TIỂU HÀ SƠN

Mỗi người thanh thiếu niên trong thời kỳ quá độ thành đàn ông đều có một căn cứ bí mật, họ đối với lãnh địa của mình có quyền khống chế tuyệt đối. Là nơi không ai có thể xâm phạm, không thể bị người ngoài phát hiện. Chỗ đó có thể là nơi khi còn nhỏ họ đào hố chôn quả cầu pha lê, chuồn chuồn, bướm; có thể là những truyện tranh, bìa báo có nữ sinh xinh đẹp; cũng có thể là đủ thứ thượng vàng hạ cám, máy chơi game với thuốc lá.

Sau này, xã hội phát triển, công nghệ cao xuất hiện thì bắt đầu biến thành ổ cứng máy tính, di động chứa thư mục riêng; dần dần lại biến thành những nơi của riêng mình như xe, nhà. Tóm lại, khái quát một câu về nơi này là để thỏa mãn tự do tuyệt đối về mặt tinh thần.

Chỗ giấu ở đường Vạn Phúc này, một tiểu viện rách nát trơ trọi, chính là lãnh địa tinh thần của Hồ Duy.

Nhìn vẻ quen thuộc của anh thì biết anh thường xuyên đến đây. Nhưng anh không bao giờ nghĩ tới việc nơi này sẽ có người phát hiện.

Nhị Nha liều chết ôm chặt anh, mặt dán vào lưng anh, tay ôm eo anh, gần như cầu xin anh “Đừng đi…”

Câu đừng đi này, mang theo ý cầu xin chân thành, mang theo sự lấy lòng dịu dàng, nghẹn ngào làm nát lòng người!

Giống như một cô bé búi tóc trái đào sai lầm xông vào đứng trước thành trì chiến tranh, cô ngửa đầu, đứng trước cửa thành cao lớn hùng hồn khóa chặt kia, không biết bên trong chiến tranh thảm khốc đến mức nào, hồn nhiên không biết non sông mênh mông bát ngát thế nào. Cô chỉ nghĩ muốn xông vào nhìn một cái, thỏa mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình.

Cửa thành không mở, cô nghĩ mọi cách, ngửa mặt đối diện với binh lính trên tường thành cất giọng non nớt “Này…”

Binh lính vẻ ngoài nghiêm nghị, đối mặt với tiếng kêu của cô làm như không nghe không thấy. Cô bé tóc búi trái đào cực kỳ khổ sở, trước cửa thành vòng tới vòng lui, sờ cái này một chút, moi cái kia một tí, cô chợt lóe lên ý nghĩ, học theo truyện cổ tích, hái một nhánh hoa dại ven đường dâng lên làm lễ vật, lấy tay bắt thành loa, nhẹ nhàng nói với cái khóa kia “Ngươi mở cửa đi nha”

Câu này làm mềm lòng tướng quân trong thành. Khóa kia kẽo kẹt mở ra, là ngàn dặm vạn dặm lẫy lừng, cát vàng đầy trời, quân binh hò hét, nơi xa kia là núi xanh trùng điệp; tất cả trong khoảnh khắc này, hướng về phía cô bé khờ khạo cầm bông hoa dại kia lộ ra phong cảnh non sông oai phong tráng lệ. Từ đây, vốn là thảm thương một đống xương trắng vô định chất bên bờ sông quê hương, cũng vì cô mà giữ lại sự sống, giữ lại cho người một giấc mộng đêm xuân nơi khuê phòng.

Nhị Nha đã ở đây chờ Hồ Duy vài ngày.

Từ hôm ở bệnh viện thăm Đỗ Hi về, Nhị Nha đã có suy nghĩ muốn tìm Hồ Duy, Đỗ Hi sắc mặt tái nhợt nằm kia không nói một lời, dù bên ngoài vẫn nói là khá tốt, nhưng Nhị Nha biết, ông vì Hồ Duy mà đau lòng.

Toàn bộ nhà họ Đỗ đều vì hai người mà không khí buồn buồn.

Nhưng ban ngày Hồ Duy đi làm, ở đơn vị nào cô không biết, tan tầm anh đến bệnh viện, bệnh viện nhiều người vậy không tiện nói chuyện. Càng đến gần ngày Hồ Duy phải đi, Nhị Nha càng lo lắng.

Cô nghĩ, trước khi đi anh phải về nhà dọn dẹp đồ đạc. Cô lái xe đến nhà Đỗ Hi chờ anh, người còn chưa kịp xuống xe đã thấy anh cầm hành lý từ trong đi ra. Ma xui quỷ khiến Nhị Nha theo anh tới đây.

Lúc cô theo dấu anh là buổi tối, cô theo Hồ Duy tới đây, cô trốn trong hẻm nhìn thấy anh vào một sân nhà, vào một nhà trong đó, sau đó đèn trong phòng sáng lên. Ánh đèn chiếu lên hình bóng Hồ Duy đang cởi áo.

Lúc đó Nhị Nha kinh hoàng nghĩ: này này này này này, đây là “kim ốc tàng kiều”!!!

Nhưng nếu giấu người, sao lại giấu ở chỗ mà bị phá hủy trơ trọi vậy. Nhị Nha trốn trong sân, lo lắng nhìn về phòng kia suy nghĩ, tưởng tượng anh làm gì ở bên trong, cùng ở với ai trong đó.

Tầm 20 phút sau, Hồ Duy ra ngoài, quần áo chỉnh tề không có gì khác thường, sau đó khóa cửa lại.

Còn khóa nhốt người bên trong??

Lông tơ Nhị Nha dựng đứng lên, ý định tìm Hồ Duy nói chuyện cũng quên sạch, sợ tới mức lập tức bỏ chạy, đêm hôm đó cũng không hề chợp mắt.

Cô đau khổ nghĩ, anh Tiểu Hồ là người đứng đắn nghiêm túc như vậy, sao lại có thể biến thành người biến thái nhốt người bên trong nhà mình khóa lại vậy.

Nhị Nha mâu thuẫn, sợ hãi, mà lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến cô ban ngày lại lén lút đi tới đó một chuyến.

Ban ngày, tiểu viện có nhiều người, xe đạp đi qua chuông kêu leng keng trong ngõ nhỏ, ông cụ dọn ghế ra cửa phơi nắng, mọi thứ đều là sinh hoạt bình thường. Cô tìm được gian phòng kia, nhón chân nhìn vào bên trong, nhưng cửa kính cửa sổ thủy tinh mờ nên không nhìn thấy gì. Bỗng nhiên phía sau có bác gái lớn tuổi dịu giọng hỏi “Cô gái, cô tìm ai vậy?”

Nhị Nha nhanh chóng quay lại, dáng vẻ bị người phát hiện hoảng hốt “Cháu cháu cháu tìm Hồ Duy!”

“À, tìm Tiểu Hồ à” bác gái hất thau nước bẩn vào trong ao “Cậu ấy không thường đến đây, có khi một tuần mới đến 1, 2 lần, cô tìm thì gọi di động cho cậu ấy mới được”

“Bác biết anh ấy?”

“Biết chứ sao không, lúc trước cậu ấy với mẹ thuê gian nhà này của ta. Ở đây vài tháng mà”

“Mẹ anh ấy?”

“Ừ, mẹ cậu ấy, cô ấy rất đẹp. Nhưng mà nghe nói sau này…”

Nghe nói là hồng nhan bạc mệnh, mất rồi. Bác gái thương tiếc lắc đầu “Cô là người nhà cậu ấy à?”

“Cháu là…” Nhị Nha thuận miệng nói dối “Cháu là em gái họ xa, nay tới đi học nên tiện đường đến thăm anh ấy. Bác à, bác biết bây giờ ai ở trong nhà này không?”

“Nhà này à, trong nhà không có ai ở mà”

Cái gì???

“Sau khi Tiểu Hồ với mẹ nó dọn đi, nói là gả đến nhà người khác, nhà này của ta vẫn để không, bởi vì khu vực này nói giải tỏa đã nhiều năm, không ai đến nữa. Mấy năm trước Tiểu Hồ lại về, thuê lại nhà này”

“Anh ấy ở đây ạ?”

“Ít lắm, nó ở đây chăm sóc cây cối, thỉnh thoảng lại tưới nước, dọn vệ sinh, ở một lát rồi đi”

Nhị Nha nghe thì hiểu.

Thì ra, đây là nơi anh và mẹ anh đã từng ở.

Nhà này có ký ức của mẹ anh.

Anh ở căn phòng này bởi vì hoài niệm cuối cùng của anh với mẹ, anh không muốn bị ai quấy rầy. Cả Đỗ Hi cũng không được.

Vì vậy Nhị Nha ở đây chờ liên tiếp ba ngày, tối nào cũng đến đây chờ. Cô tin chắc chắn anh nhất định sẽ quay về đây một lần trước khi đi. Đêm nay dường như sắp có bão, không khí đặc quánh lại, gió thổi ù ù. Nhị Nha quấn chặt áo lông trên người, chờ lại chờ, chờ sắp ngủ gục rồi, cuối cùng Hồ Duy cũng tới.

Bàn tay cầm chìa khóa dừng lại giữa không trung, rồi lại rất bình thường tiến tới mở cửa ra.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ, màu sơn hồng đã bong ra từng mảng nhìn không rõ, trên cửa có một tấm kính được giấy báo dán lại. Kéo ra có tiếng vang kẽo kẹt.

Hồ Duy vẫn mặc kệc cô ôm mình như vậy, cũng không quay đầu, vào nhà lập tức sờ mở đèn, anh bước chân lên, tay Nhị Nha vì vậy cũng tự nhiên buông lỏng ra.

“Tách”

Tiếng đèn treo trên đầu vang lên, chiếu sáng cả gian phòng.

Hồ Duy đứng dưới đèn, Nhị Nha đứng ngoài cửa.

Anh hỏi “Tại sao lại tìm được chỗ này?”

Cô lại rất thành thật, cúi đầu thật thà “Đi theo anh”

Đúng như dự đoán của Hồ Duy, anh cười lạnh “Theo mấy lần?”

“Theo một lần”

“Chỉ một lần có thể tìm lại đúng chỗ, trí nhớ em đúng là tốt”

Một trận gió to thổi qua khiến Nhị Nha rùng mình. Cô nhìn thẳng Hồ Duy, lại lặp lại lần nữa “Anh có thể đừng đi không. Em biết ba ruột anh tới, ông ấy muốn đưa anh về. Nhưng, nhưng mọi người đều cần anh”

Hồ Duy trực tiếp hỏi “Ai cần tôi?”

“Em…” Nhị Nha liếm đôi môi khô khốc, sửa lại “Chúng ta, bác ba”

Hồ Duy cầm chìa khóa tiện tay ném lên bàn, đi vào phòng trong kéo tủ ra, tự mình dọn đồ.

Nhưng anh không đóng cửa.

Nhị Nha do dự đi vào, nhìn anh lấy từng món quần áo từ cái tủ không lớn lắm đem ra ngoài. Bên trong treo vài món đồ quân trang, có áo bông khi tết thấy anh mặc qua, cũng có áo sơ mi mặc hè, còn có quần áo mặc nhà.

Căn phòng rất nhỏ, bởi vì không có người ở nên lạnh căm căm, nhưng mà rất sạch sẽ, bày biện đơn giản.

Đối diện là một cái giường trải drap màu xanh nhạt, chăn gối xếp ngay ngắn đầu giường. Đối diện giường là cửa sổ, một cái bàn viết màu vàng, mặt bàn để một tấm kính dày, trên có đèn bàn, có mấy quyển sách. Trên cửa sổ có mấy chậu hoa xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng.

Nhị Nha không nhận biết mấy loại hoa cỏ, nhưng có một chậu cô biết, là hoa lan. Cô nhìn những chậu cây, thậm chí có thể tưởng tượng đến hình ảnh Hồ Duy một mình nơi này chăm sóc chúng.

Anh ngồi ở đó, cúi mắt kiên nhẫn vì chúng mà thêm chút đất, tưới nước, sau đó dùng cái xẻng nhỏ vỗ vỗ, bưng chậu lên đặt bên cửa sổ, cho chúng lười biếng phơi nắng. Thông thường là người ta rảnh rỗi mới có kiên nhẫn, có thời gian mà chơi cây cảnh, còn anh cố gắng chăm sóc như một loại thú chơi cô độc.

Một người có thể cô đơn, tịch mịch đến mức nào mới có thể dựa vào chút hoa hoa cỏ cỏ tìm sức sống.

Nhìn trang trí trong phòng, lòng Nhị Nha nóng lên, mắt ngấn nước, cố chấp nhào lên không chịu buông tha mà lại ôm lấy anh “Em biết anh không thích nhà họ Đỗ…”

Cô nói vội vàng, sốt ruột dường như cho anh thấy lòng mình, lại như sợ mình không hiểu anh.

“Em biết anh không thích ăn nhờ ở đậu, không thích bác hai nói chuyện với anh như vậy, em biết anh không có mẹ, anh cảm thấy ở đâu cũng không phải là nhà. Nhưng mà anh biết bác ba, ông nội, chúng ta đều thật tình đối xử tốt với anh, anh không muốn nợ chúng ta quá nhiều, cho nên, anh mới đi bộ đội đúng không? Anh biết ba anh là quân y, cho nên anh mới tham gia quân đội, anh hy vọng có một ngày sẽ biết được tin tức của ông ấy, đúng không? Trong lòng anh có khát vọng có ba, đúng không?”

Tham gia quân ngũ có tiền trợ cấp, có tiền thu vào, lại cực ít có chỗ cần tiêu tiền.

Tham gia quân ngũ có thể rời nhà đi.

Anh không muốn Đỗ Hi bỏ tiền vì mình, cung cấp cho anh học thêm. Học đại học chính là bốn năm, muốn tìm công việc, có chỗ làm tốt thì lại là học thêm nghiên cứu sinh, bảy năm ăn uống tiêu phí, ăn, mặc, ở, đi lại, Đỗ Hi cho anh bao nhiêu ân tình, anh dùng thời gian tương lai đổi lại.

Nhưng anh vẫn muốn được học, cho nên mới nỗ lực như vậy trong quân đội.

“Em đều biết hết, em hiểu hết” Nhị Nha yên lặng chảy nước mắt, nước mắt trong suốt tủi thân “Em cũng không có ba mẹ, em biết anh muốn đi Cù thành với ba, chuyện này không có gì không đúng, cho dù ông ấy có cưới vợ có con khác, ông ấy cũng vẫn là ba của anh, là người đã cho anh sinh mệnh, anh vẫn còn ký ức về ông ấy đúng không? Ông ấy đối với anh mà nói, bác ba có thế nào cũng không thay thế được”

“Có khi em cũng không thích bác hai nói chuyện với em như vậy, không thích người trong nhà đều thương hại em, em biết họ xem thường em mê tiền, trước đó bác dâu hai nói với bác hai, nói sau này ông nội không còn nữa thì nhà của ông nội, tiền tiết kiệm của ông chắc đều để cho em. Bác dâu muốn bác hai khuyên ông nội chia đều tài sản, đi công chứng, bác ấy biết em ở ngoài cửa nghe thấy lại giả vờ hỏi em có đủ tiền tiêu không. Thật sự em không muốn nhà của ông nội, em chỉ muốn có ba mẹ, có thể tự mình kiếm tiền, tự mình chăm sóc bà ngoại”

Nhị Nha đào tim đào phổi ra mà nói với Hồ Duy, cô cảm thấy nếu nói những suy nghĩ mà mình cất giấu trong lòng không bao giờ nói với người khác ra, cô nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn nói với Hồ Duy, anh không chỉ có một mình.

Có em ở đây với anh.

Trong nhà này, có người hiểu anh.

“Nhưng mà, nhưng mà có khi anh không có cách nào khác, họ là người thân của anh, trên thế giới này ngoài cha mẹ là người thân yêu nhất của mình thì chính là họ, họ không xấu bụng, họ đối với mình thương hại hay thông cảm cũng không sai, anh không thể bởi vì sự tự trọng của mình mà kháng cự người khác đối xử tốt với mình, ai cũng mong được người khác quan tâm chăm sóc… người làm sao mà không cần người khác yêu quý chứ…”

Thân thể Hồ Duy cứng đờ bị Nhị Nha ôm, trong tay anh còn cầm quần áo định mang theo, anh im lặng mà nghe, im lặng cảm nhận nước mắt cô thấm vào lưng áo sơ mi của anh, nước mắt nóng hổi ào ạt, nhiệt độ cơ thể nóng hổi, nhiệt độ nóng bỏng tình cảm cô gái nhỏ.

Cô nghiêm túc mà nói mình hiểu anh.

Để anh thấy được tất cả.

Cô hiểu ý nghĩ của anh, hiểu tình cảm của anh.

Tất cả mọi người mắng Hồ Duy vong ân phụ nghĩa, chỉ có mình cô nói anh muốn đi tìm ba anh là đúng.

Trong giờ phút này ai có thể không động lòng!!!

Hồ Duy muốn quay lại giúp cô lau nước mắt, anh vừa động đậy, Nhị Nha lập tức liều chết ôm chặt lấy, gần như con thú nhỏ rên rỉ “Anh thích em đúng không?”

“Em biết anh thích em, lúc ăn tết ở cửa phòng em, em đã biết anh thích em”

Quần áo đang được bàn tay kia cầm bỗng bị ném qua một bên. Anh cúi đầu gỡ từng ngón tay Nhị Nha đang ôm bên hông anh, cô không chịu buông, anh liền hơi dùng sức, cô sợ đau nên gần như buông tay ngay.

Cùng lúc đó Hồ Duy xoay người, đối mặt với đôi mắt ngập nước của cô.

Nhị Nha ngước đầu lên, tóc rối tung, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt cũng hồng.

Gần như nhanh đến mức không để người kịp phản ứng. Anh nặng nề cúi đầu, cắn môi cô.

Mà đôi tay kia mới bị anh bẻ ra kia cũng không hề do dự, vốn từ ôm eo anh đã thuận thế biến thành ôm cổ anh.

Một cái ôm này của Nhị Nha. Tiểu Hồ nhắm mắt lại thật mạnh, trong lòng anh thành trì mênh mông cuồn cuộn ầm ầm sụp đổ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.

Xong rồi!

Bước chân nghiêng ngả lảo đảo, cánh cửa vẫn đang mở rộng bị Nhị Nha dùng thân thể áp mạnh lên, hai tay giơ lên cao trên ván cửa bị bàn tay khác nắm chặt lấy.

Trong không trung đột ngột vang lên tiếng sấm sét, mưa to tầm tã đổ xuống. Nhị Nha chưa bao giờ có người yêu, lại bất ngờ không dạy mà hiểu nghênh đón nụ hôn này. Cô vuốt ve đầu tóc Hồ Duy, phía sau đầu anh sạch sẽ, xanh xanh chân tóc, đầu ngón tay từ gáy anh tiến lên cổ, mang theo ý trấn an vuốt ve.

Hồ Duy áp cô lên cửa, môi ngậm lấy môi, sống chết dây dưa.

Anh rất tham lam, cô mới hơi động đã bị giam giữ chặt chẽ hơn.

Nhị Nha nhắm hai mắt, tay từ cổ chuyển xuống vai Hồ Duy, cuối cùng…đặt trên ngực anh, nắm lấy nút áo trên túi anh.

Cô thuận theo mà nhận lấy, mà hôn lại anh, cô không có chống cự, thậm chí còn có chút dỗ dành.

Mưa to cọ rửa mảnh sân không lớn không nhỏ, những giọt mưa rất lớn bắn tung tóe trên cửa kính, ngay sau đó là mưa đá nện xuống bùm bùm.

Ngay lúc đó Hồ Duy ngừng lại.

Hai người thở dồn dập, giống như đêm anh đổ bệnh, trán tựa lấy trán.

Anh oán giận nhìn cô.

Nhị Nha cũng hồn nhiên nhìn lại “Anh không tiếp tục sao?”

Không thể tiếp tục.

Nếu tiếp tục, cùng tiểu tổ tông này thật sự dây dưa sẽ rất mơ hồ. Lại ở thời điểm đặc biệt như thế này.

Nếu tiếp tục, cô một mình ở Nhạn thành, ở nhà họ Đỗ, phải làm sao bây giờ.

Người này, phải tính như thế nào.

Hồ Duy nói “Anh đưa em về”

Cô lắc đầu “Không đi”

Hồ Duy nhếch miệng cười “Không đi, vậy tự mình ở lại đây”

Hôm sau, Nhị Nha bị lạnh mà tỉnh lại.

Cô ngủ trên giường, quần áo vẫn là đồ của ngày hôm qua, áo lông, quần jean, vớ cũng không cởi. Trên người đắp cái chăn rất dày, trên chăn còn một cái áo bông, vây cô kín mít. Trời mưa làm nhà ẩm ướt lạnh lẽo, lại là nền gạch nên không cẩn thận sẽ dễ bị cảm.

Trong phòng có cái chậu đồng, bên trong có mấy cục than.

Cô bọc một tầng chăn bông ngồi dậy, dựa vào đống chăn mền hỏi “Anh làm gì vậy?”

Hồ Duy đưa lưng về cô cười “Trời mới mưa to, cũng còn sớm nên chưa có quán nào mở cửa, ăn tạm một chút đi”

Anh đưa cho cô một bao giấy bọc củ khoai lang nướng, trên đó còn rưới mật ong. Mật ong thơm ngọt vào tận lòng người.

Nhị Nha mê đồ ngọt.

Cô nhận lấy, lấy tay bẻ đôi ra, màu khoai vàng cam mềm như bông thơm nức.

Hồ Duy đứng lên, lấy một bình nhỏ tưới cho cây hoa lan trên cửa sổ. Nhị Nha cắn khoai lang, hình như trong lòng có dự cảm “Anh phải đi sao?”

Hồ Duy nhẹ nhàng buông bình nước, trong tầm tay anh có một túi hành lý lớn “Anh phải đi”

Động tác cắn khoai của Nhị Nha chậm lại, “Vậy anh còn quay về không?”

Anh quay đầu nhìn cô, mỉm cười, chỉ nói một câu “Kiếp sống cách mạng thường chia tay”

Khi anh cười tươi lộ hàm răng trắng, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.

Nụ cười này của anh, Nhị Nha biết, anh sẽ không quay trở lại.

Xe lửa rầm rập băng qua non xanh nước biếc, hướng thẳng tới Cù thành.

Hồ Duy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô độc ngồi nơi đó.

Khi anh đi, anh để lại cho Nhị Nha hai món đồ.

Một là cái áo bông trên người cô.

Hai là chậu hoa lan mà mẹ anh đã chăm sóc nhiều năm.

Sau này Nhị Nha mới biết, đó là chậu hoa sen lan, giá trị ngàn vàng.

Chậu hoa lan đó là vật đáng giá nhất trên người Hồ Duy, cũng là vật không thể bỏ xuống được nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc