TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước mắt Kỷ Vãn có một chiếc lông vũ đang từ từ rơi xuống, Kỷ Vãn cầm lấy ở trên tay cẩn thận đánh giá, nó có màu tím nhạt, sợi lông rất mềm thật sự rất đẹp.

Nhưng mà, nhà ai nuôi gà màu tím vậy?

Sau đó cậu cảm thấy sau lưng hơi ngứa, có thứ gì đó run run như phản xạ có điều kiện, theo sau lông chim màu tím nhạt rụng xuống càng nhiều hơn.

Kỷ Vãn:...

Đột nhiên cậu ngoảnh đầu lại, đệt, thì ra lông gà là mọc ra từ trên người cậu!

Cái cánh này, cái này, cái này... Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ biến thành gà yêu!

“Vãn thiên thần, Vãn thiên thần!” Đột nhiên cánh cửa bị gõ, Kỷ Vãn tỉnh táo lại, lối kiến

trúc trước mặt rất kỳ quái. Ít nhất trong trí nhớ của Kỷ Vãn, cậu chỉ từng thấy trên ti vi.

Đó là kiểu kiến

trúc Athens(*), Kỷ Vãn không biết diễn tả thế nào, nó quá phương Tây hóa.

"Vãn thiên thần! Mời ngài mau đi ra, muộn quá rồi." Cửa vẫn bị gõ vang, Kỷ Vãn tiến lên mở cửa, chỉ thấy có một chàng trai tóc nâu, sau lưng có hai cái cánh gà trắng đi đến.

Làn da cậu ta trắng như tuyết, dáng vẻ xinh xắn, nở nụ cười ngọt ngào với Kỷ Vãn: “Vãn thiên thần, hôm nay ngài thật sự rất đẹp.”

“Thật không?” Kỷ Vãn nhìn xuống bản thân, cậu mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, tóc màu xám nhạt trượt xuống ngực do cử động của cậu, mỗi khi cậu di chuyển sẽ có lông chim màu tím nhạt bay xuống.

Hơn nữa Kỷ Vãn cũng phát hiện ra cậu thực sự có sáu cánh gà! Tình huống là thế nào vậy!

Người có hai cánh gà ôm mặt, lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Không hổ là Thánh Tử đại nhân. Sự xuất hiện của ngài quả thực làm cho thần đều kinh động lòng người."

Được rồi... Lúc này, trong đầu Kỷ Vãn bắt đầu hồi tưởng thông tin, thế giới này là một thế giới đầy màu sắc huyền ảo.

Những người có cánh gà trên lưng được gọi là thiên thần, được xếp loại theo số lượng cánh, càng nhiều cánh thì năng lực càng mạnh, như Kỷ Vãn có sáu cánh là thiên thần có cấp bậc cao nhất.

Tuy nhiên, thiên thần sáu cánh cũng sẽ được phân chia cao thấp. Vị Tổng lãnh thiên thần như Michael là cấp cao nhất, đôi cánh của hắn có màu vàng kim.

Lông chim màu tím nhạt... ít nhất trong tri thức kém cỏi của Kỷ Vãn cậu chưa từng nhìn thấy qua.

Thiên thần hai cánh thúc giục Kỷ Vãn nhanh chóng ra ngoài, cậu ta dẫn Kỷ Vãn đến một bãi đất trống, nơi bãi đất trống đầy khói trắng lượn lờ.

Từ đây nhìn xem, dường như cách mặt trời rất gần, cả thế giới được chiếu sáng trong một màu vàng.

Trên bãi đất trống có một cỗ xe ngựa lộng lẫy trắng như tuyết, hai con ngựa kỳ lân đã sẵn sàng, có một đám thiên thần xinh đẹp đứng bên cạnh, nhưng hầu hết họ đều có hai cánh, chỉ ngẫu nhiên có một, hai hoặc bốn cánh.

“Vãn thiên thần, chúng ta sẽ nhớ ngài.” Tất cả đều vẫy khăn, đôi mắt ngấn lệ nhìn Kỷ Vãn.

Kỷ Vãn là Thánh Tử, trước mắt cậu cần đến Ma giới để cảm hóa người Ma tộc. Mặc dù cậu cũng không biết tại sao Thiên giới lại làm một việc thiểu năng trí tuệ như vậy, cái loại hành vi trực tiếp dâng thiên thần sáu cánh cho kẻ thù rốt cuộc là ai nghĩ ra tới?

Quá thiểu năng trí tuệ.

Nhưng mà vẫn còn may, nhân vật nam chính của thế giới này là Ma vương Lucifer, vì vậy Kỷ Vãn làm Thánh Tử được gửi đến cũng vừa vặn như cậu mong muốn.

Một thiên thần hai cánh giúp Kỷ Vãn vén rèm xe nói: “Đã đến lúc, Vãn thiên thần, ngài có thể lên đường.”

Kỷ Vãn đang chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên có một thứ lạnh lẽo bám vào trên mắt cậu.

Không biết là ai mà lại còn nghịch ngợm vào thời khắc mấu chốt như vậy?

“Đoán xem ta là ai?” Người nọ còn rảnh rỗi nói như vậy, vừa nghĩ tới việc làm thế nào để cùng nam chính sinh con, cậu không kiên nhẫn nói: “A, ta không muốn đoán.”

“Nếu ngươi không đoán, ta sẽ không cho ngươi đi! Hừ hừ!” Cái tên này còn làm nũng?

Kỷ Vãn:...

"Đã đến giờ rồi, vị thiên thần này, ta phải đi, ngươi buông ta ra." Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi cậu nói câu này, các thiên thần bên cạnh cậu hút khí một tiếng.

“Không, thời gian vẫn chưa tới.”

Giọng nói sau lưng cậu âm trầm vài phần, sau đó Kỷ Vãn cảm thấy như không có trọng lượng, một lúc sau, bàn tay của người nọ dời đi, khung cảnh trước mặt hoàn toàn khác với vừa nãy!

Bây giờ cậu đang ở dưới một cái cây rất lớn, cây này lớn đến nỗi Kỷ Vãn không thể mô tả được nó cao và thô như thế nào, bởi vì cậu chỉ có thể nhìn thấy được nhánh cây của nó.

Nhìn lên, thỉnh thoảng có những ngọn đèn xanh lơ lửng trên lá, đó là cái gì?

“Đó là sức mạnh của sự sống, cái cây này chính là cây sự sống.”

Kỷ Vãn nhìn lại người phát ra âm thanh, mái tóc bạch kim, khuôn mặt đẹp đến nỗi không giống người thật mà giống như một ma nơ canh được nặn ra.

Sau lưng y không có cánh, cũng chỉ mặc một bộ quần áo trắng bình thường.

Chỉ nói đến khí chất cũng khiến người ta cảm thấy rất cao quý, tao nhã. Chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

Người đó dường như đã đoán được Kỷ Vãn đang nghĩ gì, nở một nụ cười nhạt: “Ta là Jehovah.”

Kỷ Vãn im lặng vài giây.

Đột nhiên rất muốn hét lên: Đệt! Đây là loại thế giới nào vậy! Mình thực sự! Mình thực sự đã nhìn thấy Chúa!

Ngay cả Kỷ Vãn, người không biết gì về câu chuyện trong Kinh Thánh, giờ cũng cảm thấy bối rối, Đức Jehovah là Đức Chúa Trời vĩ đại nhất trong đó.

Khi Jehovah nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Vãn, y cười đến nỗi eo cũng cong xuống, y đưa tay lên chạm vào tóc Kỷ Vãn: "Con trai ngoan."

"Con trai ngoan? Chẳng lẽ ta là con của ngài sao?"

Jehovah mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, con là con của ta. Nói chính xác, tất cả các thiên sứ đều là con của ta."

"Ngài có thể sinh nhiều con đến vậy sao?"

Đức Jehovah lại bắt đầu cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Ta không có khả năng đó. Tất cả thiên thần đều ra đời từ bên trong cây sự sống. Đối với thiên thần mà nói, không có tử vong mà chỉ có luân hồi. Tất cả các thiên thần sẽ tái sinh trong cây sự sống."

Ngay khi Đức Jehovah giơ tay lên, một ánh sáng màu xanh lá rơi xuống trên những ngón tay trắng nõn của ngài, nhưng ánh sáng đó không ở lại lâu mà bay trở lại cây.

"Ngươi..." Lời nói tiếp theo của ngài đột nhiên dừng lại, Jehovah nhìn chằm chằm cổ tay Kỷ Vãn vài giây, sau đó quay mặt đi chỗ khác nói tiếp: "Lần này ngươi đến Ma giới, ngoại trừ cảm hóa người Ma tộc, còn phải giúp ta đưa hắn trở lại."

"Hắn?"

"Ừ." Jehovah gật đầu,"Giúp ta mang Lộc Tây Pháp trở lại."

"Hắn là ai?"

Như thể đang trêu chọc một đứa trẻ, Jehovah giải thích với cậu: "Có lẽ ngươi có thể gọi hắn là Lucifer."

Kỷ Vãn hơi ngạc nhiên. Trong trí nhớ của cậu, Lucifer là Ma Vương và là đối thủ một mất một còn của Jehovah, trong Kinh Thánh, việc Lucifer rơi xuống thiên đường là một cốt truyện rất quan trọng. Người ta nói rằng sau khi Lucifer phản bội Thiên giới, mối quan hệ giữa họ trở thành thù địch, tại sao họ vẫn muốn tìm hắn trở lại?

Jehovah sờ sờ khuôn mặt ngây thơ của Kỷ Vãn, “Dù hắn có trở thành gì đi chăng nữa, thì các ngươi đều là con của ta, Lucifer cũng là con của ta.”

Giọng của Jehovah rất dịu dàng. Khi Kỷ Vãn nhìn y, cậu cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được muốn đến gần hơn.

Lúc này Jehovah mỉm cười giang tay ra, ôm Kỷ Vãn vào trong lòng, sờ sờ tóc của cậu: "Ngoài việc đưa Lucifer trở về, ngươi nhớ nói một câu với người trong Ma giới."

Kỷ Vãn ngẩng đầu lên. "Nói gì vậy?"

"Nếu những người trong Ma giới bắt nạt ngươi, ngươi phải nói câu "love and peace" với họ. Họ không thích câu này, thường cảm thấy khó chịu khi nghe nó."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy." Jehovah mỉm cười giúp Kỷ Vãn sửa sang lại quần áo và đầu tóc, cuối cùng lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc từ trong túi của mình, đeo nó lên trên cổ Kỷ Vãn.

Kỷ Vãn đặt viên ngọc bích này vào lòng bàn tay, thấy mặt dây chuyền ngọc bích là một khuôn mặt mập mạp tươi cười, hơi giống một vị Phật đang mỉm cười, không biết là gì.

"Đây là một món quà dành cho ngươi. Đừng đánh mất, nó sẽ phù hộ cho ngươi." Cuối cùng Jehovah vỗ vai Kỷ Vãn nói: "Thời gian không còn sớm, thuận buồm xuôi gió."

Một cơn gió ập đến, Kỷ Vãn mở to mắt thấy mình đã trở lại xe ngựa, chỉ là hầu hết thiên thần vừa vây xem đều đã không thấy nữa, chỉ có thiên thần hai cánh lúc đầu vẫn đang chờ cậu.

Thấy Kỷ Vãn trở về, cậu ta vội vẫy tay: “Vãn thiên thần, đã đến giờ rồi, mau xuất phát thôi.”

“Ồ, được rồi.” Kỷ Vãn leo lên xe ngựa, bên trong bài trí sang trọng với những chiếc ghế mềm bằng da lộn. Kỷ Vãn ngồi lên rất vui vẻ, nhưng những lời tiếp theo của thiên thần hai cánh khiến Kỷ Vãn gần như sợ chết khiếp.

“Vãn thiên thần, tất cả chúng ta sẽ nhớ ngài.”

Kỷ Vãn: “Đừng nói như thể ta sắp chết sớm.”

“Ừm…”

Kỷ Vãn có một linh cảm xấu: “Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ thật sự sắp chết?"

"Ừm..." Thiên thần hai cánh nghiêng đầu, có chút khỏ xử: "Bởi vì, không có Thánh Tử nào đến Ma giới mà trở về được, hơn nữa... Ta nghe nói tất cả đều bị Ma tộc bắt về đút cho ma cẩu..."

"Nhưng mà!" Thiên thần hai cánh cười vô cùng thuần khiết: "Nhưng mà, ta tin Vãn thiên thần nhất định sẽ trở lại! Hehehe!" Cậu ta nói đến đây, mắt cậu ta đột nhiên mở to, thừa dịp Kỷ Vãn không chú ý đóng mạnh cửa xe lại.

Cỗ xe vèo một cái lao ra ngoài.

Kỷ Vãn ngồi trong xe ngây ra như phỗng, đối mặt với không khí hét lên: "A!! Cứu mạng! Ta không muốn bị đút chó ăn!"

••••••

Trên đường Kỷ Vãn mạnh mẽ muốn mở cửa ra, chỉ là làm không được, cửa giống như bị hàn chặt.

Nói thật, cậu có chứng sợ hãi giam cầm, không gian này kinh khủng như vậy, may mà có ánh sáng chiếu vào, nếu không thật sự sẽ choáng váng.

Xe bay rất nhanh, Kỷ Vãn khó nhận biết được khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, cậu ngồi đó cảm thấy rất nhàm chán sau đó ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy cậu cảm thấy tốc độ xe dường như chậm lại, khung cảnh bên ngoài xe dần trở nên rõ ràng hơn.

Nếu trên trời là một đám mây sáng và dịu dàng, thì ở đây có lẽ là một khu rừng ma quái, hơi giống bối cảnh của một bộ phim ma mà Kỷ Vãn đã xem trước đây.

Cỗ xe ngựa chạy trong khu rừng kỳ lạ và đáng sợ, cậu hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng quạ kêu lạ lùng. Kỷ Vãn rùng mình sợ hãi.

Nhưng mà, đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Kỷ Vãn run rẩy hai tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước mặt là một bức tường cao sừng sững, trên tường dường như có một lá cờ đang bay, âm thanh nghe rợn cả người.

“Ai?” Đột nhiên từ trên vách tường truyền đến một câu hỏi lười biếng, bởi vì không gian trống trải mà có tiếng vang.

Kỷ Vãn biết hẳn là nói mình, nhưng cậu không dám nói lời nào...

Người trên bức tường thành nhìn xuống. Vừa lúc Kỷ Vãn mở cửa cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên.

Cái nhìn này suýt chút nữa dọa cậu ói hết cả nội tạng!

Ở trên tường thành làm gì có người? Đó là một cái đầu trâu! Còn đồ vật đang bay bay nào phải lá cờ, rõ ràng là đầu người!

A!!!

Đầu trâu liếc mắt một cái, thị lực rất tốt, dường như nhìn rõ ràng vừa tới là thứ gì, gã phun một ngụm, đối với Kỷ Vãn nói: "Chết tiệt! Thiên giới lại phái người chim tới, người đâu! Bắt hắn lại! Chặt đầu treo lên tường thành, đem xác cho chó ăn!”

“Vâng!” Ma tộc phía dưới đáp.

Lông cả người Kỷ Vãn dựng ngược lên vì kinh hãi, phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?!!

Đột nhiên cậu nhìn nắm lông trên cổ tay mình, vội vàng kêu cứu: "Chú lông thối! Chú lông thối, cứu mạng! A a a! Thật là đáng sợ!"

Chú lông thối thở dài, giọng yếu ớt nói: "Kỷ Vãn, có chuyện này cần phải nói cho cậu biết."

"Huhuhu, chú lông thối, cứu ta trước."

“Nghe rõ.” Hắn rất nghiêm túc nói: “Ta đưa cậu đi gặp nam chính, cậu phải cố lên, ta… đây là lần cuối cùng ta giúp cậu…”

“Chú đang nói gì vậy? Sao lại là lần cuối cùng giúp ta?”

“Ta… ta không có lông… Kỷ Vãn, cậu phải mạnh mẽ lên…” Cổng thành mở ra, rất nhiều binh lính đầu trâu chạy ra.

Lúc này, chú lông thối vừa nói xong, sợi lông cuối cùng trên cổ tay Kỷ Vãn cũng bay theo gió.

Cảnh tượng trước mắt cậu bỗng nhiên thay đổi, sau khi hồi phục, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất tối, cậu đang ngồi trên một thứ gì đó ấm áp mà còn co dãn.

Sờ sờ xuống, ừm... Xúc cảm này, có một chút, có một chút giống như... người?

Bỗng dưng, trong đêm tối một đôi mắt đột nhiên mở ra, đối diện với ánh mắt của Kỷ Vãn.

Tim đập thình thịch thình thịch, là hai người.

_______________________________________

(*) Kiến trúc Athens

(Parthenon)

Bình luận

Truyện đang đọc