TIỂU HÀ SƠN

Nếu có người nói với anh rằng món đồ anh đang giữ có giá trị cực lớn, mà chủ nhân lại không có đây, vừa lúc đó anh đang thiếu tiền thì anh phải làm gì?

Vậy thì phải coi thứ đó là gì.

Nhị Nha đau khổ mặt đối mặt với chậu hoa lan kia, cuối cùng chắp tay vái nó, miệng lẩm bà lẩm bẩm “Đừng chết nha, trăm ngàn lần cầu xin mày đừng chết…”

“Tao tên Đỗ Oản, theo ý tên mà nói thì hai chúng ta là đồng loại, tao biết mày mới tới đây không quen khí hậu, nhưng mà hoàn cảnh nào thì cũng phải thích ứng nha. Chủ nhân trước của mày không có ở đây, mày tạm chấp nhận, tạm chấp nhận tao đi, tao đảm bảo đúng giờ cho mày phơi nắng, tưới nước, bón phân, che chở cho mày thật tốt, đừng chết, xin mày đừng có chết”

Cành lá hoa lan hướng về phía trước cao ngạo vươn ra, thân mảnh dẻ, giống như một mỹ nhân dùng ánh mắt nhìn cô đầy ngạo mạn, khinh bỉ không khí xung quanh đây không hợp, trần tục quá.

Nhị Nha yên lặng thở dài, cung kính như đem bồ tát mà để chậu hoa lên cửa sổ phòng ngủ của mình.

Thoáng cái đã qua ba tháng. Nhạn thành qua giữa hè, mùa thu cũng đúng hẹn mà sắp đến.

Sinh nhật Đỗ Hi trong tháng này, sức khỏe của ông khôi phục tốt, sau khi xuất viện thì tĩnh dưỡng một thời gian, mới quay lại làm việc ở bệnh viện. Bệnh viện xem xét tình trạng sức khỏe của ông nên điều ông từ khoa cấp cứu sang quản lý công tác hành chính.

Đỗ Kê Sơn nhân dịp sinh nhật Đỗ Hi mà tổ chức tụ hội ở nhà, bỏ qua những mù mịt bao phủ gia đình đợt trước. Tới cùng Đỗ Hi còn có Tô Nhiên, do Đỗ Kê Sơn nhiệt tình mời tới. Đỗ Hi ở bệnh viện hay thời gian dưỡng bệnh ở nhà đều do Tô Nhiên quan tâm chăm sóc, quan hệ hai người trong mắt người nhà họ Đỗ có chút hiểu mà không nói ra, nhân tiện cơ hội này làm rõ ràng luôn.

“Chú ba, mấy ngày chú nằm viện Tiểu Tô rất nhọc lòng đấy, chú xem có nên lấy trà thay rượu mà cảm ơn cô ấy”

“Dĩ nhiên là phải cảm ơn” Đỗ Hi bưng ly trà, trịnh trọng chạm ly với Tô Nhiên “Tiểu Tô, thời gian qua nếu không có cô thì tôi cũng không thể bình phục nhanh như vậy, cô vất vả rồi”

Tô Nhiên bị cả nhà họ Đỗ nhìn chằm chằm nên hơi luống cuống, vội vàng giơ ly lên “Thầy Đỗ đừng nói vậy, đều là việc em nên làm”

“Haizzz, nói vậy không đúng, nào có ai đương nhiên phải làm việc gì vì người khác, người ta không có cảm tình với chú thì cần gì bỏ thời gian bỏ công sức ra hầu hạ chú chứ?” Đỗ Cam uống ngụm rượu trắng, cay đến nhếch miệng “Chú ba, chú đừng băn khoăn nữa, vừa lúc này nhà mình có ba, có anh em, con cháu, tất cả đều ở đây, Tiểu Tô chăm sóc chú mấy tháng, chú cho người ta một lời đi”

Nói cái gì đây, Đỗ Hi năm nay 55 tuổi, ông lớn hơn Tô Nhiên hơn cả một giáp, Tô Nhiên chưa từng kết hôn, cũng không có con cái, theo ông chính là thiệt thòi.

Hai người giơ ly muốn uống mà không thể uống, bị câu nói này của Đỗ Cam làm cho xấu hổ cực kỳ.

“Cụng nào, Tiểu Tô” Đỗ Hi chủ động chạm ly với Tô Nhiên “Vẫn cảm ơn cô…”

Đỗ Cam thò tay ngăn lại không cho hai người uống ly này “Không được không được, chỉ cảm ơn không được, hôm nay chú phải nói rõ với bác sĩ Tô”

Đỗ Hi cười nhạt “Anh xem hôm nay là sinh nhật tôi, tôi làm chủ, anh làm loạn cái gì chứ”

“Chú nói tôi quấy rối cái gì?”

Đỗ Hi nghe vậy nhìn một vòng, nhìn ba ông ngồi đầu bàn. Ai cũng giả câm giả điếc, không có ý kiến gì. Đỗ Kê Sơn nói câu vừa rồi đã là đỉnh điểm rồi. Nên sau đó ông không lên tiếng, giả như không nghe thấy. Nhưng ông không lên tiếng có nghĩa ông tán thành lời Đỗ Cam nói, cũng muốn nhìn xem Đỗ Hi sẽ làm thế nào.

Đỗ Hi cười, bình tĩnh buông chén trà xuống “Vậy cũng tốt, hôm nay nhà chúng ta đều đông đủ, tôi cũng nói thẳng vậy”

Ngồi bên cạnh Tô Nhiên là vợ Đỗ Kính, bà cũng cười đè tay Tô Nhiên, ý bảo cô buông ly xem Đỗ Hi nói thế nào

“Từ sau khi Tiểu Phong đi, khi đó tôi đã nói với Hồ Duy, nói với mọi người trong nhà, sau này tôi không tìm ai nữa. Ý nghĩ này đến bây giờ cũng không thay đổi”

Sắc mặt mọi người đang ngồi đều nghiêm trọng lên

“Tôi biết mọi người nghĩ bây giờ Hồ Duy đi rồi, tôi không nên ngoan cố như vậy, bên người tôi cũng nên có người, nhưng mà làm như vậy là không công bằng với Tiểu Tô. Tôi năm nay đã 55 tuổi, kết hôn 2 lần cũng không có con, nếu ở cùng tôi, không nghĩ chuyện trước mắt thì cũng phải xem xét chuyện sau này. Một ngày kia tôi bảy, tám mươi tuổi, cô ấy làm sao bây giờ?”

“Thầy Đỗ…” âm thanh cắt ngang lời Đỗ Hi muốn nói tiếp. Tô Nhiên lấy bình rượu trên bàn, đổ đầy vào ly mình. Trong ánh mắt của mọi người, dường như để lấy can đảm thêm cho mình, cô ngửa đầu uống cạn.

Nhị Nha vẫn ngồi ở góc bàn không lên tiếng gì, thấy động tác uống rượu của cô thì mắt sáng lên, đây là “nữ trung hào kiệt” nha!

“Tiểu Tô…” Đỗ Kê Sơn lo lắng hơi nhỏm dậy “Cháu làm gì vậy?”

Rượu trắng nóng rát theo cổ họng chảy xuống, Tô Nhiên lau khóe miệng “Bác, bác đừng cản, ly rượu này nếu cháu không uống thì không có cách nào nói được”

“Thầy Đỗ, em biết trong lòng thầy có hình bóng vợ trước, em và thầy làm việc chung với nhau 10 năm, em nhìn thầy kết hôn, nhìn thầy làm lễ tang cho cô ấy, nhìn thầy một mình nuôi con của cô ấy, ngoài miệng thầy không nói, lòng em vì thầy mà bất bình! Không chỉ riêng em, tất cả đồng nghiệp trong bệnh viện đều vì thầy mà bất bình, thầy độc thân 10 năm, em cũng theo đuổi thầy 10 năm, Tô Nhiên em từ 28 tuổi tới 38 tuổi đã 10 năm, tất cả đều đặt trên người thầy. Vất vả chờ mây tan trăng sáng, trời cho em cơ hội khi thầy sinh bệnh, bây giờ thầy nói, thầy sợ chậm trễ em…” nói tới đây thì rưng rưng nghẹn ngào.

Có người đưa khăn giấy khuyên “Từ từ nói, từ từ nói”

Tô Nhiên phất tay “Hôm nay làm trò cho cả gia đình thầy, em cũng phải nói, đừng nói thầy 55 tuổi, thầy 65, 75 tuổi, tấm lòng em dành cho thầy một phân không thay đổi! Trừ khi thầy tái giá, nếu không thì em lại ở vậy chờ thầy”

“Tốt!”

Tiếng ông vang lên thình lình làm Nhị Nha rụt cổ lại. Đỗ Kê Sơn kích động vỗ tay, đỏ mắt “Tiểu Tô à Tiểu Tô…”. “Hôm nay con nói ra lời này, mặc kệ con trai ta nói thế nào, con vẫn làm tốt lắm. Đỗ Hi tích phúc tám đời mới có thể có con nguyện ý yêu quý nó, chăm sóc nó, làm cha như ta thấy đủ lắm. Nhưng mà… trời sinh tính cách Đỗ Hi là như vậy, con nói đã đến đây mà nó không có ý kiến gì, thì do nó không có phần phúc này. Nhà họ Đỗ chúng ta từ trước tới nay có ân báo đáp, con có tấm chân tình này đối với Đỗ Hi, ta đây nhớ kỹ, con không thành con dâu nhà chúng ta thì ta nhận con làm con gái. Sau nàu con thành một phần của nhà họ Đỗ chúng ta!”

Nghe xong, mọi người đều cười thầm trong bụng, đúng là gừng càng già càng cay mà! Nói vậy còn không phải nói với Đỗ Hi, con không muốn bị ép buộc, ta không trách con; con thiếu người ta phần ân tình này, ta đây trả thay!

Không khí yên tĩnh, không ai lên tiếng. Chỉ có Đỗ Hi bàn tay để trên đùi hết nắm rồi lại thả, cuối cùng cầm ly lên “Ba”

“Đừng gọi ta, ly rượu này là con uống với Tiểu Tô, gọi ba thì hai đứa cùng gọi, con chỉ cần nói là hôm nay dẫn con dâu tới kính rượu cho ba, hay là dẫn em gái tới kính rượu cho ba”

Đỗ Hi nhìn Tô Nhiên, đón nhận ánh mắt nóng rực chờ mong của cô. Bàn tay ông nắm chặt lại nổi gân xanh, Đỗ Hi trầm xuống, quyết tâm “đập nồi dìm thuyền” “Dẫn con dâu kính ba”

Đỗ Kê Sơn chảy nước mắt, vậy là hôn sự của con trai mình coi như thành! Run rẩy nhận hai ly rượu, thay đổi không khí nặng nề trước đó.

Nửa bữa cơm, đang định đem bánh sinh nhật lên thì Đỗ Hi có điện thoại, ông cúi nhìn số điện thoại, đứng lên nói mọi người “Mọi người cứ ăn trước, đợi tôi nghe điện thoại rồi về thổi nến”.

Cuộc điện thoại này có vẻ rất quan trọng với Đỗ Hi, ông đi vào ban công bếp, còn đóng cửa lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đỗ Hi bắt máy “Alo?”

Đầu kia đúng là Hồ Duy ngồi trên đường, mặc đồ huấn luyện, giọng khàn khàn “Ba! Sinh nhật vui vẻ!”

“Ừ ừ!” có thể nhận được điện thoại Hồ Duy lúc này, Đỗ Hi cảm động liên tục trả lời, không biết nên nói gì cho phải.

Sau khi Hồ Duy đi Cù thành cũng có điện thoại cho ông mấy lần, phần lớn là do anh gọi, hỏi thăm sức khỏe của ông, gần nhất cũng là mấy tháng trước, anh nói chuẩn bị đi tập huấn, di động đều phải nộp lên trên để ông biết mà đừng mong.

“Con ở bên đó thế nào, có tốt không?”

Đỗ Tinh lấy nước khoáng đổ lên miệng vết thương trên tay Hồ Duy, cầm miếng bông định khử trùng cho anh. Hồ Duy thu tay lại phẩy phẩy ý không sao “Vẫn tốt, ba đang ở đâu?”

“Ở nhà ông nội con, hôm nay sinh nhật ba nên cả nhà tới”

Hồ Duy cúi đầu giả vờ thản nhiên hỏi “Đỗ Oản cũng đến ạ?”

Đỗ Hi không biết anh có ý gì “Cũng có, Nha Nha mấy tháng nay cũng không gặp nó, không biết bận việc gì, hôm nay mới về mà buồn buồn, không nói năng gì”

Hồ Duy bình tĩnh cười cười “Ba giúp con gửi lời hỏi thăm ông nội”

“Ừ, được rồi, vừa rồi ông nội còn lén hỏi ba, hỏi con ở Cù thành học hành ra sao, có gì không ổn không”

Hồ Duy ngồi bên đường, đối diện là trạm xe, có vẻ đang nghỉ ngơi, trên xe không ít người đang đi tới đi lui, đều mặc đồ tác chiến, lưng mang các thiết bị quân sự, mệt mỏi phong trần. Bên chân anh để một thùng thuốc, xung quanh hai ba người đang xử lý miệng vết thương lớn trên tay anh.

“Anh mau khử trùng đi, để nhiễm trùng là phiền lắm”

“Có hơi đau, chịu khó một tí nhé”

Đỗ Hi lắng nghe âm thanh ồn ào bên kia, căng thẳng “Con bị làm sao vậy?”

Bác sĩ lấy cồn tưới lên tay Hồ Duy, anh nhíu mày chịu đựng, giọng như thường “Không có gì ạ, tập huấn mới về, xe đang ngừng ở chỗ nghỉ nên con gọi điện thoại cho ba”

“Thật sự không có việc gì chứ?”

“Dạ thật mà. Sức khỏe ba sao rồi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn”

“Vẫn khỏe, không có gì khó chịu hết, bệnh viện điều ba đến làm công tác văn phòng, công việc không nhiều”

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã hết, chuẩn bị tập hợp lại, có người huýt sáo gọi. Hồ Duy đứng lên “Ba, không nói tiếp được, con phải lên xe rồi”

“Ừ được, con đi đi”

Mấy đồng đội nhanh tay nhanh chân thu thùng thuốc, đem những thứ như bông băng dính máu vứt đi. Hồ Duy nói với Đỗ Hi câu cuối rồi tắt máy, được đỡ lên xe “Vết thương này về đến thành phố thì đến bệnh viện, có thể phải khâu vài mũi”

Đỗ Tinh áy náy “Đội trưởng, do tôi không tốt”

Hồ Duy cười, lấy mũ đập Đỗ Tinh trấn an “Không trách cậu, do tôi không chú ý, bị va chạm chút là chuyện bình thường mà”

Gần đây ban huấn luyện đang thực hiện huấn luyện bên ngoài, vì cảm nhận hoàn cảnh thực tế chiến tranh điện tử đối kháng quan trọng nên nhóm học viên được đưa tới ngoại thành Cù thành cách mấy trăm km diễn tập.

Lần đi này là mất 3 tháng.

Lúc về, khi thu thập thiết bị chuẩn bị xuống núi, Đỗ Tinh khiêng đồ bị trượt chân, Hồ Duy đi trước cậu ta phản ứng rất nhanh gồng giữ lại, một người nặng hơn 150 cân, trên người lại khiêng đồ nặng, Hồ Duy cũng bị ngã, may mà người không bị gì, có vết thương, tay Hồ Duy bị đá trên núi cắt một vết thương dài. Không thể làm chậm tiến độ rút quân, cũng không thể xử lý cẩn thận, khi xe ngừng ở khu vực ngoài vùng chắn tín hiệu dưới chân núi, có người đến phát lại các thiết bị liên lạc để cho mọi người báo tin về nhà. Lúc này mới biết anh bị thương ở tay. Đã vậy Hồ Duy còn không chịu yên mà muốn gọi điện thoại.

“Có chuyện gì gấp thì lát lên xe nói, vội vã vậy, gọi cho bạn gái à?”

Hồ Duy tay kẹp điếu thuốc, ngón tay bấm số di động quay lại cười “Cậu quản tôi gọi cho ai làm gì?”

Lúc mới nhập học thì không ai quen biết, sau ba tháng ngủ cùng trại, mang cùng đôi với, cần gì biết là cùng cấp hay cấp trên, đều như người thân. Thỉnh thoảng cũng kề tai nói giỡn, chống nạnh đá mông nhau.

Quay về xe, ngoài tiếng ngáy ra chỉ còn vài người cúi đầu nhắn tin cho người nhà, trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Hồ Duy ngồi ở bên cửa sổ, tay phải quấn băng. Anh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, trong đầu vẫn còn vang vọng lời Đỗ Hi nói khi nãy, ngẩn ngơ.

Buồn buồn, không thích nói chuyện…

Buồn, sao mà lại buồn như vậy…

…..

Đúng là đợt này Nhị Nha rất ít nói, như đang có tầng tầng lớp lớp tâm sự. Người trong nhà chúc mừng sinh nhật Đỗ Hi, cô cũng không biểu hiện gì hào hứng, ngồi một mình đằng xa xa mà uống bia. Không ai khuyên cô, cũng không ai chú ý đến, cô uống một mình. Hết hết chai này đến chai khác.

Uống đến khi ông nội vỗ bàn “Đỗ Oản! Sao con không nói gì vậy? Ăn sinh nhật bác ba mà con cũng không nói một câu”

Nói cái gì đây…

Nhị Nha hắng giọng, bưng ly đứng lên, chưa nói gì đã nấc một cái.

Đỗ Hi hiền lành giải vây “Tấm lòng con bác ba nhận, Nha Nha nhà mình từ nhỏ đã không nói gì trong mấy chuyện vầy, không cần nói”

Nhị Nha cười hắc hắc “Cảm ơn bác ba!”

“Con uống ít thôi, ngày mai không phải con phải đi đón bà ngoại sao?”

Gần đây, đó là việc quan trọng nhất của Nhị Nha. Cô ở Nhạn thành đã tìm được một viện dưỡng lão cao cấp cho bà ngoại, một năm 8 vạn tệ, hai ngày trước cô đã giao tiền, liên hệ với bên Huy Xuân để đưa bà ngoại về bên này chăm sóc. Hơn nữa, cô làm xong xuôi mới nói với trong nhà. Con cháu muốn hiếu thảo thì ai ngăn cản được, Đỗ Kê Sơn cũng không phản đối, còn nói nếu đón bà ngoại về mà thân thể chưa ổn định thì đừng đưa ngay vào viện dưỡng lão, cứ để ở nhà ông trước đã.

Được nhắc nhở, Nhị Nha cũng không uống tiếp, định ngày mai sẽ đi Huy Xuân sớm nên một mình lên lầu nghỉ ngơi. Dưới lầu vẫn vô cùng ồn ào vui vẻ. Nhị Nha mở cửa phòng mình, không thèm mở đèn mà nằm thẳng lên giường. Cô nhớ hồi đầu năm, trong nhà không phải thế này. Khi đó có tất cả người trong nhà, có Hồ Duy. Bọn họ cực kỳ ồn ào mà đánh bài trong phòng khách, cô nhìn tivi nhưng tai nghe họ nói chuyện phía sau.

Mặt cô đè lên khăn trải giường, miệng bị đè ép hơi nhếch lên, trong phòng tối đen như mực, Nhị Nha yên lặng nằm, đôi mắt lóng lánh như trăng. Nỗi nhớ trong lòng cô giống như chậu hoa lan trên cửa sổ kia, không ngừng sinh sôi nảy nở.

Nghĩ mãi, Nhị Nha nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Không biết ngủ đến bao lâu, di động đột ngột vang lên giữa đêm khuya. Trên dưới nhà họ Đỗ yên tĩnh lạ thường. Đỗ Kê Sơn đã ngủ.

Nhị Nha ngồi dậy nhận điện thoại, trong lòng có cảm giác bất an.

Bên kia đầu dây là viện dưỡng lão Huy Xuân. Hộ lý bên kia đầu dây xin lỗi nói “Xin chào, là người nhà Trương Quế Lan phải không ạ? Đêm nay chúng tôi kiểm tra vừa phát hiện, người đã đi rồi…”

Bình luận

Truyện đang đọc