TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tiêu Hà đốt tiền giấy xong thì lôi từ trong balo một bó hương, bật lửa đốt đầu bó hương, sau đó lắc lắc mấy cái trong không trung khiến cho đốm lửa đang cháy trên bó hương tắt hẳn, cậu tách ra, cắm hương quanh phần mộ của hai ông bà.

Còn ba que hương cuối trên tay, cậu quỳ gối trước bia mộ, đưa mắt nhìn tấm ảnh, yết hầu lên xuống, cung kính cắm hương ở trước bia, sau đó cúi rập đầu xuống.

“Hai người hãy chăm sóc bản thân nhé, không cần lo lắng cho con đâu, mọi người đều đối xử với con rất tốt.”

Nói xong đứng dậy, cũng không phủi đi bùn đất trên đầu gối, chỉ lẳng lặng nhìn tiền giấy bị đốt thành tro bên cạnh, chờ cho đám lửa cháy tắt hẳn, cậu lúc này mới cầm balo trên đất lên, khoác lên vai, cung kính nhìn bia mộ nói.

“Ông, bà, con xuống núi đây.”

Nhìn lướt qua ảnh chụp lần cuối, Tiêu Hà xoay người xuống núi, cậu đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời mang màu xám trắng, trong đầu nhớ tới ngày hoả táng hai cụ ông cụ bà hôm ấy, sắc trời cũng như vậy, xám trắng vô tình, gió thổi từng trận, hết thảy như năm đó, chỉ là cậu từ một đứa trẻ ôm lấy hũ tro cốt khóc đến khản tiếng, biến thành một người trưởng thành có thể tự lo nghĩ hết thảy cho bản thân.

Cậu có chút khó chịu, khác với đêm qua cậu không dám về nhà, mà là nơi ấy phát ra một loại hư không sâu thẳm, làm cậu cảm thấy giờ phút này bản thân không hề giống một con người, mà là một du hồn.

Một người không nhà để về, một du hồn cô độc.

Cậu dọc theo con đường từng đi qua chậm rãi bước, chân đạp lên đám cỏ tạo thành những tiếng vang, rồi lại bị tiếng gió che dấu, trong núi trống trải, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim kêu, lúc này lại truyền đến những tiếng vang lanh lảnh khắp núi.

Tiêu Hà lấy di động ra, tạm dừng hai ba giây rồi mới mở điện thoại, nhưng không hề làm cái gì.

Người đối diện vẫn trước sau như một, miệng không khác gì một khẩu Gatling.

“Em làm sao vậy? Còn đang giận sao? Anh gọi điện cho em nhiều như vậy mà sao không thấy em trả lời thế? Em cứ tắt máy suốt như vậy mà còn không ở khu phục vụ nữa, em đang làm gì thế? Có biết anh lo lắng cho em lắm hay không?”

Tống Dịch trong một hơi hỏi bao nhiêu vấn đề, nhưng chỉ không hỏi lý do vì sao cậu lại không phát sóng trực tiếp.

Tiêu Hà đưa điện thoại ra xa tai, chờ cho anh nói xong mới đưa điện thoại lại gần, nhàn nhạt nói một câu, “Không có gì.”

Đối diện nghe được thanh âm của cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Không sao là tốt rồi, gửi cho em tin nhắn Wechat em cũng không trả lời, gọi điện thoại em cũng không tiếp, cảm giác này thật không tốt tẹo nào, điều này cùng với việc kết thúc chuyện yêu đương có khác gì nhau không chứ? Anh tưởng là em muốn đá anh rồi chạy đi chơi mất ấy.”

Tiêu Hà có thể nghe được sự lo lắng và bất mãn trong giọng nói của anh, cậu có thể hiểu cảm xúc của Tống Dịch lúc này, nhưng rồi lại đoán không ra.

“Vì sao lại chấp nhất với tôi như vậy?” Tiêu Hà đưa nghi hoặc trong lòng hỏi anh.

Đối phương lại trả lời rất kiên quyết, “Bởi vì em là Tiêu Hà.”

Lại nghe thấy anh chậm rãi nói, “Lúc nhìn em chơi game anh đã thích em rồi, nhưng lúc vừa bắt đầu gặp em trong game thì anh chưa biết đó là em, sau khi thêm Wechat và thấy em phát sóng trực tiếp thì mới biết đó là em.”

“Cho nên trước khi biết tôi, anh muốn yêu qua mạng với tôi vì lý do gì?” Tiêu Hà hỏi.

“Ha, chuyện đó hả, trong trò này thì con gái rất có đặc quyền, lúc trước dùng nguỵ âm chinh phục nhiều cậu chàng để mang anh đi ăn gà, nhưng chỉ duy nhất có em là khác biệt, căn bản là không chịu nhường anh, sau đó lại liên tục ghép trận với em, anh cảm thấy đây là duyên phận, cho nên anh liền nảy ra ý tưởng nhất định phải chinh phục em, sau đó không ngờ tới người đó lại là em.”

Nói đến đây anh tỏ ra hưng phấn, “Là em mà nói, đây quả thực là một cơ hội tốt! Có thể nói đây là cánh cửa vận mệnh được lựa chọn! Anh không thể thoát khỏi vận mệnh của bản thân được!”

Tiêu Hà nghe đến đó không tự giác cong cong khóe miệng, loại cảm nhận ồn ào này trực tiếp kéo cậu từ trong hư không ra ngoài.

“Đúng rồi, em đang làm gì vậy, vì sao tin nhắn cũng không trả lời mà điện thoại cũng không gọi lại?” Tống Dịch lại lần nữa hỏi cậu.

Cậu nhẹ giọng mở miệng, “Tôi về quê, thăm người nhà, tín hiệu ở nông thôn không được tốt cho lắm.”

Tống Dịch cầm điện thoại có hơi giật mình, đây là lần đầu tiên, anh từ trong miệng của Tiêu Hà nghe được cậu nhắc đến hai chữ người nhà.

“Hoá ra là như vậy, người nhà có khỏe không?”

Tiêu Hà xoay người nhìn thoáng nấm mồ đã lấp sau lùm cây, “Cả ông và bà đều rất khoẻ.”

Tống Dịch vừa nghe, trong lòng cũng rõ ràng một chút, “Vậy là tốt rồi, ông bà nhìn em trở về thăm hẳn là rất vui nhỉ?”

Tiêu Hà nhẹ giọng trả lời anh: “Ừ, rất vui.”

“Cuối mùa thu rồi, bảo ông bà nhớ giữ gìn sức khoẻ, mặc nhiều quần áo chút, chú ý giữ ấm.”

“Mùa đông ở nông thôn có vẻ rất lạnh?”

Tống Dịch lại lo lắng ông bà ở nông thôn liệu có quá cô độc không, “Lần này trở về có định đưa ông bà lên đây ở cùng không vậy?”

“Giờ em đã xuất ngũ rồi nên em khẳng định là sẽ nhàn rỗi hơn đúng không, về sau quan tâm đến ông bà nhiều hơn chút nữa là được, ông bà giờ tuổi cũng lớn rồi, luôn mong người nhà lúc nào cũng ở bên cạnh làm bạn.”

Tiêu Hà nghe anh nói những lời này, sống mũi cũng thấy cay cay, đây là đối tượng yêu đương trên danh nghĩa của cậu, liên lạc không được thì anh sẽ lo lắng, sau khi biết được cậu đã về nhà thì lộ rõ vẻ vui mừng, hơn nữa còn quan tâm hỏi han người nhà cậu.

“A Hà? Sao em không nói cái gì hết vậy?”

Tiêu Hà nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ qua hàng cây, hạ giọng nói: “Lừa anh đấy.”

Tống Dịch sờ không được đầu óc, “Cái gì?”

“Ông bà tám năm trước đã không còn nữa rồi.”

Cây nói này của cậu rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai của Tống Dịch lại nặng mấy phần, tay cầm di động của anh run rẩy, không biết thứ gì rơi lộp bộp trong lòng, anh thật lâu cũng không thể mở miệng nổi.

Anh há miệng rất lâu, cuối cùng mới nói, “A Hà, anh xin lỗi.”

Tiêu Hà đã xuống núi, nói với anh, “Không sao cả.”

Cậu cũng sẽ không vì mấy chuyện này mà giận anh, huống chi Tống Dịch lại không biết, thế nhưng vẫn tỏ ra quan tâm người nhà cậu như vậy.

Tống Dịch ở đầu dây bên kia không biết nên nói gì mới hợp lúc này, anh cảm thấy có chút lo lắng, vốn anh còn lo lắng Tiêu Hà đặt sự chú ý vào việc luyện tập nên mới không ở cạnh gia đình mình nhiều hơn, sau đó anh phát hiện, Tiêu Hà đã mất đi hết thảy rồi mới đặt toàn bộ trọng tâm lên việc chơi game, nếu không có trò chơi này để cậu bám lên trong suốt thời gian qua, không biết cậu sẽ biến thành người như thế nào nữa?

Anh tưởng tượng không ra.

Giới thể thao điện tử trong mắt mọi người, Tiêu Hà là vì trò chơi mới được sinh ra, thế nhưng tất cả mọi người không biết, trò chơi chính là nơi duy nhất mà cậu muốn tìm kiếm cảm giác an toàn khi đã quá mệt mỏi với cuộc sống.

Mà hiện tại, cậu lại mang theo bàn tay đã trọng thương, xuất ngũ.

Cảm giác an toàn mà cậu dựa vào bấy lâu nay dần tan biến.

Tống Dịch rất khổ sở, người mà mình thích rất lâu trước đây, chờ sau khi anh thực sự hiểu được, mới phát hiện ra, sau ánh hào quang phủ chiếu người cậu, lại là một vết thương lòng nặng như vậy.

Hai người im lặng thật lâu, Tiêu Hà đã tới cửa nhà, cậu nhìn cửa sắt khoá, nhưng không vội vã đưa chìa khoá ra mở.

Cậu gọi tên Tống Dịch, Tống Dịch thấp giọng trả lời một câu: Anh ở đây

Sau đó, hai bên lại bắt đầu im lặng, nhưng cậu biết, Tống Dịch đang chờ cậu.

Cậu nhìn ổ khoá thêm hai phút, như là đang quyết định gì đó, lấy chìa khoá trong túi ra, mở khóa.

Tiêu Hà lại cất chìa khoá vài túi, đặt tay lên lan can cửa sắt, thế nhưng lại không đẩy cửa ra.

Cậu lại gọi tên Tống Dịch.

Tống Dịch vẫn trả lời cậu một câu tương tự như vậy.

Lúc này Tiêu Hà mới khẽ cười một tiếng, cậu đẩy cửa sắt ra, chân trái bước vào, sau đó mới cất tiếng lên nói với đầu dây bên kia: “Hoan nghênh anh bước vào thế giới của em.”

Red9Tui đổi cách xưng hô của bạn Hà từ bây giờ. Mọi người thấy không ổn thì có thể cmt góp ý nhé!!!

Nghe thấy câu nói đó của cậu, Tống Dịch thực tự nhiên thả lỏng cả người xuống, anh đổi tay cầm di động.

Mặc kệ Tiêu Hà ngay từ đầu là xuất phát từ điều gì mà lại đồng ý thử bắt đầu yêu đương với anh, giờ phút này anh không còn cảm thấy có gì hứng thú nữa, anh chỉ biết, sau khi Tiêu Hà nói những lời này, bọn họ đã từ gia đoạn rỗng tuếch gọi là quan hệ yêu đương qua mạng chính thức tiến vào trạng thái “yêu đương” thật rồi.

“Anh đây liền ăn vạ không đi đâu nữa.”

Nói xong khoé miệng anh nở một nụ cười, anh rất vui vì có thể bước vào thế giới của Tiêu Hà, dưới thân phận một người bạn trai.

Sau khi Tiêu Hà về đến nhà thì muốn dọn một chút đồ của mình, cậu liền tạm biệt Tống Dịch rồi tắt điện thoại đi.

Hai ngày sau đó hai người chỉ nhắn tin qua Wechat với nhau bằng những tin nhắn ngắn gọn.

Tiêu Hà cảm thấy Tống Dịch gần đây có vẻ bận, nên cậu cũng không quấy rầy anh.

Cậu ở lại nông thôn mấy ngày, lúc không có việc gì thì liền lên núi nói chuyện với ông bà, sau khi hàng xóm láng giềng biết cậu trở về, mỗi ngày đều có người mang rau quả đến cho cậu, tuy không nhiều, có nhiều hay ít thì đều chia cho cậu một chút, mấy lần có đồ tốt mà đi ngang qua cửa nhà cậu thì đều dừng lại cho cậu một chút, các lão nhân rất nhiệt tình, cậu không biết chối thế nào, chỉ còn cách nhận lấy.

Cậu không nấu cơm, nên chỉ đành phát sầu với đống rau củ, Trương bà bà vừa lúc đẩy cửa vào mang sang cho cậu chút hoa quả, đại khái là cũng thấy cậu khó xử, liền bảo để bà lấy về nhà chế biến rồi làm cho cậu ăn.

Tiêu Hà không dám làm phiền bà, nề hà bà lão lôi lôi kéo kéo bắt cậu phải đến nhà mình, cậu không nỡ chối từ ý tốt của lão nhân nên cũng chỉ đành đi theo.

Cậu ở nông thôn hơn một tuần, luôn đến nhà bà Trương ăn uống nên rất xấu hổ, cảm thấy thời gian đã khá muộn nên chuẩn bị dọn đồ để trở về.

Đang muốn gọi điện cho Chu Nghiêm nhờ anh đặt giúp vé máy bay trong hai ngày tới, còn chưa kịp gọi đã thấy Chu Nghiêm gọi điện thoại tới.

“A Hà, chú khi nào thì chuẩn bị về?” Thanh âm của anh dường như đang dò hỏi.

Tiêu Hà không tự giác nhăn mày lại, ý nghĩ duy nhất lúc này là trong đội xảy ra chuyện rồi chăng, “Trong đội xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Nghiêm dường như cũng không biết nên nới với cậu như thế nào, “Trong đội vẫn ổn, bọn Happy không sao, Miên Phong thì vẫn đang rất nỗ lực, huấn luyện dạo này đều thắng mấy trận, nhưng mà đối tượng võng luyến của chú là cậu Tống Dịch đó thì có khả năng là đang gặp chuyện.”

Tiêu Hà nghe vậy thì nhăn mày càng chặt, “Chuyện gì?”

Chu Nghiêm ở bên kia chưa biết phải nói sao với cậu, “Không thể nói rõ trong một lúc thế này được, vẫn nên chờ chú về sau đó nói sau, chú định khi nào thì về?”

Tiêu Hà trầm mặc một hồi rồi nói: “Bây giờ em chuẩn bị lên đường, đến sân bay chắc tầm rạng sáng 2h, anh đặt cho em một vé bay lúc 3h đi.”

Chu Nghiêm nghe thấy gấp như vậy, vội nói: “Nhanh vậy sao? Nếu không thì mai chú hãy về, để anh đặt một vé buổi chiều cho chú, không kém hai ngày nữa……”

“Nghiêm ca, nghe em.”

Chu Nghiêm nghe ngữ khí không cho anh cự tuyệt của cậu, thở dài, đáp ứng, chỉ là anh không rõ, lúc trước nếu không đề cập đến chuyện yêu đương này với Tiêu Hà, thì làm sao chuyện sẽ chuyển biến nghiêm trọng như vậy.

Hoàn chương 20

Bình luận

Truyện đang đọc