TIỂU HÀ SƠN

Bên ngoài tòa nhà tình cờ lại gặp Bùi Thuận Thuận tới trường xử lý công việc. Hồ Duy và anh ta có một thời gian không gặp, hai người dừng lại nói vài câu.

Gần đây Thuận Thuận cũng phiền lòng, nhà anh buộc anh chuyển nghề. Ba anh đã tâm sự với anh vài lần, hy vọng anh có thể đến làm việc chung với mình, hỏi anh có đồng ý không. Thuận Thuận nói anh học chuyên ngành máy tính, rời bộ đội về nhà có thể làm gì, không thể đến bộ phận tài vụ làm kế toán cho ba anh chứ. Ba anh bảo chỉ cần anh muốn, với đầu óc của anh thì không có gì là không thể làm.

Mỗi người đối với công việc của mình đều có một giai đoạn mệt mỏi, Thuận Thuận đang ở đúng giai đoạn này. Anh và ba nói chuyện xong, anh mất ngủ vài đêm, nằm trên giường ngẫm nghĩ bộ dạng mình lúc chuyển nghề. Cũng sẽ gần như Vệ Nhuy, mua một chiếc xe thể thao mà lái, còn phong cách hơn cả Vệ Nhuy, ít nhất cũng là Porsche.

Về sau cởi bộ quân trang này, không bao giờ mặc tới nữa. Nghĩ ngợi, Thuận Thuận bò dậy, mở tủ mình ra tìm đồ thường phục. Thuận Thuận không quá chú trọng chuyện ăn mặc, cũng không biết hàng hiệu, đồ thường mặc anh mua qua loa, mặc trên người cứ nghĩ làm sao càng khiêm tốn càng tốt, bây giờ nhìn trong gương thấy sao mà xấu. Anh đi tới phòng quần áo của ba anh lấy ít đồ, áo sơ mi cao cấp, thắt lưng hàng hiệu, lại lấy đồ cài tay áo, sửa sang lại rồi nhìn mình trong gương, Thuận Thuận hài lòng.

Người giúp việc nhà anh không biết nhìn anh từ khi nào, thấy Thuận Thuận như vậy thì kêu lên một tiếng rồi quay người chạy kêu mẹ Thuận Thuận lại nhìn.

Ba mẹ Thuận Thuận chạy như điên lên lầu, tưởng anh ngủ tới rối loạn tâm thần, đẩy cửa ra thấy con trai ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười đứng trước mặt, ba Thuận Thuận rất vui “Tốt, tốt, thật ra… con trai chúng ta cực kỳ soái! Sao, có thích không? Thích thì chờ khi con chuyển ngành, ba dẫn con đi mua đồ mới”

Thuận Thuận sửa tay áo không lên tiếng. Chỉ có mẹ Thuận Thuận kéo anh hỏi, con trai, con thật muốn vậy? Quần áo này cởi ra dễ dàng, mặc vào lại… có thể rất khó khăn.

Bùi Thuận Thuận nằm lại trên giường, ôm quân trang nhìn trăng ngây người, đưa mũi lại gần ngửi ngửi, nghe mùi mồ hôi trên quần áo thì ghét bỏ mà ném qua một bên, đi ngủ.

Báo cáo xin chuyển nghề đưa lên, lãnh đạo Thuận Thuận không duyệt, gọi anh vào văn phòng mà đổ ập xuống một trận mắng, bắt anh lăn về mà suy nghĩ rõ ràng. Ông cúi đầu viết gì đó trước bàn không ngẩng lên “Năm đó tôi đến trường học tuyển cậu, cậu đã quên bản thân mình nói với tôi cái gì lúc ở cửa xe à? Tôi đã nói với cậu làm lính có cái gì tốt cái gì không, bây giờ thấy bên ngoài tốt thì lúc đó cậu theo tôi làm gì? Cậu cho chỗ này của tôi là gì, công viên giải trí? Sao, chơi đủ rồi nên vỗ mông muốn chạy” Thong thả đóng nắp bút lại, bàn tay to đập mạnh lên bàn, hai mắt uy nghiêm giận dữ trừng lên “Tôi nói cho cậu biết Bùi Thuận Thuận, đừng tưởng cậu là được đặc biệt chiêu mộ vào thì tưởng mình là cái cọng hành gì, bộ đội chúng tôi nhiều người có năng lực hơn cậu, không phải không có cậu thì không được!”

Bùi Thuận Thuận bị mắng ủ rũ cụp đuôi ra ngoài, nhìn chiến hữu trên sân thể dục kế bên, nhìn cây cỏ quanh mình lại thấy hơi hối hận.

Tiến thoái lưỡng nan.

Mấy ngày nay đúng là lúc tâm trạng anh xuống dốc nhất, bị phái đến trường làm việc, gặp Hồ Duy, Thuận Thuận hiếm khi tâm tình tốt lên, cười chào hỏi anh “Tiểu Hồ!”

“Thuận Thuận, lâu quá không gặp, gần đây bận gì thế?”

Hồ Duy mới từ trong khu nhà văn phòng ra tới, trong tay cầm điều lệnh, thần sắc vẫn như thường.

“Không bận gì, tới đây đưa văn kiện, sao rồi, chuẩn bị tốt nghiệp, tôi nghe nói rồi, sau này chúng ta là đồng đội, anh ở lầu 5, tôi ở lầu 3”

Hồ Duy cười cười, cúi đầu không nói.

Thuận Thuận ngừng lại, phát hiện cảm xúc của anh “Sao vậy? Có thay đổi gì à?”

Mắt Thuận Thuận  liếc qua điều lệnh trong tay Hồ Duy, ngờ vực mở ra, hít khí lạnh “Tại sao lại như vậy? Không phải đã nói tốt…”

“Thường chuyện tốt thì mới dễ thay đổi, đúng không?” lấy lại túi hồ sơ, Hồ Duy nhẹ nhàng khoanh tay để túi hồ sơ ra sau lưng.

Thuận Thuận không biết phải nói gì, cái này đừng nói là đả kích tới Hồ Duy, là một người ngoài đứng nhìn như anh còn không biết tiếp nhận như thế nào. Cao nguyên Bố tây, cách Cù thành 4.000 km, độ cao so với mặt biển là 3.400m, khí hậu cao nguyên, quanh năm ánh mặt trời, núi lớn rồi tiếp nối núi lớn, tầng mây lại nối tầng mây.

Cái này với sung quân biên cương có gì khác biệt đâu!!

“Như vậy mà anh cũng đồng ý? Có phải có người âm thầm giở trò quỷ với anh? Anh không tìm chú Nhạc nói chuyện này đi? ông ấy bên bệnh viện quen biết không ít người”

“Không được” từ nhỏ đến giờ, làm việc gì cũng tự mình lo, dần dà Hồ Duy đã thành thói quen, đi một bước là một hố, dù sao cũng là dấu chân của mình, nếu người khác giúp đỡ thì con đường này đã khác. Huống chi việc này điều lệnh chưa xuống thì còn có thể nói, một khi đã quyết định thì tìm ai cũng vậy. Vốn dĩ cho là tới Cù thành, tuy không thể như cha con bình thường chung sống với nhau, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thường xuyên tới thăm ông, mùa đông không tiện thì giúp ông tắm rửa, bây giờ hóa ra Cù thành Nhạn thành, hai người cha đều phải bỏ xuống.

Trời đông giá rét, có lính cầm chổi quét đường, một nhóm lính trẻ cởi áo bông xăn tay áo, mặt với tay hồng hồng.

Bùi Thuận Thuận nhìn mũi chân mình “Tiểu Hồ, anh nghĩ tới chuyện chuyển nghề không?”

“Chuyển nghề?” Hồ Duy hơi ngẩn ra “Không nghĩ tới”

“Kể cả như bây giờ cũng không nghĩ tới không làm nữa?”

Hồ Duy thật sự tự hỏi lời Thuận Thuận nói, nhưng vẫn kiên định lắc đầu “Không nghĩ tới”

Bùi Thuận Thuận tự xấu hổ, hiện giờ gặp cảnh khó khăn anh ấy cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ đi, mình thì vì một chiếc xe, một bộ quần áo mà bỏ.

Trở về ký túc xá sửa soạn lại hành trang, trong lòng nghĩ ngợi chuyện này, Đỗ Tinh hấp tấp từ bên ngoài hổn hển chạy về “Đội trưởng!!”

Hồ Duy buộc chặt túi, quay đầu lại ngạc nhiên “Sao vậy?”

Đỗ Tinh đứng ở cửa dùng tay lau nước mũi, muốn khóc “Sao họ lại đối xử như vậy với anh! Bên ngoài đã đồn đại, em nghe nói!”

Cậu là người phía nam, lần đầu tiên trải qua mùa đông phương bắc, mấy hôm trước trời đổ tuyết thì theo người ta ra ngoài chơi nên hơi bị cảm.

Hồ Duy đi qua đóng cửa phòng lại, đưa cho cậu một tờ khăn giấy “Lau đi…”

Đỗ Tinh không nhận, cố chấp hỏi “Tại sao lại là anh!”

Hồ Duy trở về giường minh, thu dọn hành trang tiếp tục, động tác không ngừng “Ai thì cũng giống nhau không phải sao, công tác cách mạng còn chọn người? Chỉ có thể trách đội trưởng cậu quá thông minh, lơ đãng thi mà đã đứng đầu, cây to đón gió lớn”

Đỗ Tinh vẫn cứng ngắc bất bình vì anh “Nhưng, nhưng, cũng không phải là chuyện này!”

“Không phải chuyện này là chuyện nào?” Bàn tay dùng sức vỗ cái ba lô căng phồng “Chỗ đó cũng khá tốt, rộng lớn, giơ tay có thể chạm tới trời”

“Vậy bạn gái anh làm sao bây giờ? Nhà anh làm sao bây giờ?”

Rốt cuộc chọc đến điểm yếu trong lòng Hồ Duy, anh dừng lại, không nói tiếng nào mà ngây người nhìn vào một điểm.

Đúng vậy, hạt đậu Hòa Lan nhỏ kia nên làm gì bây giờ. Đi theo anh từ Nhạn thành tới Cù thành, không thể từ Cù thành đuổi tới cao nguyên kia. Chỗ đó khí loãng, đất đai cằn cỗi, không thích hợp mọc rễ nảy mầm.

Lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Đỗ Tinh “Bên trong có mấy tấm ảnh chụp của cậu, nhớ gửi về nhà cho mọi người xem”

Đỗ Tinh trước giờ vẫn có một ước muốn, chính là có thể ở cổng trường chụp tấm ảnh, gửi về cho cha mẹ xem, cho bạn gái xem. Nhưng cậu ngại đến chỗ trợ lý tuyên truyền phụ trách học viên mượn máy ảnh, mình chỉ là một sĩ quan nhỏ bé, cái ước muốn này cứ nghẹn trong lòng, nhưng mà Hồ Duy nhìn ra. Anh dành thời gian đi một chuyến, mượn máy ảnh chụp cho cậu rất nhiều ảnh trong trường. Anh có thể vì mình mà mượn máy ảnh, Đỗ Tinh đã rất cảm kích, sau đó cậu không có mặt mũi giục Hồ Duy ảnh chụp, cho là anh đã quên chuyện này, ai ngờ anh vẫn nhớ kỹ, còn rửa sẵn ảnh đưa cho cậu.

Từng tấm, từng tấm, có Đỗ Tinh trước cổng trường, còn có ở khu nhà học, còn có ảnh Hồ Duy chụp chung với cậu

“Giữ làm kỷ niệm đi”

Đỗ Tinh nhìn phong bì kia, nước mắt rớt xuống “Đội trưởng… không đúng, thủ trưởng” cậu dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu như đứa trẻ con ấm ức “Em sẽ nhớ anh, về sau em nhất định đi Khách thành thăm anh, đời này em gặp được đội trưởng tốt nhất là anh”

“Nam tử hán đại trượng phu, sau này còn chia ly nhiều lắm, cậu cứ khóc sướt mướt vậy thì giống cái gì?”

Hồ Duy ôm Đỗ Tinh như ôm em trai, vỗ vai cậu “Đỗ Tinh à, cả đời này cậu sẽ đi rất nhiều, rất nhiều nơi, ở đâu cậu cũng sẽ gặp rất nhiều rất nhiều người, có nhiều chỗ chỉ tạm thời đặt chân, có chỗ thì an cư lạc nghiệp, nhưng mà cậu đi qua những nơi đó, gặp những người đó, không phải để cậu đau lòng, mà dùng để cậu đặt ở nơi này” anh vỗ vào ngực cậu “Tham gia quân ngũ chính là như vậy, chiến hữu cùng cậu, đội trưởng, đoàn trưởng, ai cũng không có cả đời, cậu đừng quên bọn họ, ghi tạc trong lòng, mặc kệ sau này đi đâu, đều có thể đường đường chính chính không để họ mất mặt mà nói: cậu xuất thân là lính lữ đoàn 36 Quảng Châu, đây là ý nghĩa tồn tại của họ”

“Bao gồm nửa năm chúng ta ở chung này, tương lai cậu đối với người khác nói, tôi đi đại học huấn luyện gặp anh ấy, cậu nói với họ những gì cậu trải qua, nhớ tới những việc này, làm cậu thấy vinh quang, chính là ý nghĩa tồn tại của tôi”

Đỗ Tinh chôn mặt trên vai Hồ Duy, ồm ồm “Đội trưởng… nhưng em không muốn để anh đi”

Hồ Duy mắt cũng đỏ nhưng anh ra vẻ nghiêm khắc mắng “Sao mà lèo nhèo như đàn bà, nghiêm!”

Đỗ Tinh không tình nguyện buông anh ra, hít mũi đứng nghiêm.

“Đằng sau quay!”

“Mục tiêu, nhà ăn, chạy bộ…chạy!”

Đỗ Tinh quay người, lại quay đầu “Đội trưởng…”

Hồ Duy lạnh nhạt xoay người nói, tay vẫy vẫy “Đi! Đừng để người ngoài nghe thấy, tôi ngại mất mặt”

Đỗ Tinh nắm chặt tay thành quyền, nghẹn đỏ mặt, nước mắt nước mũi chảy xuống mặt, cũng không dám lên tiếng, dưới sự bức bách của Hồ Duy mà bất đắc dĩ làm tư thế chạy, buồn bã lao ra cửa.

Chạy đi!!!

Chạy, mệt mỏi, ngực tức nghẹn cũng xả ra; khóc cũng quên, những tình cảm cũng tạm thời tan đi.

Cậu phải nhớ kỹ lời đội trưởng cậu nói, đem anh để ở trong lòng, nam tử hán đại trượng phu. Sau này ly biệt còn rất nhiều, ngày sau chiến đấu còn rất dài.

Phòng ngủ trở lại yên tĩnh, Hồ Duy cầm bức ảnh mình chụp với Đỗ Tinh bỏ vào trong túi, xách hành lý lên đóng cửa phòng ngủ lại. Có nguời quan hệ thân thiết với anh ra đưa anh, cũng có người trước nay thấy anh không vừa mắt thì sau lưng anh cũng bàn tán sôi nổi “Phong thủy xoay vần rồi, người này sợ vui quá hóa buồn”

“Làm sao?”

“Anh còn chưa biết à? Đều lan truyền tới điên cuồng rồi” bĩu môi nhìn theo bóng lưng Hồ Duy “Không đi tới tổng bộ mà bị đưa tới Khách thành”

Có người che miệng lại “Thật hay giả? Phạm sai lầm gì à? Cho nên bây giờ bị xử phạt?”

“Ai biết sao lại vậy, đúng thật là”

Nhân viên trường đứng trong lầu sáu tòa nhà, Thái Hỉ với Tống Sinh Kinh đứng sóng vai nhau trước cửa sổ, nhìn người thanh niên trẻ mặc áo bông, vác túi, một mình đi ra ký túc xá, đi qua băng rôn “Nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn chiến hữu tốt nghiệp”, đi qua sân thể dục, dần dần biến mất.

Thái Hỉ hừ mũi “Như thế này cậu vừa lòng chưa?”

Tống Kinh Sinh rất áy náy, nhưng dù áy náy, sống lưng vẫn thẳng tắp “Đội trưởng. Đi ra ngoài, không hẳn là chuyện xấu, người thật sự có năng lực thì ở đâu cũng sẽ có thể phát huy. Anh để cậu ấy đóng ở Nhạn thành ba năm, nên bay ra ngoài rồi”

Lại một đêm khuya.

Vệ Nhuy tự mình lái xe, đi vào bên đường bên phải Nam viên Cù thành, trước kia đây là công viên, bây giờ không có ai đến nên rất tiêu điều. Ven đường đã có một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở đó như đang chờ, cửa xe mở, cổ áo sơ mi của Hồ Duy mở, áo bông cởi để ghế sau, đang ngồi trong xe hút thuốc. Không biết anh đã đợi bao lâu mà mùi thuốc trong xe rất nặng.

Vệ Nhuy từ xe mình đi xuống, đóng sầm cửa xe, ngồi vào xe Hồ Duy nôn nóng hỏi “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Anh tới vội vàng đến mức áo khoác cũng không mặc. Hồ Duy không lên tiếng, cắn điếu thuốc giữa môi, cúi người lấy một phong thư đưa cho Vệ Nhuy “Cái này, sau khi tôi đi thì cậu đưa cho cô ấy”

“Khi nào đi”

“Ngày mai”

“Việc này… không hoãn lại được?”

“Không”

“Vậy cô ấy làm sao bây giờ?”

“Không biết”

“Vậy chia tay đi” Vệ Nhuy lấy dũng khí nói ra, không có bất kỳ lòng riêng nào, đứng ở góc độ công bằng mà nói “Cô ấy mới 24 tuổi, mới vừa thi nghiên cứu sinh, tương lai con đường còn thênh thang! Ai biết cô ấy sẽ gặp được người thế nào, phát triển đến mức nào, không có lý gì cậu ràng buộc cô ấy, để cô ấy nhìn không thấy người, sờ không thấy mặt, còn chờ như vậy thì khác gì là quả phụ?”

Tiểu Hồ nhếch miệng cười cười, dường như hạ quyết tâm, ánh mắt lộ vẻ mơ hồ, lại lộ ra vẻ đập nồi dìm thuyền, lộ ra vẻ không ai lay động được. Môi mỏng khẽ mở “Tôi không…”

Vệ Nhuy khó hiểu “Tại sao lại không? Chẳng lẽ cậu muốn cứ kéo lấy cô ấy? Cậu mười năm, tám năm chưa về, để cô ấy chờ cậu tám năm mười năm? Hoặc là để cô ấy đi theo cậu đến nơi đó? Đem làn da cô ấy phơi đến đen, không có công việc thích hợp, mỗi ngày canh giữ trong nhà lòng vòng nấu cơm giặt quần áo chăm con cho cậu? Thỉnh thoảng lên đỉnh núi nhìn về quê nhà?”

Nặng nề dựa đầu vào ghế, Vệ Nhuy lạnh nhạt “Hồ Duy, cậu không thể ích kỷ như vậy”

Tiểu Hồ nhắm mắt lại. Anh không nghe.

“Nếu ở Cù thành, thi đậu trường học tốt, hoặc là…” Vệ Nhuy nuốt nước miếng, thận trọng nói “Tôi đưa cô ấy xuất ngoại, bất kể là gì, trong lòng cậu hiểu rõ hơn tôi, cuộc sống cô ấy sẽ muôn màu muôn vẻ so với hiện tại. Cậu không nghĩ tới có lẽ cô ấy tiếp xúc với quá ít người, quá ít việc, mới có thể đối với cậu như thế, không phải cậu thì không thể. Chờ cậu đi rồi, cô ấy không chờ cậu, không cần vì cậu nữa thì mới có cuộc sống của riêng mình, khi đó lựa chọn của cô ấy mới là công bằng nhất”

Đau dài không bằng đau ngắn. Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mà thực hiện thì quá khó khăn.

Đem một người luôn luôn ở trong lòng mình, bên người mình đẩy ra, để cô ấy đi rất xa, để cô đừng chờ đừng nhớ đừng mong, cô thơ ngây nhìn mình, hồn nhiên hỏi, Anh Tiểu Hồ, rốt cuộc anh làm sao vậy?

Tim như bị dao cắt.

Hồ Duy vẫn nhắm mắt.

Vệ Nhuy cũng trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh hạ giọng chửi “Con mẹ nó cái chuyện gì đâu…”

Mặt trời dần lên, chiếu khắp trời đông giá rét. Hôm nay Tết dương lịch, ngày 1 tháng 1 năm 2011.

Nhị Nha dụi mắt rời giường, thấy bên ngoài tuyết đọng, ngáp dài rửa mặt đánh răng, hôm nay cô muốn đến trường tìm Hồ Duy, hai ngày rồi không liên lạc được với anh, người này biến đâu mất rồi chứ. Nếu anh bận không ra được, cô đến ăn KFC với anh rồi lại về. Lần trước anh nói thức ăn ở nhà ăn không tốt, không ăn được thịt. Nguyên cái đùi gà, Nhị Nha ăn phần da giòn, còn thịt đưa cho anh.

Tính toán xong, lấy khăn lông lau mặt, Nhị Nha định mở cửa phòng cho thoáng khí, mới sờ tới chốt cửa, nhìn qua kính, cô thấy Hồ Duy đang ngồi bên mái hiên. Anh đưa lưng về phía cô, bọc kín mít, nhàm chán chơi điện thoại, nhìn ra sân đầy tuyết trắng.

Nhị Nha mừng rỡ, rón ra rón rén mở cửa phòng, định nhào qua làm anh bất ngờ, sợ tiếng động làm anh biết nên còn cởi cả giày ra. Thấy anh cất điện thoại vào túi áo, Nhị Nha thấy thời cơ tới nên lấy sức nhảy lên lưng Hồ Duy “Hù…”

Tay ôm chặt cổ anh, khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập dán vào mặt anh lạnh lẽo, Hồ Duy thuận thế ôm mông cô nâng đứng lên

“Sao anh không vào nhà?” Trên người anh rất lạnh, chắc ở bên ngoài rất lâu rồi.

Anh cõng cô quay một vòng, cười hì hì “Em ngủ say như chết, anh gõ cửa em có nghe thấy đâu”

“Vào nhà, vào nhà nói”

Nhị Nha nằm trên lưng anh chỉ huy hướng đi “Em gọi điện thoại cho anh mà sao anh không nhận? Công việc ở trường xong rồi sao?”

Để người đứng lên sofa, Hồ Duy đi nhặt dép cho cô. “Lúc thi di động phải nộp lên, rồi xong thì thu dọn hành lý ở phòng nên quên lấy”

“Anh thi tốt không?”

Anh hỏi lại cô “Em thi tốt không?”

Nhị Nha dự đoán “Giao đại coi như không thành vấn đề!”

“Vậy anh tốt nghiệp rồi? Sau sẽ không về đi học nữa?”

Hồ Duy cười “Đúng rồi”

Nhị Nha túm lấy anh không buông, nhỏ nhẹ hỏi “Em nghe Vệ Nhuy nói, anh được điều tới Cù thành, tốt nghiệp rồi thì đi làm, có đúng vậy không?”

Hồ Duy im lặng một chút, đột nhiên nói sang chuyện khác “Hôm nay em có bận không?”

Nhị Nha thành thật lắc đầu “Dạ không, em định tới trường thăm anh”

“Vậy anh dẫn em đi chơi nhé?”

“Chơi cái gì?”

“Ăn tết với em, đi chỗ mà lúc bé anh hay tới chơi, mang em đi trượt băng”

Bình luận

Truyện đang đọc