TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn người đeo kính râm lẳng lặng tháo kính xuống, trên mặt đều hiện lên vẻ khó thể tin được: “Nam Trúc, làm sao con nhận ra chúng ta?”

Sở Nam Trúc: “…” Hắn có thể nói là đã biết ngay từ đầu không?

"Nốt ruồi trên ngực của ba con. Trên nốt ruồi còn có một sợi lông. Con nhìn thấy nó khi ở suối nước nóng, muốn không nhận ra cũng không được."

Vương Hiểu Huyên rất tức giận, cởi bỏ quần áo của Lão Sở, chính xác kéo lấy sợi lông trên nốt ruồi: "Đều tại cái nốt ruồi ghê tởm này. Em đã nói anh đi xóa nó từ lâu rồi anh còn không chịu đi. Nếu không có nó, chúng ta sẽ không bị lộ!"

"Ai da, em nhẹ tay chút." Lão Sở than thở: "Cái nốt ruồi này to quá, bác sĩ nói không xóa được."

"Dì Vương? Chú Sở?" Kỷ Vãn mặc quần áo xong bước tới, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.: "Tại sao mọi người đều ở đây? Còn có ba mẹ nữa?"

"Nhân Nhân! Mau cùng mẹ —— ưm-— " Tưởng Thiến chưa nói hết lời đã bị Trần Thanh Thư che miệng: "Ha ha ha."

"Nhân Nhân, Nam Trúc, bốn người chúng ta đến đảo quốc để hưởng tuần trăng mật."

"Tuần trăng mật?"

Trần Thanh Thư: "À, bốn người chúng ta chán quá, vì vậy muốn đổi địa điểm vui chơi. Chúng ta cũng chỉ chọn địa điểm ngẫu nhiên thôi, chắc chắn không có theo dõi hai đứa đâu."

Sở Nam Trúc: "Mọi người đều cả bó tuổi rồi, còn đi hưởng tuần trăng mật?"

"Sở Nam Trúc, mẹ không thích nghe những lời này đâu nhé, cả bó tuổi thì thế nào? Người trung niên và người già không xứng có cuộc sống hưởng lạc hả? Người trung niên và người già cũng muốn hưởng thụ có được không, nói không chừng chúng ta so với các con chơi còn high hơn đấy." Vương Hiểu Huyên vỗ Sở Tông Nghi một cái: "Đúng không Lão Sở, anh không vô dụng như vậy đúng không."

Ngực Sở Tông Nghi vẫn còn có chút đau, không biết phải trả lời làm sao với câu hỏi này của vợ mình. Bởi vì Lão Sở luôn cảm thấy gần đây mình không được.

Mỗi lần chỉ có ba phút, cố tình Vương Hiểu Huyên đã 50 tuổi rồi vẫn như hổ, lăn lộn khiến người ta chết khiếp

Lão Sở lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười với bọn nhỏ: "Con đừng nghe mẹ nói bậy."

"Em nói bậy cái gì? Hôm qua thời gian anh làm quá ngắn hôm nay cho em ---ưm----" Vương Hiểu Huyên bị Lão Sở bịt miệng.

Trần Thanh Thư: "Ba đưa Thiến về phòng nghỉ ngơi trước, hai con cũng đi ngủ sớm đi." Nói xong kéo vợ đi, chạy về phía phòng bên phải Kỷ Vãn. Lão Sở xấu hổ nhưng không mất lễ phép nói với Sở Nam Trúc: "Nam Trúc, con có thể giúp ba lắp tấm cửa này lên được không? Tay ba không tiện lắm."

Vương Hiểu Huyên tức sắp chết rồi, hết cắn rồi lại thụi Lão Sở. Lão Sở chỉ có thể kìm lòng nhịn xuống, chết cũng không buông tay.

Sở Nam Trúc cau mày, “Mọi người, tối nay ở đây sao?”

Lão Sở gật đầu, “Ba mẹ bên trái các con, Thiến Thiến bọn họ ở bên phải các con.”

Sở Nam Trúc: “...”

Kỷ Vãn: “... “

Hai người liếc nhìn nhau, chỉ muốn quỳ xuống.

Miệng Vương Hiểu Huyên dùng lực cắn, Lão Sở: "Áu! Đừng cắn! Nam Trúc, con mau lắp cửa lại đi, buổi tối đừng đi ra! Mẹ con điên rồi!"

Không cần nói, Sở Nam Trúc đã nóng lòng không chịu nổi muốn cùng bọn họ nhanh chóng tách ra, hắn lập tức lắp tấm cửa, kéo Kỷ Vãn đi ra ngoài: "Ra khỏi đây đi, có độc."

"Chờ đã, anh Nam Trúc đã muộn như vậy, chúng ta có thể đi đâu?" Kỷ Vãn giữ chặt hắn: "Vị trí của khách sạn suối nước nóng này không phải đặc biệt thuận tiện. Bây giờ chúng ta ra ngoài có thể bắt xe sao? Còn có thể đặt khách sạn khác sao? "

"Vậy đổi một phòng khác!” Sở Nam Trúc vẫn không chịu từ bỏ, hắn hỏi bà chủ, hiện tại phòng đã cho thuê hết, đã không còn phòng trống.

Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đành phải xám xịt trở về phòng, mở cửa và tắt đèn, hai người nhanh chóng tiến vào ổ chăn, có ba mẹ hai bên trái phải, chuyện này... Có nhiều tình thú đến mấy cũng bị dập tắt.

Nốt ruồi đã dán lên, tuy rằng mọi việc đã chuẩn bị xong, tưởng chừng đêm nay sẽ thành công, nhưng không ngờ hai người bị bốn người họ gϊếŧ trở tay không kịp.

Bây giờ thì hay rồi, không làm ăn được gì nữa.

Nhưng Sở Nam Trúc vẫn không cam lòng, tay sờ soạng dưới chăn bông một lúc, rồi nắm tay Kỷ Vãn.

“Nhân Nhân.”

“Hả?”

“Anh muốn,” Sở Nam Trúc lật người đè lên trên người Kỷ Vãn: “Anh nói, anh muốn.”

Ánh mắt Kỷ Vãn lóe lên, lúc Sở Nam Trúc không để ý, cậu xoay người đè lên người Sở Nam Trúc: "Thật là trùng hợp, em cũng vậy."

Sở Nam Trúc cười thâm hiểm, ngón tay cởi bỏ dây lưng của bộ đồ ngủ, làn da được suối nước nóng dưỡng ẩm tốt, trơn trượt, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

Ngón tay Sở Nam Trúc uốn éo về phía trước như một con rắn, tay còn lại chạm vào cái hộp nhỏ dưới gối.

Lấy từ trong hộp nhỏ ra một đồ vật có hình vuông, Sở Nam Trúc lắc lắc, dùng nó vỗ vỗ nhẹ vào mặt Kỷ Vãn, nhìn chằm chằm vào Kỷ Vãn như một con sói: "Dù cho bị bọn họ phá hỏng, anh cũng phải sử dụng nó."

Sở Nam Trúc bất ngờ kéo cơ thể Kỷ Vãn, Kỷ Vãn mất thăng bằng ngã vào người Sở Nam Trúc, hắn nắm lấy cổ cậu hôn mạnh.

Lúc đầu Kỷ Vãn là người bị ép phải chịu đựng, nhưng dần dần cậu cũng đáp lại, muốn chiếm ưu thế, thậm chí muốn đẩy ngã Sở Nam Trúc, nhưng cậu không thành công...

Cuối cùng, Sở Nam Trúc cũng buông tha cho môi cậu. Cúi đầu cụng trán với trán của Kỷ Vãn, mặc dù bị hôn thần trí có chút mơ hồ, nhưng Kỷ Vãn vẫn suy nghĩ về biện pháp đối phó, làm sao có thể xoay người được?

Vẫn đang xem họ play, chú lông thối người đang theo dõi thích thú đột nhiên xen vào: "Ta đã nói, chỉ cần đánh ngất là được rồi."

"Không được." Kỷ Vãn hét lên, sau đó nhận ra rằng mình đã làm điều ngu ngốc, lập tức che miệng lại, Sở Nam Trúc nhướng mày kéo tay Kỷ Vãn đang che miệng: “Không được cái gì?”

Kỷ Vãn suy nghĩ một chút: “Em nói anh - không được.” Cố ý trêu chọc hắn, chọc giận hắn, sau đó tìm kiếm sơ hở.

Hai mắt Sở Nam Trúc đỏ lên: “Em có thể thử xem, anh có được không----” Sau đó ngã vào người Kỷ Vãn, Kỷ Vãn ở phía trên lâu lâu ngẫu nhiên la lối khóc lóc, nói ngắn rồi lại lớn như vậy, nói tóm lại, bọn họ lăn qua lộn lại.

Rơi vào trạng thái nôn nóng nhưng vẫn không có tiến triển thực sự.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh, một số âm thanh kỳ lạ phát ra từ hai phía.

Bên phải là tiếng thở hổn hển và tiếng vỗ tay.

Bên trái thì có người xin tha, nội dung cụ thể có lẽ là lão Sở van xin vợ buông tha, hắn sắp chết rồi.

Kỷ Vãn: "..."

Sở Nam Trúc: "..."

Héo, bầu không khí mờ ám biến mất hoàn toàn.

Kỷ Vãn từ trên eo Sở Nam Trúc leo xuống, nằm bên cạnh hắn, Sở Nam Trúc còn tri kỷ đắp chăn cho cậu.

Sở Nam Trúc: “Ngủ đi.” Sau đó trợn to hai mắt, vô hồn.

Kỷ Vãn: “Ò.” Sau đó trừng lớn mắt, ánh mắt vô hồn.

Sở Nam Trúc xoay người, Kỷ Vãn cũng xoay lại, hai người đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, âm thầm nghẹn ngào, những tiếng động dơ bẩn bên tai không ngừng vang lên, đặc biệt là đôi bên phải, quá lâu rồi, thật sự quá lâu. Còn bên trái thật ra kết thúc rất nhanh, không có tiếng động gì truyền ra nữa.

Có chuyện gì với hai người ở bên phải vậy? Kỷ Vãn không khỏi băn khoăn, có phải ba mẹ cậu dự định sinh thêm đứa thứ hai không?

Mà hai vợ chồng nhà họ Sở vừa làm xong, dán tai sát cửa, nghe cả ngày vẫn không có động tĩnh gì, Vương Hiểu Huyên đấm chân, kề tai vào Sở Tông Nghi: "Lão Sở, không tốt có chuyện lớn.”

Lão Sở nói, “Làm sao vậy?”

Vương Hiểu Huyên: “Sở Nam Trúc sợ rằng không được, giống như anh.”

Lão Sở mặt đỏ bừng: “Nói nhảm gì vậy? Anh không được chỗ nào?"

Sắc mặt Vương Hiểu Huyên xám ngắt: "Hóa ra "không được" cũng di truyền."

Lão Sở thật sự tức giận: "Tới đây Vương Hiểu Huyên, tổn thương lẫn nhau đi, em thì nhỏ như vậy."

"Bà đây D34!"

"Em nói dối! Anh xem mác size áσ ɭóŧ của em rồi! Ngay cả A cũng không tới."

"Ngon đánh nhau đi!"

"Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"

Hai vợ chồng đánh nhau thành một đoàn, bên trong phòng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn: "..."

Trời bên ngoài xám xịt, chuẩn bị đón bình minh. Hóa ra thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Hai bên trái phải đã lặng lẽ hành quân, thậm chí truyền tới tiếng ngáy khò khò, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi mà không hề phát ra tiếng động nào.

Lát nữa còn phải lên máy bay, cũng không tiện đi xa vào thời điểm này, hai người tay trong tay đi dạo trên con đường vắng lặng của đảo quốc. Mặc dù việc đó chưa hoàn thành, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng chuyện họ yêu đương.

Phía trước xuất hiện một cổng vòm màu đỏ, cao khoảng ba mét, xuyên qua cổng vòm mơ hồ có thể thấy được một ngôi đền, Kỷ Vãn: "Có một ngôi đền đằng kia, chúng ta có đi vào không?"

"Ừ, đi xem đi."

Họ bước vào đền, vì còn sớm nên bên trong không có người, chỉ có một thần quan đang cầu nguyện, khi thấy có khách đến, thần quan cúi đầu cung kính chào họ.

Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc cũng đáp lễ, thần quan nói rất nhiều ngôn ngữ chim, Kỷ Vãn hỏi Sở Nam Trúc: "Ông ấy nói gì vậy?"

Sở Nam Trúc: "Ông ấy nói chúng ta là người có duyên, muốn đưa cho chúng ta một ít đồ."

Thần quan từ trong tay áo đưa ra hai cái bùa hộ mệnh, Kỷ Vãn đầu tiên nhìn lướt qua cái trong tay Sở Nam Trúc, bùa hộ mệnh của hắn viết: Long Phượng trình tường

Kỷ Vãn cúi đầu nhìn xuống của cậu: Sớm sinh quý tử.

Mẹ — suýt nữa Kỷ Vãn quỳ lạy trước vị thần quan.

Sở Nam Trúc khó hiểu, nói vài lời với ông ấy, vị thần quan đáp lại một cách ngắn gọn, rồi từ biệt bọn họ.

Kỷ Vãn: “Ông ấy nói gì vậy?”

Sở Nam Trúc nhìn chằm chằm Kỷ Vãn, đột nhiên mỉm cười: “Ông ấy nói, chúng ta mệnh tốt có nhiều con nhiều cháu. Em định sinh bao nhiêu đứa cho chồng em?”

Kỷ Vãn: “... "

À cái này...

Sở Nam Trúc cũng không xem trọng vấn đề này mà chỉ tiếp tục đưa Kỷ Vãn đi tham quan, nhưng đây dù sao cũng là một lá bùa hộ mệnh, Sở Nam Trúc lấy tấm Long Phượng trình tường treo trên chiếc cúc áo thứ hai của Kỷ Vãn. Kỷ Vãn cũng không cam lòng yếu thế lấy Sớm sinh quý tử treo trên cúc áo thứ hai của Sở Nam Trúc.

Bọn họ ăn ramen vào buổi trưa, chuẩn bị ra sân bay, ngồi trên xe điện đi ngang qua một kênh đào sóng nước lấp lánh, Sở Nam Trúc chỉ tay về phía bờ sông nói: "Em xem hai bên bờ sông trồng đầy cây hoa anh đào. Tháng ba năm sau trên mặt sông sẽ ngập đầy cánh hoa anh đào hồng nhạt, chắc chắn rất đẹp, năm sau có muốn cùng chồng đến không?"

"Ừm, em muốn đến."

Sở Nam Trúc nhìn vào mắt của Kỷ Vãn, thừa dịp Kỷ Vãn không để ý trộm hôn một cái, cậu hỏi: “Phải đến tháng ba sao?”

“Ừ, hoa anh đào chắc phải đến cuối tháng ba mới nở.”

“Được rồi, em hóng quá." Nói không chừng lúc đó còn có thể dẫn bé con đi theo.

Những ngày nghỉ vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng. Trước khi lên máy bay, Kỷ Vãn nhận được cuộc gọi từ Trần Thanh Thư, y nói rằng bốn người họ muốn hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, đi du lịch tới các quốc gia khác. Các con đừng đi tìm họ.

Kỷ Vãn miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu lại than thở, chỉ cầu xin bốn người đừng đến tìm chúng con.

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Vãn nhìn xuống bùa hộ mệnh trên ngực mình.

“Tại sao lại đeo lên cúc thứ hai?” Kỷ Vãn hỏi.

Sở Nam Trúc: “Bởi vì cúc thứ hai tượng trưng ---- đưa lễ vật cho người trong lòng.”

Trong sân bay, người ra kẻ vào, ánh sáng và bóng tối giao nhau, thân ảnh hai người đeo kính râm chồng lên nhau.

Hắn nói bên tai Kỷ Vãn: “Em là người trong lòng của anh.”

——————————————————

Bình luận

Truyện đang đọc