TIỂU HÀ SƠN

Nhị Nha chính thức ở Cù thành sống cuộc sống gia đình, giống như cô dâu nhỏ ở trong ngôi nhà nhỏ, ngày đêm mong chờ người.

Vệ Nhuy vừa bước vào thì cái mũi cực thính đã nghe mùi thơm. Hương vị này cực kỳ thân thiết, giống như khi còn ở với cha mẹ, anh ở bên ngoài xem TV, mẹ trong phòng bếp xào rau mùi thơm tỏa lan.

Đúng là tới thời gian ăn cơm trưa. Nhà nào cũng nổi lửa nấu đồ ăn, xa xa còn nghe tiếng nồi muỗng va chạm nhau khi xào nấu.

Vệ Nhuy không ngờ khu ngõ nhỏ lại nhiều nhà vậy, nếu đi hỏi từng nhà thì chưa tìm được người chắc đã bị tổ trưởng tổ dân phố túm lại hỏi thăm sức khỏe rồi. Quẹo vào một sân mở cửa, nhìn trái nhìn phải, bác đầu trọc ngồi sau tờ báo che khuất mặt hỏi “Cậu tìm ai vậy?”

Vệ Nhuy bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại phát hiện bên hiên phía đông có người ngồi.

“Tôi tìm Đỗ Oản, cô ấy có ở đây không ạ?”

“Ai chà, bạn bè Nhị Nha gần đây nhiều nhỉ, đều tới tìm con bé”

Vệ Nhuy cau mày “Nhị Nha?”

Bác đầu trọc lật báo, hắng giọng gọi to “Nhị Nha! Nhị Nha! Có người tìm nè!”

Nghe một loạt âm thanh leng keng, không nghe thấy. Nhị Nha thời gian này thoải mái ngủ tới khi mặt trời lên cao, một ngày hai bữa cơm. Bữa sáng với bữa trưa dồn lại thành một, bữa tối ra ngoài ăn.

Hôm nay âm lịch là “sơ thất”, cô cũng không nhớ “sơ thất” là ngày mấy, chỉ biết trước kia ở nhà vào ngày này thì sẽ ăn mì. Đầu hẻm có nhà bán lương thực, chuyên bán mấy món làm thủ công như màn thầu, bánh bao cuộn linh tinh, thấy trong tủ kính bày một đống mì sợ, hỏi ông chủ “Mì bán thế nào ạ?”

Ông chủ lấy ra bao nilon hỏi “Hai đồng, cô thích ăn sợi to hay nhỏ?”

“Nhỏ đi ạ”

Nấu nước sôi trụng mì qua cho chín, đảo qua nước lạnh để một bên, Nhị Nha bắt đầu làm mỡ hành. Xắt hành nhỏ, đợi dầu nóng thì cho hành vào tỏa ra mùi thơm ngát, Nhị Nha hít hít mũi, bật lửa mở bếp làm nước sốt. Nước tương, bột nêm, đường trắng quấy thành chén nước sốt, cho mỡ hành còn đang sôi vào khuấy chung, thêm chút mè trắng, Nhị Nha giỏi nhất là làm mỡ hành.

Nhị Nha mặc áo lông, quần ngủ hoa, quần ống thấp ống cao bưng chén đũa từ phòng bếp về phòng mình. Vừa vào cửa đã đụng phải một người đàn ông. Giày da đồ vest, làm Nhị Nha run run, tưởng người môi giới tới lấy lại phòng. “Ai vậy?”

Vệ Nhuy ngẩng đầu đánh giá căn phòng nhỏ, cười nhạt xoay người lại “Cô ở đây trong cái phòng nhỏ này à?”

Nhị Nha bỏ chén đũa lên bàn “Anh vào sao không gõ cửa?”

“Tôi gọi mấy tiếng mà cô ở phòng bếp không nghe thấy đó chứ”

“Không nghe cũng không thể xông bừa vô phòng con gái người ta được, không lịch sự gì cả”

“Xin lỗi, tôi với bạn mình đều quen kiểu vậy, bình thường tới nhà người ta chơi cũng như nhà mình, tôi cũng không xem cô là người ngoài”

Nhị Nha hừ, ngồi xếp bằng ở ghế sofa, lấy đũa đảo mì chuẩn bị ăn. Vệ Nhuy xấu hổ đứng đó, thấy cô hút một sợi mì, nuốt nước miếng “Cô không mời tôi ngồi sao?”

Nhị Nha đang nhai trong miệng, trong quy định ở nhà, trong miệng nhai đồ ăn thì không được nói chuyện. Nuốt xong Nhị Nha chỉ băng ghế “Không phải anh nói không xem tôi là người ngoài à, tự mình tìm chỗ ngồi đi”

Vệ Nhuy thân thiện kéo cái ghế gỗ ngồi đối diện Nhị Nha, vẻ mặt cười lấy lòng. Nhị Nha ôm chén cúi đầu há miệng ăn, coi như Vệ Nhuy không tồn tại.

Trong TV chiếu phim hoạt hình mấy anh em hồ lô, đang đến đoạn em sáu vào hang cứu 5 anh em, Nhị Nha vừa ăn vừa nghe. Vệ Nhuy nghe mùi hành thơm kia thật sự ngồi không yên nổi “Giữa trưa giờ cơm, tôi bụng rỗng tới đây, cô không thèm mời tôi một chén à…”

“Cái gì?”

Vệ Nhuy xòe tay “Nếu là giờ cơm, không thể cho tôi ngồi không một mình vầy chứ”

Nhị Nha không tình nguyện lắm, không phải cô keo kiệt không cho anh ta ăn mà chỉ là… tay nghề của cô, Hồ Duy còn chưa được hưởng qua đó. “Tôi… không còn nhiều, mình tôi ăn còn chưa đủ”

Vệ Nhuy hất cằm “Trong nồi còn nhiều như vậy kìa”

Nhị Nha buông chén, quay ra bếp lấy cho Vệ Nhuy cái chén mới, ra tới cửa còn quay đầu lại uy hiếp “Không cho lục lọi lộn xộn!”

Vệ Nhuy lười phản ứng cô, trong phòng này còn nhỏ hơn WC nhà anh, có cái gì để lục lọi chứ.

Phòng bếp nồi niêu chén đũa đều là do Nhị Nha đi siêu thị mua, hôm nay xách một mớ gia vị, ngày mai lại xách cái nồi về, mấy ngày liền thì đã cơ bản đủ những món cần thiết sử dụng nấu ăn hàng ngày. Chén đũa là hàng siêu thị rẻ tiền nhưng rất sạch sẽ, trước khi sử dụng Nhị Nha đã luộc qua nước nóng, hầu hạ Vệ Nhuy như cha, lấy một ít mì, trộn gia vị, đưa tới trước mặt anh “Nè…”

Vệ Nhuy không khách sáo, nhận lấy há miệng ăn. Nhị Nha ngồi đối diện hỏi “Ăn ngon không?”

Vệ tổng giám miễn cưỡng đưa ra lời khen “Coi như tạm được…”

Nhị Nha nheo mắt, muốn lấy lại chén đũa, Vệ Nhuy nhảy dựng lên “Ngon ngon ngon! So với Phú Tất Cư còn ngon hơn!”

Nhị Nha hỏi “Phú Tất Cư là gì?”

“Là nhà hàng nổi tiếng ở Cù thành, từ đời Thanh truyền lại, nhà hàng lâu đời lắm rồi, hôm nào dẫn cô đi”

Hai người cứ như nói chuyện nhà, không có nói đàng hoàng, cứ anh một câu tôi một chữ mà ăn xong bữa trưa. Vệ Nhuy lấy khăn giấy lau miệng, nhìn bàn tài liệu, thỏa mãn ợ lên “Cô muốn thi thạc sĩ gì?”

“Đừng nhúc nhích!” Nhị Nha vỗ lên tay Vệ Nhuy, sợ anh làm dơ sách của mình.

“Hứ, còn không cho đụng, mấy thứ này của cô tám năm trước tôi đã đọc hết rồi”

Nhị Nha bĩu môi, cô đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo lại được, nghĩ kỹ muốn làm chuyện gì thì lấy giấy trắng viết kế hoạch ra rõ ràng, không chút cẩu thả qua loa mà nghiêm túc thực hiện theo.

Ăn uống no nê, Vệ tổng giám tâm tình tốt lên “Nói coi, muốn học trường gì tôi tư vấn cho”

“Đại học giao thông”

Đại học giao thông Cù thành nổi tiếng trong cả nước, không phải dễ thi, huống hồ cô tốt nghiệp đã 2, 3 năm, giờ muốn ôn tập lại thì không dễ.

“Cô được không đó, mục tiêu không nhỏ nhỉ, cô có gien học sao?”

“Sao lại không có, ông nội, ba tôi đều là tốt nghiệp Giao đại, anh trai tôi còn lợi hại hơn, nhà của chúng tôi chỉ có tôi là không có tương lại thôi”

“Chậc, dòng dõi thư hương”

Nhị Nha gật đầu thật mạnh, ai nói cô là dòng dõi thư hương thì cô có cảm tình với người đó.

Vệ Nhuy hỏi cô “Thi lên thạc sĩ vì cái gì?”

“Tìm công việc tốt, không thua trên vạch xuất phát chứ sao”

“Nếu bây giờ có công việc tốt cho cô thì cô còn thi không?”

Nhị Nha mờ mịt gãi mặt “Là ý gì?”

Vệ tổng giám cố ý thừa nước đục thả câu, hắng giọng móc trong túi áo ra một phong thư, đưa qua “Cô Đỗ Oản, tôi là đại diện ngân hàng Hà Lập mời cô đến chỗ tôi công tác, lương cơ bản một năm, ngoại tệ hay nhân dân tệ đều được tùy cô yêu cầu. Các chế độ khác như một năm hai lần nghỉ phép nước ngoài, làm việc ở hoàn cảnh đông ấm hạ mát, có thể cấp nhà ở, kết hôn”

Nhị Nha đang nghe chế độ phía trước sửng sốt, tới mấy chữ cuối cùng thì ỉu xìu buồn bã thu dọn chén đũa. Vệ Nhuy thấy cô không thèm để ý mình, sốt ruột “Tôi nói thật mà, thư mời đã mang tới nè”

“Trời mới biết cái công ty anh là quỷ ma gì”

“Lần trước không phải cô đi cùng với tôi sao, là ngân hàng đầu tư đàng hoàng”

Nhị Nha bưng chồng chén đũa đi ra ngoài, Vệ Nhuy đi theo mông cô “Cô còn không muốn? Chức vụ này tôi là theo hoàn cảnh cô mà làm, thuộc bộ phận hành chính tôi quản trực tiếp, sau này cần cô phiên dịch thì cô đi, không có việc thì đóng cửa phòng ở chơi game, có tôi che chở cô, cô sợ cái gì?”

“Không đi!” mở vòi nước rửa chén.

Vệ Nhuy dựa vào cửa phòng bếp “Tại sao không đi?”

Nhị Nha đâm cho Vệ Nhuy một dao “Anh Tiểu Hồ nói không muốn tôi qua lại với anh”

Vệ Nhuy hít sâu, nhấc thư mời lên “Cô sao mà nghe lời cậu ta vậy? Lần trước cũng vậy, cô sợ cậu ta à?”

“Không sợ, thích mới nghe lời anh ấy. Không thích thì người ta nói gì tôi cũng không nghe”

Vệ Nhuy lại bị đâm một dao, mặt mũi sắp bị Nhị Nha làm thành đế giày mà dẫm. Vệ tổng giám mang thù, ngứa răng, cuối cùng đem phong thư kia lấy tư thế bịt tai trộm chuông đập bốp vào ót Nhị Nha, buông lời tàn nhẫn “Cho cô ba ngày suy nghĩ, không đi tôi cho người trói cô đi, dù sao tôi cũng biết cô ở đâu”. Nói xong Vệ tổng giám nghênh ngang bỏ đi, tới ăn chực bữa cơm của người ta còn hù dọa con người ta.

Nhị Nha căm giận túm lấy phong thư, ánh sáng chiếu vào thấy trên đầu thư viết “Thư mời nhận chức”. Mặt trời mùa thu ấm áp, xuyên qua kẽ lá loang lỗ chiếu vào cửa sổ, Nhị Nha mặc áo lông tím, ngồi dưới chân tường mở lá thư kia ra đọc

“Kính gửi cô Đỗ Oản

Chúng tôi cực kỳ vinh hạnh thông báo với cô, cô đã thuận lợi thông qua phỏng vấn của ngân hàng Hà Lập, mời cô ngày 27, 28 tháng 9 đến văn phòng bộ phận hành chính, đảm nhận chức vụ phiên dịch. Lương một năm là …” Nhị Nha yên lặng đếm con số 0, số rõ ràng, gấp thư lại dạo qua dạo lại rồi vào nhà.

Chiều nay cô muốn đi thăm anh trai. Tới Cù thành đã nhiều ngày, hai hôm trước Đỗ Kê Sơn gọi điện thoại nói anh cô đã đi công tác về, gọi điện thoại cho nhà hỏi cô thế nào. Nhị Nha xoắn điện thoại trong tay “Vậy ông nội nói sao?”

“Còn nói sao, không kịp để ông nói thì bên kia có người tìm nên nó cúp máy rồi”

Nhị Nha cười hắc hắc “Vậy ông đừng nói, con đi tìm anh cho anh bất ngờ”

Ông cháu ăn cơm chiều xong mới gọi điện thoại, ông thở dài “Nha Nha, thoáng cái con đi cũng hơn nửa tháng, ông nội nhớ con…”

“Con cũng nhớ ông nội, trong nhà tốt chứ ạ, bác ba sức khỏe thế nào, con tới Cù thành quên gọi điện thoại cho bác”

“Đều tốt hết, đừng lo, đợt trước Lúa Lúa bị tay chân miệng, Đỗ Vĩ với vợ nó lo lắng, nhà bác cả cũng rối lên, hôm qua mới ôm Lúa Lúa về ăn cơm, thằng nhóc đó nay đã biết người thân, nhổm mông bò khắp nơi”

“Tay chân miệng phải cẩn thận đó, ông với Lúa Lúa chơi cùng nhau đừng hôn nó, con nít hệ miễn dịch yếu”

“Ha ha, ông nội biết, bác hai mấy hôm trước cãi nhau với Đỗ Dược, nó đòi tiền mua cái hội sở gì đó, bác hai con không chịu, náo loạn gà chó không yên”

“Chuyện này ông nội đừng can thiệp, đừng phân xử, hai cha con hôm trước đánh nhau gà bay chó sủa, hôm sau bác hai lại nói con trai mình tốt thế này thế kia, bác dâu không thích nhất là có người can thiệp chuyện nhà họ”

“Ừ, ông biết, ông biết, còn bác ba con nữa, tính 11 sẽ đi lấy giấy chứng nhận với Tiểu Tô, haizz, ông nội nhớ một chuyện, Hồ Duy không phải ở Cù thành sao, con liên hệ với anh Tiểu Hồ con, quan tâm chăm sóc nó, đừng để nó tưởng bởi vì chuyện này mà trong lòng gút mắc với bác ba con, ông nội tin tưởng con”

Nhị Nha xoắn xít với điện thoại trên tay, ấp úng đồng ý, mặt đỏ bừng.

Bên kia Đỗ Kê Sơn lòng tràn đầy ý nghĩ hai đứa nhỏ ở bên nhau sẽ giúp đỡ chăm sóc nhau, Nhị Nha sẽ giúp quan hệ hai cha con Hồ Duy tốt hơn, không ngờ rằng đó là đưa cháu gái vào ổ sói, giao cháu vào lòng hổ nha.

Nhưng mà khoảng thời gian này Hồ Duy đang bận thi, học hai môn thì thi, mấy hạng mục khảo sát bận túi bụi, hai người không rảnh gặp mặt.

Chờ tới 3 giờ chiều, Nhị Nha thu dọn trong phòng, ngồi xe điện ngầm tới cơ quan Đỗ Duệ. Cô đi cũng không gọi điện thoại, áng chừng thời gian tan làm của Đỗ Duệ mà đi tới ký túc xá của anh. Ai ngờ ở đó rất khó, giữ Nhị Nha lại hỏi han, trình chứng minh nhân dân, còn bảo muốn thăm người thân thì gọi điện thoại cho người đó ra đón. Nhị Nha buồn rầu “Tôi không biết điện thoại bàn của anh ấy…”

“Cô tới tìm ai?”

“Đỗ Duệ! Đỗ Duệ! Là chuyên gia ở đây, tôi là em gái anh ấy”

“À, Đỗ Duệ! Vậy cô là Đỗ Oản?”

Nhị Nha ngạc nhiên “Anh biết tôi à?”

Bảo vệ giữ ký túc xá cười ha ha “Biết chứ, sao mà không biết, Đỗ Duệ với tôi ở đây 5, 6 năm, người nhà anh ấy tôi đều biết”. Nói rồi lấy điện thoại gọi “Tôi hỏi cho cô, nếu có anh ấy thì bảo đến đón cô”

Điện thoại gọi đi, không biết bên kia nói gì, bảo vệ ừ ừ rồi cho cô đi “Cô bé, lên đi, Đỗ Duệ còn chưa về, trong phòng anh ấy có người, phòng 307 lầu 3”

Ghi đăng ký xong, Nhị Nha vui vẻ đi tới lầu 3. Cửa phòng Đỗ Duệ mở, Nhị Nha thò đầu vào “Anh?”. Ai ngờ đón cô lại là một cô gái. Cô ấy đang sửa giường đệm, bên chân có drap đang thay, nghe có người tới cười xoay lại, gật đầu “Xin chào, Đỗ Oản phải không”

Cô gái này xấp xỉ tuổi Đỗ Duệ, dáng vẻ nhẹ nhàng dịu dàng, mang mắt kính, mặc đồ bảo hộ.

Nhị Nha đứng ở cửa xấu hổ không biết nên vào hay ra “Xin chào xin chào”

Cô gái kia không ngừng động tác thu dọn, lấy vỏ chăn, tròng bao gối “Vào đi, tôi là Trương Hinh, là đồng nghiệp anh trai em, anh ấy hay nhắc tới em với tôi”

Nhị Nha đi vào nhìn cô ấy, cẩn thận tiến tới “Em tới đây rồi sao để chị làm việc này…”

“Thôi, em mới tới, cần gì động tay, ngồi đó nghỉ đi, phòng của anh em lộn xộn quá, ngồi tạm đi”

Trương Hinh lại tới bàn Đỗ Duệ, giúp anh thu dọn đủ loại bút viết, tài liệu sách vở. Nhị Nha gãi đầu “Chị có phải là bạn gái của anh em không?”

Trương Hinh mỉm cười, tay cuốn bản vẽ A3 “…Cứ coi là vậy đi”

Nhị Nha vỗ đùi, kích động muốn điên rồi. Đây là gì, cây vạn tuế ngàn năm muốn nở hoa! Người câm rốt cuộc có thể nói! Anh trai không phụ hy vọng của mọi người, có bạn gái!!

Đang tính hỏi hai người tiến triển tới đâu, giúp Đỗ Duệ nói mấy lời hay thì hành lang truyền tới trận gió. Có người vắt khăn lông trên vai đứng ở cửa hỏi “Đại sư huynh! Chạy nhanh thế làm gì vậy?”

Đỗ Duệ kích động chạy tới mức rơi cả mũ, lộn trở về nhặt “Em gái tôi tới, em gái tới, sốt ruột muốn về gặp nó”

Đỗ Duệ định hôm nay tăng ca với tổ làm việc của mình, đã đặt cơm hộp ở nhà ăn, ai ngờ ký túc xá gọi tới nó có Đỗ Oản tìm anh. Đại sư huynh lập tức thu dọn đồ đạc, không tăng ca, không tăng ca, số liệu để ngày mai đối chiếu. Mọi người đấm ngực kêu, tiểu sư muội vạn tuế!

Ra khỏi cửa cơ quan, đồ bảo hộ không thay, mặc nguyên bộ đồ trong phòng thí nghiệm, Đỗ Duệ chạy một mạch về ký túc xá.

Hai anh em mặt đối mặt.

Nhị Nha cau mày. Gần nửa năm không gặp, lại hói đi rất nhiều “Anh gấp cái gì? Sau lưng có người đuổi anh à!”

Đỗ Duệ giật giật áo, nhận ly nước Trương Hinh đưa, uống một hớp lớn “Tới đây khi nào? Ăn cơm chưa?”

Nhị Nha cười khổ “Tới mấy ngày rồi, chưa ăn cơm đâu”

Đỗ Duệ xót ruột, thương em gái đói bụng kêu đi ra ngoài ăn tối. Gần cơ quan Đỗ Duệ có một quán cơm, Đỗ Duệ với Trương Hinh đi song song phía trước, Nhị Nha đi phía sau, Đỗ Duệ cứ quay đầu lại “Em đi nhanh lên, trốn phía sau làm gì”

Nhị Nha cười “Hai người đi đi, hai người cứ đi đi”

Trương Hinh cười tủm tỉm quay đầu lại “Tới đây Nha Nha, em đi với anh trai, chị đi sau”.

Tới tên thân mật ở nhà của cô cũng biết, xem ra hai người đã quen nhau được một thời gian rồi.

Tới quán cơm, Đỗ Duệ biết Nhị Nha thích ăn tôm, Trương Hinh thích ăn xương sườn nên đều gọi, còn kêu phục vụ thêm chai bia. Nhị Nha ngồi đối diện Đỗ Duệ và Trương Hinh gặm tôn, cẩn thận chú ý lắng nghe hai người nói chuyện, đa số là nói công việc, Nhị Nha nghe không hiểu nhưng có một số chi tiết rất ăn ý.

Trương Hinh biết đồ ăn Đỗ Duệ thích thêm dấm, Đỗ Duệ biết giúp Trương Hinh lấy xương trong đồ ăn, giống như đôi vợ chồng già, không quá thân mật nhưng chỗ nào cũng là sự quan tâm sinh hoạt vụn vặt.

Đỗ Duệ hỏi thăm Nhị Nha về chuyện bà ngoại qua đời, cảm xúc Nhị Nha xuống thấp, không thích nói nhiều

“Lúc đó anh công tác bên ngoài, di động không có tín hiệu, từ trên khu vực thí nghiệm xuống, gọi điện thoại được thì lễ tang bà ngoại đã xong hết” Đỗ Duệ áy náy nói

“Bà ngoại không trách anh”

“Ông nội với mọi người đều ổn chứ? Bác ba thế nào”

“Đều tốt hết, bác ba xuất viện thì làm bên hành chính, không ở cấp cứu nữa”

“Bác với Hồ Duy là chuyện gì? Ông nội không nói rõ với anh, anh nghe mà không hiểu ra sao. Là ba Hồ Duy đã trở lại, muốn đưa cậu ấy đi? Hồ Duy cũng đồng ý?”

Nhắc tới mấy chuyện này, Nhị Nha như bị dẫm phải đuôi, thanh minh cho Hồ Duy “Không phải vậy đâu! Anh Tiểu Hồ tới Cù thành là vì huấn luyện, vốn đã phải đi mà bác ba đổ bệnh, lại đúng lúc ba ruột anh Tiểu Hồ cũng tới nên mới hiểu lầm”

“Vậy chuyện phẫu thuật kia là thế nào?”

“Ba anh Tiểu Hồ cũng là bác sĩ, là bác sĩ tim rất nổi tiếng, tên là Nhạc Tiểu Bằng, ông tới bệnh viện bác ba dự họp, bác ba bị ngã xuống đột ngột như vậy nên ông chủ động đề nghị giúp đỡ phẫu thuật”

Trương Hinh đang yên lặng lắng nghe bỗng ngạc nhiên “Bác sĩ Nhạc à?”

Nhị Nha lạnh sống lưng “Chị cũng biết ông ấy?”

“Hai năm trước ba chị có bệnh tim, từ quê ra Cù thành tới bệnh viện lớn để khám, chính là bác sĩ Nhạc trị bệnh”

“À”

Đỗ Duệ là một đàn ông thẳng thắn, tư duy theo chủ nghĩa logic, anh cảm thấy chuyện này chưa thông “Vậy người này có biết bác ba là cha dượng Hồ Duy không? Ông ta là vì Hồ Duy mà tới hay trùng hợp mới phát hiện?”

Những việc này Nhị Nha cũng không rõ ràng, cô đâu biết ba ruột Hồ Duy đi đường nào. Cô bực bội chống cằm “Em làm sao biết rõ ràng được”

“Nói vậy Hồ Duy cũng đang ở Cù thành, vậy đúng lúc, hôm nào anh liên hệ cậu ấy, hai anh em ra ngồi với nhau, anh là anh lớn hỏi tình huống thế nào một chút vậy”

Nhị Nha lập tức ngồi thẳng lên “Anh hẹn anh ấy làm gì, anh ấy ở bộ đội, tìm không được đâu” Nói rồi Nhị Nha ngại ngùng hướng về Trương Hinh gật đầu “Quan hệ nhà em phức tạp quá ha?”

Trương Hinh mỉm cười “Không sao, trước kia có nghe anh của em nói qua về cả gia đình rồi, cũng hiểu!”

“Đúng vậy, nghe phức tạp thật ra rất đơn giản, chờ lúc nào anh trai dẫn chị về nhà, em giới thiệu cho!”

Nhị Nha cầm ly chạm cốc với Trương Hinh.

Cơm nước xong quay về ký túc xá, Trương Hinh chủ động nói mình phải về ký túc xá, tạm biệt Nhị Nha. Nhị Nha vẫy vẫy tay với cô ấy, bị Đỗ Duệ kéo đi về hướng nam. Đỗ Duệ lên tiếng trước “Trương Hinh là đồng nghiệp của anh, qua lại cũng hơn một năm”

“Ông nội biết chưa?”

“Chưa có thời gian nói”

“Chị ấy bao tuổi rồi?”

“Lớn hơn anh một tuổi”

Nhị Nha hỏi “Vậy hai người ai là người có ý trước?”

Nhắc mấy chuyện này, Đỗ Duệ không tự nhiên “Không nói ai có ý trước… tụi anh tới cơ quan cùng một năm, cô ấy bên tổ đo lường, em cũng biết công việc của anh quanh năm ở chỗ không có người, không có thời gian tìm đối tượng, nếu mà lập gia đình đa số là người trong cùng giới, đàn ông thì còn dễ, cô ấy là con gái vậy là cũng muộn màng. Hai năm trước lãnh đạo cơ quan nói đùa nói thấy tụi anh phù hợp, mới bắt đầu quen biết”

Nhị Nha vẫn có chuyện lo lắng “Chị ấy biết tình hình nhà mình chứ?”

Đỗ Duệ thản nhiên “Biết, là đồng nghiệp nhiều năm, trong nhà như thế nào cũng rõ ràng. Cô ấy là người ở thành phố nhỏ ra ngoài, cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà không có gánh nặng”

Đến dưới ký túc xá, có một đồng nghiệp đi tới thấy Đỗ Duệ thì chào hỏi “Anh Đỗ!”

“Ừ”

“Em gái anh à?”

“Ừ, phải” vì vậy giới thiệu với đồng nghiệp “Đỗ Oản, từ quê tới thăm tôi”

Người đó nhìn cô dưới ánh đèn đường, hô thầm, đừng nghĩ cùng cha cùng mẹ, con gái so với con trai khác biệt lớn. Nhị Nha mắt ngọc mày ngài, tự nhiên thoải mái, dáng vẻ cứng đầu như lừa trong nhà không có chút nào. Còn lễ phép chào hỏi “Chào anh!”

“Chào em chào em, đại sư huynh, em gái không tệ, trước kia chỉ nhìn thấy ảnh, bây giờ mới thấy người thật”

Nhị Nha đứng bên cạnh Đỗ Duệ yên lặng đánh giá những người này, trong lòng có chút kính nể. Đều là những người không có tiếng tăm gì lại có thể làm ra những việc vĩ đại. Đám người đi xa, Nhị Nha lại hỏi “Vậy hai người định kết hôn hả?”

Đỗ Duệ cảm thấy mình nói với Nhị Nha việc kết hôn có hơi tàn nhẫn, đây cũng là nguyên nhân anh không muốn nói tới chuyện kết hôn, Nhị Nha chỉ còn có mình anh là người thân, anh lại muốn lập gia đình, người em gái này một chỗ để dựa vào không có.

“Anh muốn đợi hai năm nữa, Trương Hinh cũng đồng ý”

“Còn đợi?” Nhị Nha nóng nảy “Năm nay anh đã 31, sắp 32 rồi, anh còn muốn chờ tới khi nào chứ? Anh có thể chờ, chị Trương Hinh có thể chờ không? Thời con gái chỉ có mấy năm, nếu muốn có con thì còn bao nhiêu tuổi chứ”

Em gái người ta sẽ vì anh trai kết hôn mà trong lòng không thoải mái, dù sao cũng là người thân nhất khi còn thơ bé, cảm giác bị người con gái khác cướp mất người nhà mình không tốt. Nhưng Nhị Nha không nghĩ vậy, cô thật sự vì Đỗ Duệ mà sốt ruột. Gia đình cô không có cha mẹ, muốn làm gì đều dựa vào bản thân, Đỗ Duệ là đàn ông, đàn ông thì sao, công việc ổn định, có nhà có xe, cái gì cũng không thể thiếu, Đỗ Duệ ngoài công việc ổn định, cái gì cũng không có! Huống hồ anh còn có một người bên mình như phụ nữ có con chồng trước, muốn cưới thì phải hỏi, anh có thể cùng em gánh vác tương lai em gái không? Em gái anh kết hôn chúng ta phải có chuẩn bị lễ vật đám cưới hỏi?

Trương Hinh biết tình huống gia đình nhà họ Đỗ, còn đồng ý cùng Đỗ Duệ yêu đương, còn đồng ý chờ, huống gì cô vì Đỗ Duệ làm gì Nhị Nha đều nhìn thấy. “Trương Hinh là cô gái tốt, anh không thể phụ tấm lòng người ta được”

“Anh biết” Đỗ Duệ cau mày “Anh cứ nghĩ em biết anh có bạn gái sẽ không vui”

Nhị Nha thần kinh thô, trong lòng chỉ tính toán việc kết hôn của Đỗ Duệ “Có gì mà không vui, em với ba mẹ giống nhau, anh nói anh có bạn gái, có người thương anh chăm sóc anh, ba mẹ có thể không vui mừng sao?”

Một người đàn ông hơn 30 tuổi đầu, tóc còn lưa thưa, sinh hoạt nhạt nhẽo đơn điệu, keo kiệt vậy mà có thể có bạn gái, Nhị Nha nghĩ nếu trở về Nhạn thành phải tới mộ cha mẹ lạy mấy cái, phù hộ cho anh cô thuận lợi với nửa kia.

Đi tới ký túc xá, Nhị Nha tỏ vẻ mình phải về nhà. Đỗ Duệ không giữ “Về đi, trời tối không an toàn, về nhà gọi điện cho anh”. Hỏi địa chỉ nhà Nhị Nha, Đỗ Duệ ghi nhớ, định cuối tuần thì đi thăm cô.

Ra khỏi tầm mắt Đỗ Duệ, Nhị Nha quay đầu đi về hướng tàu điện ngầm, cô có tính toán trong lòng. Chỗ này cách trường học Hồ Duy gần, chỉ cần 3 trạm. Cô muốn đi gặp anh.

Bình luận

Truyện đang đọc