Ngày Lam Á đến thế giới này, hắn phát bệnh sởi. Hắn tự "phành phạch" vỗ cánh gà sau lưng mình...
Hắt xì một cái, rồi nhìn trời thở dài.
Đây là thế giới đầu tiên của hắn! Lam Á cảm thấy cuộc sống cần phải kiên cường cùng một trái tim cứng rắn để đối mặt với cuộc sống ảm đạm. Vì dị ứng, hắn tự quấn lông cánh của mình lại, sau đó mặc một chiếc áo choàng để che lại, hy vọng không để lông của mình bay trong không khí.
Đây chắc là phòng riêng của hắn, Lam Á đi xung quanh tìm thấy băng vải, chưa kịp băng xong thì cửa đã bị gõ.
“Lam Á mau ra đây.”
“Có chuyện gì vậy?” Lam Á buộc một cái cánh gà, còn lại một cái.
"Chúng ta phải đi đến ngày mười ba. Hôm nay là ngày Michael điện hạ được bổ nhiệm làm Tổng lãnh thiên thần. Nếu không đi sớm, sẽ không có chỗ tốt!"
Michael? Lam Á nghe xong để băng xuống, đứng dậy lâm vào trầm tư.
Michael là đối tượng công lược của hắn ở thế giới này, là nhân vật nam chính của thế giới này. Theo dữ liệu, hắn ta là người mạnh nhất trong số các thiên thần sáu cánh, sáu cánh vàng kim, chủ Hỏa thần, tính tình tương đối táo bạo, Lam Á cần phải ở bên hắn ta để sinh con.
Thật ra Lam Á không muốn, hoàn toàn không muốn, nhưng hắn phải hoàn thành nhiệm vụ. Xem ra lần bổ nhiệm này là một cơ hội tốt, có lẽ có thể tiếp cận hắn ta.
Lam Á mở cửa, rồi đóng sập cửa lại!
Thiên thần nhỏ đánh yêu bên ngoài gõ cửa hỏi: "Làm sao vậy? Lam Á mở cửa?"
Lam Á lập tức nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đi trước đi! Ta! Ta có chuyện phải làm!"
"Ồ, được rồi." Thiên thần nhỏ lập tức rời đi, Lam Á vừa mở cửa liền nhìn thấy cánh gà màu trắng thuần phía sau thiên thần nhỏ, cả người hắn đều chống cự!
Chết rồi, nhiều lông quá!
Nhưng nếu không đi ra ngoài cũng không được, Lam Á khoác lên mũ áo choàng, sau đó dùng tay áo che miệng mũi, nhắm mắt lại luống cuống đi về phía trước.
Thiên giới rộng lớn, khắp nơi đều có ánh vàng sáng chói, dọc đường cũng không có nhiều thiên thần, thấy trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười cùng đi về một hướng, Lam Á biết mình cũng nên đi đến buổi lễ của Michael, vì vậy hắn bí mật đi theo phía sau họ.
Nhưng cuộc đi bộ của họ dừng lại ở một bệ đá tròn, rồi họ sải cánh bay lên trời.
Lam Á sợ hãi bỏ đi nhanh chóng vì sợ lông rơi vào người.
Phải làm sao bây giờ? Bay thì chắc chắn là không thể, không bao giờ được!
“Ngươi đang làm gì vậy?” Đột nhiên một giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau, Lam Á vô thức lùi về phía sau mấy bước, sợ đám lông vũ bên kia thổi qua, nhưng…
Hắn dụi dụi mắt, tại sao lại không lông?
Vị khách đó để tóc dài màu sáng, làn da trắng như ngọc, lông mi rất dài, dáng vẻ còn đẹp hơn cả thiên thần mà Lam Á vừa nhìn thấy, đẹp không thể tả nổi.
"Sao ngươi mặc lạ vậy? Ngươi là thiên thần ở đâu?" Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Lam Á.
Lam Á: "Tại sao ngươi không có lông?"
"Hả? Ngươi không biết ta?" Người nọ giống như phát hiện được Thế giới mới, ánh mắt nhìn Lam Á có chút đổi mới.
“Ta không phải thần, làm sao có thể biết ngươi là ai.” Lam Á trợn tròn mắt.
Y chớp mắt, như vừa tìm được món đồ chơi vui nào đó, đôi mắt cong cong mỉm cười: "Ta là thiên thần phạm lỗi. Ta bị trừng phạt nên không có cánh. Ta thật đáng thương không thể bay được"
"Hóa ra là như vậy." Lam Á gật đầu: "Ta tên là Lam Á, ngươi tên gì?"
"Diệp Tử."
"Được rồi, Diệp Tử, ngươi có biết đi đến ngày mười ba như thế nào không? Chính là không cần dùng cánh mà đi thẳng lên luôn ấy."
"Ta biết."
Lam Á có chút hưng phấn: "Thật sao? Dẫn ta đi, ta hiện tại phải đi ngày mười ba."
“Vậy ngươi đi cùng ta.” Diệp Tử dẫn Lam Á đi về phía trước, trên đường không có thiên thần nào khác, Lam Á suy nghĩ sau buông ống tay áo che miệng xuống, hạ mũ trùm đầu để lộ ra khuôn mặt.
Diệp Tử nhìn hắn chằm chằm, hắn là một thiên thần hai cánh rất đẹp, nhưng sắc đẹp là đặc điểm chung của tất cả các thiên thần, trên trời không có thiên thần nào xấu xí.
Nhưng thật ra tóc hắn có màu đen. Jehovah chưa bao giờ thấy thiên thần có mái tóc đen... Đây là ai?
“Chúng ta tới rồi, đây là thang trời. Nếu ngươi leo lên đây, ngươi có thể tới ngày mười ba.” Jehovah chỉ tay về phía trước.
Lam Á nhìn bậc thang không biết dẫn tới đâu, chết lặng hỏi: "Cao lắm sao? Ngày mười ba."
Diệp Tử cười gật đầu: "Đây là ngày thứ tư, ngươi phải leo chín tầng."
Lam Á:...
"Vậy còn ngươi? Ngươi có đi với ta không?" Lam Á cảm thấy leo một mình có chút cô đơn, muốn tìm người bạn đồng hành.
“Ta đi không được, ta phạm sai lầm nên không đi được ngày mười ba.” Diệp Tử ấm ức nói.
Lúc này Lam Á đã đứng ở bậc thang đầu tiên, từ góc độ này có thể nhìn thẳng vào đỉnh đầu Diệp Tử, chất tóc thật tốt, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của y, Lam Á vươn tay sờ sờ đỉnh đầu y an ủi: “Không sao, không có lông vũ cũng rất tốt, ta thích, vậy ngươi ở chỗ này chờ ta đi, dự lễ của Michael xong ta sẽ quay lại tìm ngươi!”
Diệp Tử:...
Cầu thang cao như vậy, Lam Á không dám chậm trễ, sau khi từ biệt Diệp Tử, lập tức leo lên một bước ba bậc thang.
Diệp Tử, không... Phải nói sau khi hắn đi nụ cười của Jehovah nhạt dần, trầm ngâm một lúc y hóa thành một ánh sáng rồi biến mất tại chỗ.
Michael rất uy phong, sáu cánh vàng dang rộng, so với các thiên thần sáu cánh bình thường khác còn đẹp và mạnh mẽ hơn.
Mái tóc đỏ rực của hắn trông thật đẹp trong ánh nắng vàng.
Lam Á có ít cánh, không đủ tư cách để lên hàng đầu, chỉ có thể nhìn từng người mặc đồ trắng người thì đội vương miện và khăn choàng cho Tổng lãnh thiên thần Michael từ rất xa.
Lam Á không có cơ hội đến gần, chỉ nhìn toàn bộ quá trình với vẻ mặt thất thần...
Phải làm sao? Phải làm sao? Làm thế nào có thể nói chuyện với Michael?!
Sau khi mọi chuyện kết thúc, nghe nói Michael Điện hạ phải tiếp thu lời dạy của thần, nên các thiên thần khác đều bay đi. Trong khoảng thời gian ngắn trên quảng trường tiếng gà con đập cánh "phành phạch" bay khắp nơi.
Không đúng, thiên thần vỗ lông cánh bay đi, Lam Á suýt chút nữa chết ngất tại chỗ.
Hắn bỏ chạy, che miệng bước nhanh về phía bậc thang, thở hổn hển không ngừng bò xuống.
Quên đi, bàn bạc kỹ hơn đã, về nghỉ ngơi trước, quá khó tiếp thu.
Hắn về nhà ở ẩn một thời gian, ngăn cản các thiên thần khác đến thăm.
Một đêm nọ, hắn có chút buồn bã và cô đơn, bị hệ thống chọn làm nhiệm vụ xấu hổ như vậy, còn phải chịu đựng lông... Lam Á bắt đầu buồn bực, khoác áo choàng ra ngoài đi dạo.
Khi gần đến bậc thang, nghĩ đến Diệp Tử ngày hôm đó, không biết y như thế nào rồi.
Có người vỗ vai hắn, Lam Á quay đầu lại, thì ra là Diệp Tử!
“Sao ngươi lại ở đây?”
“À, ta thường đi dạo ở đây.”
“Sao hôm trước ta không gặp ngươi?”
“Cái này…” Jehovah nghĩ: Mấy ngày này phải dạy những âm thanh thiêng liêng cho Michael, nên mấy ngày nay không tới, xem chắc anh chàng nhỏ bé này rất lo lắng.
“Ta không khỏe, nên ngủ vài ngày.”
“Vậy ngươi hiện tại khá hơn chưa?” Lam Á giơ tay sờ đầu người ta: “Thiên thần nhỏ đáng thương.”
Diệp Tử:...
______
Ban đầu Lam Á không nghĩ có thể kết bạn trên Thiên giới, nhưng sau khi kết thân với Diệp Tử này, tình cảm ngày càng sâu đậm, hầu như đêm nào họ cũng gặp nhau ở bậc thang.
Một đêm, Diệp Tử bí ẩn dẫn Lam Á đi xuống thang trời.
“Xuống đó sẽ đi tới nơi nào?” Lam Á hỏi y.
Y cười thần bí: “Ma giới.”
Lam Á: …
Đi một hồi lâu mới tới nơi, Lam Á phát hiện trời cũng đã khuya, bầu trời đêm ở Thiên giới là một dải ngân hà lộng lẫy. Còn bầu trời đêm của vùng đất này chỉ có một mặt trăng đỏ như máu, ánh trăng có màu đỏ mờ ảo.
Ánh mắt Jehovah sáng bừng, đột nhiên y nhào vào trong lòng của Lam Á, kiễng chân giữ lấy đôi môi mềm mại của Lam Á.
Có thể là do ánh trăng đỏ quấy phá, khuôn mặt của Jehovah có vẻ đỏ rất động lòng người.
Y nói: “Ta thích ngươi, ta muốn ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, ta không phải tên là Diệp Tử, ta là… Jehovah.”
Lam Á: Đồng tử chấn động!
Gì? Gì? Gì? Tại sao lại là Jehovah? Jehovah không phải là thần sao? Ta công lược sai người rồi! Michael làm sao bây giờ?
Nhìn thấy biểu hiện bất thường của hắn, Jehovah tưởng Lam Á không thích y, cho nên vẻ ngoài hiền lành điềm đạm của y đột nhiên bị xé nát, không biết tại sao y lại có du͙ƈ vọиɠ rất muốn chiếm hữu đối với Lam Á.
Dùng sức mạnh giữa các ngón tay, y cắt qua bàn tay của Lam Á, ngưng tụ máu của mình và máu của Lam Á rồi nhỏ chúng lên một miếng ngọc bích.
Buộc phải lời nguyền đồng tâm, để Lam Á yêu mình.
Thế rồi, y và Lam Á ở bên nhau, Lam Á rất tốt và dịu dàng với y, họ mới bên nhau chưa được một tháng, bỗng một ngày...
Hắn biến mất.
Jehovah đã lục tung toàn bộ Thiên giới, nhưng không thể tìm thấy hắn.
Nỗi sợ hãi, thương tâm cùng bị bỏ rơi ngay lập tức chiếm trọn toàn bộ thể xác và tâm trí y.
Hơn nữa y còn phát hiện, bởi vì những cảm xúc dao động này, thần lực của Jehovah bắt đầu trôi đi.
Lúc này, một thiên thần mạnh mẽ chưa từng có được sinh ra trong cây sự sống, cây sự sống đã đặt cho nó một cái tên: Lộ Tây Pháp.
Sức mạnh của Lộ Tây Pháp ngày một lớn mạnh, Jehovah rơi vào đầm lầy sợ hãi, những ham muốn tà ác bên trong đã ăn mòn ý chí của y.
Ban ngày y giả vờ hóa thành một gương mặt xinh đẹp dịu dàng, ban đêm thường xuyên đến Ma giới ngắm trăng máu, trong lòng càng ngày càng căm hận.
Y hận Lam Á, đối với Lộ Tây Pháp càng tàn nhẫn, Lộ Tây Pháp hẳn là tới thay y, nhưng y không thể rời đi, y cần phải đợi Lam Á.
Y muốn bắt Lam Á trở lại, nuốt chửng hắn, chặt xương ăn thịt, để hắn một bước cũng không thể rời bỏ y.
Do đó, một hồi thiết kế, đày Lộ Tây Pháp xuống Thiên giới, không ai có thể đe dọa đến địa vị của y như một vị thần nữa.
Sau đó, hằng năm y sẽ gửi thiên thần sáu cánh đến Ma giới, để một ngày nào đó có thể hoàn toàn loại bỏ Lộ Tây Pháp.
Sau nữa, y cuối cùng đã đạt được điều ước của mình đợi cho đến khi Lam Á trở lại.
Jehovah chế nhạo: "Ta thực sự muốn tự tay gϊếŧ ngươi."
"Ta biết." Nhiều năm không gặp Lam Á đã trưởng thành hơn rất nhiều, hắn nói cho Jehovah về nhiều sự thật, rất nhiều câu chuyện bên trong mà y không biết.
“Ta đã trở lại.” Cuối cùng Lam Á chỉ nói một câu.
Trong phút chốc, tất cả hận thù và tình yêu bao năm đều sụp đổ, Jehovah vùi mình trong ngực Lam Á, khóc không thành tiếng.
Lucifer và Kỷ Vãn trở về thế giới thực của họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người để lại một đứa bé tên là Daniel, dựa theo bối phận là cháu của Lam Á và Jehovah.
Daniel là vị thần mới được sinh ra trên thế giới này, Jehovah cố gắng hết sức để trợ giúp cậu, hy vọng trước khi y vũ hóa cậu sẽ mạnh hơn.
Daniel không phụ sự kỳ vọng của Jehovah và Lam Á. Ở độ tuổi còn rất trẻ, thần lực của cậu là vô song.
Vào ngày Jehovah và Daniel đến cây sự sống để chờ đợi ngày vũ hóa của họ, Daniel hỏi họ: “Ta có thể gặp lại hai người ba của ta không?”
Jehovah quay đầu lại sờ sờ tóc cậu: “Nếu sức mạnh của con đủ, con có thể."
Quyền năng của thần có thể đi khắp thế giới, một số vị thần quyền năng thậm chí có thể đạt được nhiều chuyện không ngờ hơn.
Daniel mỉm cười, trên má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nông: "Cảm ơn hai ông, ta phải đi tìm hai ba, còn có... các anh chị, ta sẽ tìm trở về. Ta không thể để họ cô đơn như vậy được.”
Jehovah có chút ngạc nhiên, nhưng y chỉ động viên Daniel xoa đầu cậu: “Đi đi, đừng hối hận, hai ta sẽ ở đây tái sinh trong cây sự sống, lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau. Ta hy vọng các con sẽ hạnh phúc."
Daniel: "Vâng, lần sau khi ông thức dậy, ta sẽ dẫn các cháu trai cháu gái của ông đến đây."
Jehovah cùng Lam Á đi vào bên trong cây sự sống.
Jehovah ôm lấy Lam Á, có chút sợ hãi tách ra: “Ngươi đừng buông ra.”
“Yên tâm đi, ta sẽ không buông ra.”
Thân thể của hai người dần dần trở nên trong suốt, dần dần hóa thành hai luồng ánh sáng màu xanh dính chặt nhau, bay vào bên trong cây sự sống, chờ đợi lần sau luân hồi, cũng chờ đợi kiếp sau cùng nhau ngắm trăng máu lần nữa.
Toàn văn kết thúc.