TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tống Dịch sau khi truyền xong bị Tiêu Hà bọc kín lại nhét vào trong xe.

Tống Dịch vừa lên xe liền đặt chăn sang ghế sau, kéo khăn quàng cổ của Tiêu Hà xuống, Tiêu Hà vào trong xe thấy anh như vậy liền bật tăng nhiệt độ điều hòa lên, sau đó cầm lấy khăn quàng cổ yêu cầu anh phải đeo lấy.

Tống Dịch lúc này chẳng những không cự tuyệt mà còn cố ý dán sát lại phối hợp cậu, chờ cậu quấn khăn quàng lại lên cổ mình thì liền dang tay ra ôm lấy cổ cậu, tìm chính xác miệng của Tiêu Hà rồi hôn lên.

Tống Dịch sinh bệnh rồi liền như biến thành một con thú nhỏ thiếu cảm giác an toàn, thời thời khắc khắc dính lấy Tiêu Hà làm nũng, chỉ muốn ôm lấy cậu mà hôn.

Tiêu Hà theo ý anh hôn trả lại như để trấn an, điều hòa bên trong xe nhanh chóng ấm lên, cảm xúc hai người cũng đồng thời lên cao, cuối cùng vẫn là Tiêu Hà nhẹ nhàng đẩy Tống Dịch ra, hơi thởi gấp gáp quấn lại hai vòng cho anh.

“Hôn cũng đã hôn rồi, thành thật chút đi.” Cậu liếc mắt nhìn Tống Dịch, ý bảo anh mau ngoan ngoãn ngồi lại chỗ và đừng lộn xộn nữa.

Tống Dịch vô tội nhìn cậu, tỏ vẻ không hiểu cậu đang nói gì.

Tiêu Hà lại không để ý đến anh, khởi động xe theo chỉ dẫn đến một quán cơm.

Bữa cơm hôm nay có chút muộn, Tống Dịch bị bệnh nên càng không muốn ăn, đến cả cháo cũng chỉ ăn hai thìa liền bỏ cuộc.

Mặc kệ Tiêu Hà dỗ hay khuyên bảo thế nào anh cũng không muốn ăn, hơn nữa còn đang tỏ vẻ buồn ngủ.

Tiêu Hà chỉ đành đóng gói một chút đồ ăn và cháo mang về.

Thời điểm về đến nhà thì Tống Dịch đã ngủ, bởi vì mũi không thông nên phải dùng miệng để hô hấp, ngay cả miệng cũng trở nên chút khô khan.

Tiêu Hà đặt anh nhẹ nhàng lên giường, lúc cởi áo bông ra giúp anh thì Tống Dịch tỉnh lại, đôi mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, cơ hồ là theo tiềm thức ôm lấy cổ Tiêu Hà, trong họng phát ra thanh âm rất nhỏ, “Anh muốn uống nước.”

Tiêu Hà vừa đáp ứng vừa cầm lấy tay anh thả ra, lúc đi ra ngoài không quên đắp chăn cho anh, rất nhanh quay trở lại phòng với cốc nước và cả thuốc mà bác sĩ dặn uống.

Lúc vào nhà thấy Tống Dịch bò dậy đổi áo ngủ, “A Hà, anh toát nhiều mồ hôi, khó chịu quá.”

Tiêu Hà cầm cốc nước cho anh uống một ngụm, sau đó đưa thuốc cho anh, “Đừng nói nữa, uống thuốc đi rồi em đưa anh đi tắm.”

Tống Dịch đang có chút mơ hồ, nghe thấy câu sau thì chớp chớp mắt sau đó uống thuốc vô cùng nhanh nhẹn, uống một ngụm hết cốc nước mới nhỏ giọng hỏi cậu, “Em tắm giúp anh sao?”

Tiêu Hà nhận lại cốc, xoay người đặt lên tủ, “Anh tự tắm.”

Tống Dịch nghe xong nháy mắt uể oải cả người, sau đó nằm lên trên giường đắp chăn, “Anh không tắm, khó chịu cũng kệ.”

Đôi mắt anh sâu kín nhìn Tiêu Hà, vừa như bị bắt nạt lại như giận dỗi, hoàn toàn buông bỏ bản thân, bắt đầu làm nũng.

Tiêu Hà rốt cuộc vẫn không nỡ để anh khó chịu, Tống Dịch hiện bị bệnh thành như vậy là do cậu, cậu áy náy nhưng đồng thời cũng có vài phần kiên nhẫn.

Tiêu Hà không lên tiếng kéo người từ trong chăn ra, ôm lấy Tống Dịch cả người còn chưa kịp thay áo hoàn chỉnh vào phòng vệ sinh.

Vào phòng vệ sinh rồi Tống Dịch lại muốn từ trên người Tiêu Hà xuống thì bị cậu ôm lại thật chặt, “Đi dép lê vào.”

Cậu dùng chân kéo dép lên từ trong góc ra rồi mới thả Tống Dịch xuống.

Tống Dịch sau khi đi dép vào thì ngồi trên một băng ghế cởi áo ngủ, “Lạnh quá đi.”

Phòng tắm vừa mới mở cửa vào nên độ ấm chưa lên, Tống Dịch liền cởi áo ra đưa cho Tiêu Hà, sau dó ngồi lên băng ghế chờ Tiêu Hà tắm rửa cho.

Cũng may là anh dùng thế ôm chân nên Tiêu Hà không nhìn thấy yếu điểm của anh, thế nhưng dáng vẻ như vậy của Tống Dịch lại mang vài phần thành khẩn và thẳng thắn, trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút dao động.

Tiêu Hà nhắm mắt lại bình tĩnh hơn 30 giây, lúc này mới gỡ vòi hoa sen xuống, trên cánh tay vừa cầm áo bông vừa thử nước, chờ đến khi nước ấm lên mới phun nước lên người Tống Dịch rồi hỏi anh, “Nóng không?”

Nước ấm xối lên người Tống Dịch khiến anh ban đầu co rụt vai lại, nước nóng khiến lỗ chân trên người cũng nở ra, chờ đến khi thích ứng rồi mới dám thả lỏng, “Không nóng, còn có thể nóng lên chút nữa cơ.”

Tống Dịch vừa rồi ra mồ hôi, lỗ chân lông bị lấp kín, giờ thân thể như được giải khai, toàn bộ lỗ chân lông mở ra, đạt được một cảm giác thoải mái vô cùng.

Tiêu Hà điều chỉnh nước cao hơn, vừa hỏi anh xem độ ấm như thế nào, có vừa đủ chưa.

Một hồi sau, nước nóng đã đủ vừa theo ý muốn của Tống Dịch, anh bắt đầu dùng động tác bảo Tiêu Hà nên rửa chỗ nào.

Đôi mắt Tiêu Hà không dám dừng hẳn trên người Tống Dịch, da của anh vốn đã trắng dưới ánh đèn chiếu rọi lại càng hiện lên vẻ đẹp mê người, hơn nữa những giọt nước nhỏ giọt trên người anh quả có tác động đến thị giác rất nhiều, trên người Tiêu Hà nháy mắt nổi lên một tầng mồ hôi.

Trên người Tống Dịch đã rửa xong, lát sau rất tự nhiên mở ra chút bảo Tiêu Hà hãy tưới nước lên vịt con cho anh đi.

Dưới động tác ấy của anh, Tiêu Hà liền tránh mắt đi, cúi đầu nhìn sàn nhà, tay nắm vòi phun nước điều chỉnh vị trí một chút, chỉ chờ Tống Dịch nói mấy chữ ‘Xong rồi’.

Nhưng cậu cúi đầu nửa ngày cũng không thấy Tống Dịch ho he gì, cậu lại không dám ngẩng đầu, trong lúc ấy, trong phòng chỉ vang lên tiếng xối nước.

Tống Dịch không hồi âm nãy giờ cũng đã lên tiếng với Tiêu Hà, “A Hà, mau cứu lấy thằng nhóc.”

Sau đó Tiêu Hà cảm giác được Tống Dịch giữ chặt lấy một tay khác đặt lên đầu gối, phủ lên một nơi mà cậu không dám xem.

Tiêu Hà vẫn duy trì động tác cúi đầu, nháy mắt gặp phải hình ảnh đó, não bộ cậu như nổ tung, cả người ngồi xổm cũng không chịu được nữa, cậu cảm thấy mình sắp ngã bất cứ lúc nào.

Tay cầm vòi phun càng run rẩy, còn xối nước lên cả người mình.

Cậu thấp giọng mắng một câu, lại nghe thấy tiếng Tống Dịch gọi, “A Hà, anh lạnh.”

Tiêu Hà hoàn toàn không khống chế được bản thân, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Dịch, cảm xúc trong ánh mắt như là muốn đem cả người anh ra cắn nuốt vào bụng vậy.

Tống Dịch dựa cả bả vai và đầu vào vách tường, đôi mắt rũ xuống nhìn cậu, còn đang mở miệng cười.

Tiêu Hà cầm vòi phun nâng lên cao, kéo một cự ly xa rồi phun nước vào mặt Tống Dịch, cậu hoài nghi Tống Dịch bị bệnh đến mức không thanh tỉnh rồi, sợ là căn bản không biết mình đang làm gì.

Tống Dịch bị nước phun đến mà bắt đầu trốn trái trốn phải, “Đừng phun, đừng phun, anh không nhìn thấy.”

Tiêu Hà lạnh giọng hỏi, “Anh có biết anh đang làm cái gì không?”

Tống Dịch rụt cỏ tránh nước nhưng vẫn cười với cậu, “Anh biết mà.”

Noi xong còn vươn một bàn tay ra câu lấy cổ Tiêu Hà, “Anh đang phạm tội.”

Tiêu Hà trừng mắt phun lại nước ấm lên người Tống Dịch vì sợ anh cảm lạnh, hỏi, “Anh không sợ chết à?’

Tống Dịch quàng thêm cánh tay khác, “Em muốn cho anh chết sao? Muốn nói thì đừng cử động.”

Tiêu Hà nói không nên lời, cậu bị Tống Dịch trêu đến điên rồi, nhắm chuẩn miệng anh rồi cắn xuống.

Tống Dịch bị cắn nhưng vẫn cười, Tiêu Hà ngay cả hôn cũng không ôn nhu chút nào, thậm chút còn có thể nói là thô bạo, bên trong còn mang theo chút ẩn nhẫn của cậu, chính vì thế cậu cũng không có ý thương tổn anh thật sự.

Anh biết Tiêu Hà chung quy là không nỡ làm anh khó chịu, anh không chết nổi, còn sống trong tay Tiêu Hà.

Tiêu Hà rảnh tay rồi bắt đầu điều chỉnh độ ấm nước xối lên trên người Tống Dịch, sợ anh lạnh.

Tống Dịch dựa lên vách tường hồi sức, trong đầu như bị nước ấm xâm nhập khiến anh không rõ đâu là hư đâu là thực, anh nhắm mắt lại nỉ non, “Chưa đủ, em phải càng yêu anh mới được.”

Tiêu Hà thở hổn hển không nghe thấy Tống Dịch nói gì, chờ cậu dừng lại một chút mới phát hiện quần áo trên người mình ướt cả rồi, cậu đóng vòi phun, kéo khăn tắm từ trên giá xuống, kéo người Tống Dịch từ trên ghế lên, phủ thêm cho khăn cho anh, “Tự mình lau.”

Nói xong liền kéo áo len ướt trên người xuống.

Tống Dịch vừa lau người vừa nhìn ngắm cậu, da của Tiêu Hà không tính là trắng, là kiểu da màu tiểu mạch khỏe khoắn, đường cong trên cơ thể cũng rất đẹp, vừa nhìn là biết thường xuyên rèn luyện.

“Em có muốn phá đồng tử công không?” Tống Dịch còn không biết sống chết mà hỏi.

Tiêu Hà trừng mắt liếc anh, vứt áo len xuống mặt đất, xoay người đi lấy áo ngủ của Tống Dịch lại, tròng lên đầu anh, giật lấy khăn tắm rồi nói, “Mặc quần áo vào.”

Động tác mặc quần áo của Tống Dịch rất chậm, mắt còn đang nhìn chằm chằm thân thể Tiêu Hà, “Vậy em muốn làm gì vậy?”

Tiêu Hà nghiến răng nghiến lợi, “Không làm anh đâu, mặc nhanh hộ cái.”

Tống Dịch ngược lại cười rộ lên, “Nghe nói bên trong thân thể người bị cảm nóng lắm đó, em không muốn thử à?”

Tiêu Hà lúc này hận không thể xách cổ anh lên, “Anh thật sự muốn chết à?”

Tống Dịch lắc đầu, mặc áo ngủ hoàn chỉnh, “Anh không muốn chết, anh muốn vui vẻ với em.”

Tiêu Hà nghe xong ngẩn ra, mọi tức giận đều trở thành mây khói.

Cậu than nhẹ một tiếng, xoay người lấy cho anh quần, “Mặc vào, cẩn thận lại cảm lạnh.”

Tống Dịch lúc này rất nghe lời, nhanh chóng mặc vào, “Anh không lạnh, mũi cũng thông rồi.”

Tiêu Hà ừ một tiếng, ôm anh bế lên, Tống Dịch không ngờ lại được bế kiểu công chúa, đưa tay ôm lấy cổ cậu, trên người Tiêu Hà rất ấm áp, giống như một lò lửa vậy, hơi ấm bao phủ anh bên trong.

Tiêu Hà vươn một tay mở cửa phòng vệ sinh, anh vừa làm theo vừa hỏi, “Vì sao phải ôm kiểu công chúa, bởi vì anh là tiểu khả ái của em sao?”

Tiêu Hà rất ngay thẳng nói cho anh, “Bởi vì quần em ướt, sợ cọ vào người anh không thoải mái.”

Trong lúc nói thì Tiêu Hà đã đưa Tống Dịch đến phòng, đặt Tống Dịch ở trên giường sau đó đắp chăn lại cho anh, “Đừng lộn xộn, chờ em trở lại.”

Tống Dịch ngoan ngoãn đáp ứng, bảo cậu mau đi tắm rửa, đừng để cảm lạnh.

Tiêu Hà thật ra cũng không lạnh, toàn thân cậu lúc này như lửa thiêu, khó chịu vô cùng.

Cậu cảm thấy Tống Dịch sinh bệnh mới thật sự là ma quỷ.

Hoàn chương 54

Bình luận

Truyện đang đọc