà đổ nát.

Đi qua một khu rừng lá phong, cách đó không xa có một nam nhân đang quỳ gối trước ngôi nhà đổ nát màu xanh lam.

Sau khi Liễu phu nhân xuống ngựa, yên lặng đứng trước mặt người này, hơi thở thở ra từ trong phổi có mùi máu tanh.

Bà thở dốc, nhưng trong một lúc bà không nói được lời nào.

“Thỉnh ngài gϊếŧ ta đi.” Vệ Châu quỳ trên mặt đất, nặng nề đập đầu xuống sàn.

Liễu phu nhân nhìn lên bầu trời, trông ảm đạm như thể trời lại sắp có tuyết rơi.

“Ta nhớ khi ngươi và Vệ Độ còn nhỏ, đã nói với các ngươi rằng mạng của mẫu thân là do Xuân phu nhân cứu.”

Xuân phu nhân cũng chính là mẹ ruột đã quá cố của Sở Nam Trúc. Tên ban đầu của Liễu phu nhân là Liễu Tiểu Hân, khi còn là nha hoàn của Xuân phu nhân vẫn luôn được gọi là A Hân.

A Hân được Xuân phu nhân cứu thoát khỏi miệng sói hoang, được bà nuôi tới lớn, rồi cùng nhau vào phủ tướng quân làm nha hoàn của hồi môn.

Đối với A Hân mà nói, Xuân phu nhân là thần, là trời, là tất cả của bà.

Xuân phu nhân cùng tướng quân đời trước là thanh mai trúc mã tình cảm bền chặt, lão tướng quân chỉ yêu một mình Xuân phu nhân, nhưng cho đến khi nữ nhân hoàng thất kia được gả đến.

Ả ta giở trò, rõ ràng là Xuân phu nhân mang thai trước, nhưng thai nhi đã bị ả ta hại làm Xuân phu nhân bị sẩy thai, nữ nhân đó đã sinh con trước!

Mặc dù sau đó Xuân phu nhân có thai lần nữa, nhưng lần trước bị sẩy thai đã khiến cơ thể bà bị tổn thương về thể chất, sau khi sinh Sở Nam Trúc bà cũng ra đi.

Khi đó, Liễu phu nhân là vú nuôi của Sở Nam Trúc, bà đau khổ chống đỡ, cũng may tấm lòng của lão tướng quân vẫn luôn hướng về họ.

Vì vậy, trước khi lão tướng quân qua đời, danh tính người thừa kế là Sở Nam Trúc đã sớm được xác lập.

Vào thời điểm đó, Liễu phu nhân phòng ngừa vạn nhất đã giao hai đứa con trai sinh đôi của mình một đứa cho Sở Nam Trúc làm thị vệ, đứa con còn lại đi theo Sở Nam Lâm để theo dõi gã, thậm chí vào thời điểm cực đoan trực tiếp gϊếŧ gã.

Trước khi tiễn nhi tử Vệ Châu đi, bà đã nói với hắn rõ ràng như vậy rồi, nhưng tại sao lại biến thành như thế này?

Bà ném con dao găm ra khỏi tay áo, rơi xuống trước mặt hắn, Liễu phu nhân lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nói: “Ngươi tự kết thúc đi.”

Vệ Châu dập đầu mạnh ba cái, trên trán đẫm máu, Vệ Châu thở dài một hơi: “Vĩnh biệt mẫu thân!”

Sau đó hắn cầm lấy con dao găm, chĩa thẳng vào mình, nhắm mắt định đâm vào thì đột nhiên một viên đá bay tới hất dao găm trong tay Vệ Châu ra.

Khi Sở Nam Lâm bước tới, Vệ Châu kinh ngạc nói: "Đại công tử! Sao ngươi lại tới đây? Chuyện này để cho ta một mình gánh vác đi!"

Liễu phu nhân thậm chí không muốn nhìn Sở Nam Lâm, bà quay đầu đi, ở trong mắt bà trong cơ thể vị đại công tử này có chảy dòng máu của nữ nhân kia, chính vì nữ nhân hoàng thất đó đã gây ra cái chết cho Xuân phu nhân!

“Từ khi bọn họ biết là ngươi, hẳn là ta cũng không thoát được liên quan, Vệ Châu đa tạ ngươi, chuyện tiếp theo để ta lo liệu đi.” Sở Nam Lâm đỡ Vệ Châu dậy, mí mắt Vệ Châu run lên, hai người ôm nhau, quan hệ rất thân thiết.

Liễu phu nhân nhìn thấy cảnh này, hận không thể phun ra ngụm máu bầm, cầm con dao găm rơi trên mặt đất lên, hung hăng nói: “Hôm nay ta sẽ tự tay gϊếŧ ngươi.”

Vệ Châu nhắm mắt chuẩn bị nhận lấy cái chết, chỉ là cơn đau như dự đoán không ập đến, tay cầm con dao găm của Liễu phu nhân không ngừng run rẩy, Vệ Châu mở mắt ra nhìn kỹ, hai bên thái dương bà thực sự lộ ra một màu trắng xám.

Qua một đêm, Liễu phu nhân đã già đi rất nhiều. Bà lùi lại về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất.. TruyenHD

Lúc này, Kỷ Vãn cưỡi Tiểu Hắc cuối cùng cũng tìm thấy tới đây, cậu xuống ngựa đỡ Liễu phu nhân: “Ngài có sao không?”

Tay Liễu phu nhân lãnh lẽo nắm lấy tay Kỷ Vãn, nước mắt lưng tròng: “Ta xin lỗi, tất cả là vì ta sai."

Mặc dù trước đó bà muốn làm hại mình, nhưng lúc này Kỷ Vãn không thể nói bất kỳ lời trách cứ gì, cậu chỉ mím môi, một lát sau cậu nắm lấy tay Liễu phu nhân nói: “Được, ta hiểu rồi.”

Kỷ Vãn bế Liễu phu nhân lên chuẩn bị quay về, Sở Nam Lâm ở phía sau biết đại sự đã mất, siết chặt tay Vệ Châu nói với Kỷ Vãn: “Xin ngươi nể mặt mũi hắn là nhi tử của Liễu phu nhân, buông tha hắn đi."

Chỉ là Kỷ Vãn không dừng lại, trực tiếp đưa Liễu phu nhân đi. Đêm đó, một trận động đất dữ dội bên trong Sở gia.

Chính phu nhân của Sở Nam Trúc, vị công chúa hoàng gia kia bị giam trong nhà lao chung với Sở Nam Lâm.

Trong miệng vị công chúa này vẫn không chịu buông tha, hô thẳng: "Gọi Sở Nam Trúc đến gặp ta! Dựa vào cái gì mà bắt ta! Ta là công chúa!! Ta là công chúa!!"

Quản ngục nhổ nước bọt vào mặt nàng ta, "Công chúa gì? Ngươi mau tỉnh lại đi, thiên hạ đã sớm là của Sở gia rồi, ngươi là công chúa ở trong nhà lao sao?"

Ngày thường công chúa quan tâm nhất là mặt mũi vậy mà giờ bị ngụm nước miếng hôi hám làm bẩn, vẻ mặt nàng ta càng ngày càng điên cuồng, bị chọc đến điểm đau nhưng vẫn ngoan cố: "Vậy thì cũng cao quý hơn đám man rợ các ngươi! Mau kêu tướng quân man rợ của các ngươi ra đây! Đối chất với ta! Sở gia các ngươi là kẻ trộm! Kẻ trộm đã lấy hết mọi thứ của chúng ta..."

Vào giờ phút này công chúa kiên cường rốt cuộc suy sụp, ngồi trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.

"Sở Nam Trúc, ngươi không phải người. Nhà các ngươi trộm đồ của ta, ngươi còn trở về, ngươi còn trở về."

Đột nhiên nàng lại mở to mắt, vươn tay từ trong lồng giam nói với quản ngục: "Hắn nhốt ta bởi vì ta là công chúa? Nhưng ta, nhưng ta cũng gả cho hắn, ta mới là chính thê của hắn!"

Sở Nam Lâm bên cách vách nhìn nàng ta phát điên nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ, là tra ra ngươi hạ dược Kỷ Vãn."

"Loại dược này chỉ có hoàng thất mới có. Lúc này, phỏng chừng tất cả cung nữ của ngươi đều đã bị thẩm vấn, có thể sẽ tìm thấy hết dược mà ngươi còn dư lại."

Công chúa trượt xuống đất, nàng biểu hiện chán nản.

“Công chúa, không… Biểu muội, chúng ta buông tay đi.”

“Thế giới đã khác từ lâu rồi.”

••••••

Trước đây Liễu phu nhân hầu như chưa bao giờ bị ốm, nghe nói khi bị bệnh bà không bao giờ uống thuốc.

Trận bệnh nặng này khiến bà rơi vào trạng thái hôn mê.

Kỷ Vãn vô cùng ngạc nhiên, khi hỏi về điều này, thị nữ hầu bên cạnh cho biết: "Khi còn nhỏ tướng quân bị bệnh, Liễu phu nhân vì cầu phúc cho tướng quân đã thề với trời, sau này sẽ không uống thuốc nữa."

Kỷ Vãn vẫn không tin, cậu muốn cạy miệng Liễu phu nhân để ép thuốc vào, chỉ là cho dù Liễu phu nhân hôn mê, miệng vẫn mím chặt, giống như một con đại bàng ngoan cố, thề sống chết sẽ bảo vệ chính mình.

Nhìn sinh mệnh của bà trôi qua từng chút một, Kỷ Vãn bỗng thấy chạnh lòng.

Ngoài cửa xôn xao, một lúc sau khuôn mặt tái nhợt của Sở Nam Trúc xuất hiện trước mặt cậu.

Kỷ Vãn nói: "Sao ngươi lại ở đây? Vết thương còn chưa lành, không sợ sẽ lại xảy ra chuyện sao?"

Sở Nam Trúc: "Không có vấn đề nghiêm trọng."

Nói xong, Sở Nam Trúc vội vàng ngồi xuống, nắm tay Liễu phu nhân, biểu cảm trên khuôn mặt ngoại trừ thống khổ cùng khó chịu, còn có một chút mê mang.

Mẹ ruột của hắn đi sớm, chính Liễu phu nhân là người đã kéo hắn dậy. Trước kia Sở Nam Trúc chưa từng thấy qua một mặt suy yếu của Liễu phu nhân như vậy, trước mặt hắn bà vẫn luôn mạnh mẽ cao lớn như vậy.

Cho nên, khi Sở Nam Trúc còn là thiếu niên, có một khoảng thời gian dài mục tiêu của hắn là thoát khỏi sự nắm giữ của Liễu phu nhân.

Bây giờ sinh mệnh của Liễu phu nhân đang trôi qua, nhưng Sở Nam Trúc cảm thấy như thể trái tim của mình bị đào rỗng.

Trong lúc không biết gì, hắn đã xem Liễu phu nhân là mẹ ruột của mình.

“A Hân, A Hân, ngươi tỉnh dậy đi.”

Trong tình thế cấp bách, Sở Nam Trúc thậm chí còn gọi xưng hô của Liễu phu nhân khi hắn còn nhỏ.

Một tiếng A Hân giống như một công tắc, đôi mắt nhắm nghiền của Liễu phu nhân từ từ mở ra.

Cả Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đều vô cùng ngạc nhiên, con ngươi của Liễu phu nhân dường như được bao phủ bởi một tầng sương trắng, thần thái bên trong sắp biến mất.

“Liễu phu nhân, Liễu phu nhân?” Tất cả đều đang gọi.

Liễu phu nhân hít vài hơi nói: “Lão nô sợ là không qua được.”

Sở Nam Trúc lắc đầu: “Sẽ không, ngươi sẽ không.”

“Tiểu Trúc, ta xin lỗi ngươi, cũng xin lỗi Vãn sư phụ."

"Ngài đừng nói vậy, có muốn uống một chút nước không?"

"Đừng cố sức, ta biết ta sợ là thời gian không còn nhiều, nhưng chỉ là ta... Ta không có mặt mũi nào để đi xuống gặp tiểu thư...” Khuôn mặt Liễu phu nhân đầy nước mắt, bà ấp úng không biết đã nói gì, ánh sáng trong mắt cũng mờ dần.

Kỷ Vãn siết chặt quần áo, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó vội vàng nói: "Liễu phu nhân, đừng bỏ chúng ta, chúng ta... chúng ta có thể sinh con, ngài còn phải chăm sóc đứa con cho chúng ta nữa mà phải không?"

Khi nghe thấy những lời đó, Liễu khẽ cau mày, từ từ quay sang nói: “Con à?”

“Đúng…” Trong lòng Kỷ Vãn soạn ra một đoạn nói dối thiện ý: “Thật ra, ta là do nam nhân sinh ra. Chủng tộc của ta ở tiên đảo Bồng Lai mà đến, nam nhân và nữ nhân trên đảo đều có thể sinh con, miễn là có nốt ruồi Sinh Con nam nhân cùng nam nhân kết hợp đều có thể có con."

"Thật... thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Ngài có thể nhìn ta và tướng quân cùng sinh con được không?"

Kỷ Vãn vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt Liễu phu nhân dường như lại được tia lửa đốt cháy. Kỷ Vãn mỉm cười, cậu biết chỉ cần Liễu phu nhân có kỳ vọng trong lòng, bà sẽ không rời đi nhanh như vậy.

"Vậy..." Kỷ Vãn nắm tay Liễu phu nhân: "Ngài nhất định phải đợi chúng ta."

••••••

Đêm đó như có kỳ tích tình trạng của Liễu phu nhân đã chuyển biến tốt đẹp được một ít, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc ở lại thêm vài ngày nữa, sắc mặt của bà rốt cuộc đã tốt lên, dần dần cũng có sức lực nói chuyện.

Chỉ là đại phu nói sẽ không qua được lâu, bệnh tình của Liễu phu nhân theo thời gian đã tích tụ dần, giờ trong lòng chỉ còn một hơi, hy vọng sẽ tốt lên.

Hôm nay phụng dưỡng Liễu phu nhân xong, Sở Nam Trúc cùng Kỷ Vãn quyết định ra ngoài cưỡi ngựa để thư giãn, khi đi ngang qua một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô, họ quyết định xuống ngựa đi dạo.

Khi bước đi, bỗng nhiên phía trước xuất hiện đội ngũ đón dâu, một đám người đang thổi kèn đánh trống, nâng nương tử mới lên.

Đi đầu là tân lang đang rải kẹo cưới cho thôn làng, trang phục cưới ở thế giới này chủ yếu là đen trắng, tân nương mặc Bạch vô cấu, tân lang mặc lễ phục đen.

Bạch vô cấu như cái tên của nó, đại diện cho tuyết trắng, sự thuần khiết thần thánh.

Tân nương mặc bạch vô cấu hạnh phúc gả cho tân lang của mình.

Sở Nam Trúc trầm ngâm nhìn một hồi lâu, sau khi bọn họ trở về, hắn đột nhiên nắm lấy tay Kỷ Vãn, để cậu đợi trong phòng, sau đó bí mật rời đi một lúc lâu.

Thẳng cho đến tối sắp tới giờ ngủ vẫn chưa trở về. Kỷ Vãn lấy kéo cắt bấc đèn, ánh sáng mờ ảo, cậu nằm trên giường suy nghĩ không biết còn phải đợi hắn bao lâu?

Vừa nghĩ tới đây, Sở Nam Trúc xốc rèm châu lên, hắn đã trở lại, bên ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, trên vai hắn rơi xuống một tầng tuyết, nhưng ánh mắt nhìn tới đồ trong tay hắn, quần áo hắn đang cầm so với tuyết còn trắng hơn.

Sở Nam Trúc nhướng mày: "Kỷ Vãn, ngươi gả cho ta, làm chính phu nhân của ta. Trên gia phả Sở gia ghi tên của ngươi, viết tên ngươi ở bên cạnh ta. Từ nay về sau, chúng ta sinh cùng tẩm chết cùng huyệt, nương tựa vào nhau, vĩnh viễn không tách rời…”

Nhưng nói xong, hắn có chút không xác định, còn hỏi lại một câu: “Được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc