TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tiêu Hà cũng tức giận một đêm không ngủ, cậu đã lâu không tức giận như thế này, cậu cảm thấy Tống Dịch là đang tìm đường chết, cố ý tìm tội cho bản thân.

Tuy rằng cậu cũng cảm thấy mình nói có hơi quá lời, cũng vô cùng hồi hận, nhưng điện thoại trên bàn kia đã không thể khởi động được nữa, cậu cũng chẳng nề hà.

Cậu ở trong phòng suy nghĩ một đêm, cảm thấy mình nói rất nặng lời lại chẳng tìm nặng nhẹ lựa lời xin lỗi Tống Dịch, nhưng còn về chuyện nữ trang, thái độ của cậu không thay đổi, lập trường cũng sẽ không, cậu không tiếp nhận được việc anh vận đồ phụ nữ.

Trời còn chưa sáng cậu đã cầm theo áo khoác và chìa khóa xe xuống lầu.

Dì dưới bếp thấy cậu xuống dưới thì nói đã làm xong bữa sáng, Tiêu Hà vội vã ra ngoài nên nói không cần, nhưng cũng không thể nói lại dì được.

“Trời còn chưa sáng, chuyện gì quan trọng thì cũng chờ cho trời sáng đã, vừa rồi điện thoại vừa báo có tuyết lớn, con không nhận được à?” Dì đưa bát cháo cho cậu bảo cậu dùng cho nóng.

Tiêu Hà biết mình không còn cách nào khác liền tiếp nhận chén cháo rồi uống một ngụm.

“Cứ từ từ, còn muốn đi ra ngoài có việc sao? Bên ngoài vừa gió vừa tuyết, đường rất không dễ đi, không biết là có bão không, lái xe nhớ phải cẩn thận.” Dì nhắc nhở tình hình hôm nay.

Tiêu Hà uống xong chén cháo liền đưa bát lại cho dì, “Có việc gấp cần phải giải quyết, dì không cần lo lắng đâu.”

Nói xong xoay người muốn đi thì dì gọi lại, “Tiểu Tiêu đợi chút.”

Tiêu Hà quay đầu lại nhìn dì thì lại thấy dì đi vào phòng mình.

Giống như dì là không ở căn cứ nhưng bởi vì mùa đông rét lạnh nên đi đường cũng khó khăn, mỗi mùa đông dì sẽ ở đây cho đến kì nghỉ tết mới về.

Tiêu Hà không biết dì đi lấy cái gì, bản thân thì đang vội vã ra cửa nên gọi dì một tiếng.

Dì vừa gọi lại vừa ra ngoài thật nhanh, trong tay còn có một chiếc khăn quàng cổ màu xám.

“Mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm nên dì liền làm cho mỗi đứa một chiếc khăn quàng cổ, mấy đứa đấy, cũng không biết tự chăm sóc bản thân, sợ đến lúc về nhà cũng chỉ toàn rụt cả cổ vào, nghe nói ngoài kia lạnh lắm, con cứ mang lên, đừng để mình bị cảm, trên đường lái xe cũng nên chú ý an toàn, đi chậm một chút, có chuyện gì nhớ phải gọi điện ngay cho Tiểu Chu đấy có biết không?” Dì nhón chân quàng khăn lên cổ cậu, giúp cậu quấn lại.

Tiêu Hà sợ dì cố nhón chân hết sức nên khom lưng xuống phối hợp nghe lời dặn của dì.

Yết hầu cậu lăn lên xuống, cuối cùng cầm tay dì, “Dì yên tâm, con sẽ chú ý.”

Dì cũng không ngăn cậu lại, chỉ nhìn theo cậu ra cửa.

Tiêu Hà vừa ra khỏi cửa thì đầu đã trắng một nửa, gió lạnh thổi vào cả thân mình, cậu nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ của dì cho rồi nhanh chóng chạy vào gara, gara còn lạnh lẽo hơn, không nói hai lời liền chui vào trong xe, chờ độ ấm trong xe tăng lên mới điều khiển xe ra ngoài.

Tuyết trên đường rất dày, tiểu khu lúc này đã tổ chức người quét tuyết.

Tiêu Hà ra khỏi tiểu khu không dám đi nhanh, điều cậu lo lúc này là tình hình trên đường cao tốc, hiện tại di động cũng hỏng rồi, cậu cần đến nội thành trước để mua một cái điện thoại mới.

Đến nội thành mất hai tiếng đồng hồ, chờ cậu đổi điện thoại rồi lại gọi điện hoại cho Tống Dịch nhưng lại gọi không được, cậu hỏi nhân viên bán hàng lý do vì sao thì nhận được câu trả lời rằng, do bão tuyết nên tín hiệu bị gián đoạn, bên phòng điều hành đang sửa lại, không chỉ điện thoại của cậu là không gọi được mà ngay cả bọn họ cũng không gọi được cho các công ty liên quan.

Tiêu Hà thấp giọng mắng một câu, sau đó cầm đồ nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, cậu dùng điện thoại thử xem hiện tại cao tốc có đi được không thì mất nửa giờ cũng chỉ biểu hiện internet liên kết thất bại, cậu tức giận đến mức muốn ném đồ nhưng may lý trí kéo lại, nhìn chiếc di động mới liền ngừng động tác lại.

Cậu cũng không quản nhiều như vậy, khởi động xe rồi đi vào cao tốc, chạy được nửa đường mới nhớ mình còn có radio, vì thế nhanh chóng mở radio lên, điều chỉnh đến kênh tin tức, vừa lúc đến tin tức giao thông.

Nghe thấy tin tức đường bị chặn mà cậu hung hăng đập mạnh tay lên bánh lái, cậu giờ vô cùng hối hận vì đã cãi nhau với Tống Dịch, điện thoại cũng không thể gọi, cao tốc cũng bị chặn, cậu chỉ muốn đến bên người ấy mà gặp phải muôn vàn cách trở.

Tiêu Hà vẫn muốn đi gặp Tống Dịch, cậu quay đầu để đi đường qua nhà ga thì phát hiện ngay cả con đường đó cũng chịu ảnh hưởng mà đang bị đình vận.

Cậu phải hỏi tài xế, trừ con đườngcao tốc này thì còn con đường nào thông đến thành phố H không.

Vị tài xế khá lớn tuổi chỉ cho cậu một con đường, “Nhưng mà cậu trai này, con đường này tốt nhất là đừng nên đi, đường này không đẹp, tuyết lại lớn như vậy lại không có người dọn tuyết khai thông, một mình cậu đi đâu có an toàn, cho dù có được thông thì cũng mất những sáu tiếng, không bằng cứ từ từ, nói không chừng ngày mai cao tốc thông đấy.”

Tiêu Hà cảm ơn ý tốt của người tài xế, nhưng vẫn khăng khăng muốn đi.

Vì tài xế cũng không ngăn được cậu, chỉ nhắc nhở, “Vậy thì cậu nhớ mang nhiều lương khô ăn đường một chút, lỡ đâu bị tắc ở đó, hôm nay tín hiệu internet không tốt, để ngừa vạn nhất thì cứ cẩn thận một chút.”

Tiêu Hà nghe theo kiến nghị ấy, mua một đống đồ ăn cùng nước ở cốp xe, sau dó lên đường.

Ở trên đường cậu nhiều lần gọi điện cho Tống Dịch và Chu Nghiêm,nhưng tín hiệu vẫn không thông, điện thoại vẫn không thể gọi được, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý của mình lên việc di chuyển, cậu di chuyển cả đêm, lúc này đã là bốn giờ chiểu, dù mỏi mệt nhưng cũng thể từ bỏ ở chỗ này.

Đợi đến lúc cậu đến dưới tiểu khu của Tống Dịch thì trời đã tối đen.

Giờ là bảy giờ tối, bão tuyết thổi suốt ngày rốt cuộc cũng dần yếu lại.

Lúc Tiêu Hà chờ trong thang máy, hai mắt cậu đã trở nên đỏ bừng, cậu đã lâu không chịu đựng như vậy.

Tới cửa nhà Tống Dịch, cậu không chần chừ gõ cửa nhưng gõ rất lâu cũng không thấy ai ra mở, câu đưa điện thoại lên gọi, thật vất vả mới thông thì lại không có ai tiếp.

Cậu không biết Tống Dịch có ở nhà hay không, nhưng trừ việc đứng đây gõ cửa thì cậu cũng không thể nơi nào khác, không biết Tống Dịch có ở nơi công tác hay không, cậu lúc này cũng không còn sức lực để cất bước chân nữa.

Tống Dịch ngủ đến mơ màng lại nghe thấy cửa phòng mình vang lên tiếng gõ, nhưng anh tưởng là mình nằm mơ, đợi đến khi anh mở to mắt ra mới xác thực phát hiện có người gõ cửa.

Chờ anh chậm rãi bò dậy mặc thêm quần áo đi ra thì tiếng đập cửa gián đoạn, anh chần chừ một hồi, vẫn còn hoài nghi không biết mình có bị ảo giác hay không, không quá vài giây sau thì tiếng đập cửa lại vang lên, nhưng không to như trước.

Tống Dịch lúc này mới ra mở cửa.

Cửa vừa mở đã cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào, đợi khi anh giương mắt nhìn người ngoài cửa thì đầu óc trở nên thanh tỉnh, ngay cả đồng tử cũng tự giác mở to.

Tiêu Hà đứng trước cửa, đôi mắt đỏ bừng mệt mỏi, nắm tay gõ cửa dừng ngay giữa không trung, ánh mắt cậu khóa chặt lên người anh.

Tiêu Hà không ngờ cửa lại mở, Tống Dịch trước mặt cậu cũng không tốt hơn là bao, râu lún phún trên cằm chưa cạo, trông vô cùng chật vật, cả khuôn mặt tái nhợt như bị bệnh.

Tiêu Hà bước lên phía trước một bước đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại, tay ngừng trên không trung ôm người td vào lòng.

Tống Dịch không động đậy, cũng không đưa tay ra ôm ngược lại.

“Em xin lỗi.” Tiêu Hà vùi đầu vào bả vai anh nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt của Tống Dịch vừa mông lung lại chứa chút ẩn nhẫn, tuy anh không động đậy, tuy Tiêu Hà đang đứng trước mặt anh, nhưng vừa nhìn thấy cậu, Tống Dịch lại nhớ những gì mà cậu nói đêm qua, nhớ lại anh vẫn thấy đau lòng.

“Em từ trước đến nay rất ít nói, khi tức rồi lại không biết lựa lời, em không phải muốn làm anh đau lòng, em chỉ không muốn anh thực hiện cái lời thề đó.”

“A Dịch, em xin lỗi.”

Tiêu Hà cố gắng nói ra những điều mình muốn nói, một khắc nhìn thấy Tống Dịch, cậu liền nhận ra lời nói đã tổn thương Tống Dịch đến mức nào.

Tống Dịch lúc này mới vươn tay chạm lên lưng Tiêu Hà, “Nhưng mà A Hà à, em làm thương tổn anh đó nha, anh bị em làm cho tức đến bị bệnh rồi.”

Anh mở miệng cảm thấy yết hầu như giấy ráp đang cọ xát, dù cho anh nói có nhỏ thế nào thì yết hầu vẫn rất đau.

Lời Tống Dịch nói không hề có chút trách cứ nhưng dừng ở tai Tiêu Hà lại làm cậu vô cùng lo lắng, cậu không nói gì khác ngoài câu xin lỗi, chính cậu đang rất bối rối.

Tống Dịch cảm nhận được cái ôm của Tiêu Hà ngày càng chặt hơn, anh biết Tiêu Hà cũng không dễ chịu, cũng chưa từng nghi ngờ lời xin lỗi chân thành của cậu, trời bên ngoài gió tuyết lớn như vậy mà cậu vẫn có thể xuất hiện ngay trước mặt anh đã sớm chứng minh lời xin lỗi ấy có bao nhiêu thật lòng, nhưng anh chịu không nổi sự uất ức này, cũng muốn giáo huấn Tiêu Hà, để sau này cậu không thể vì tức giận mà nói nhưng lời tổn thương người khác.

“Buông anh ra đi, cả người anh đều đau.” Thanh âm Tống Dịch khàn khàn, nói chuyện thật phí giọng.

Tiêu Hà nhanh chóng buông anh ra, thậm chí còn không dám động vào anh, nhưng thân thể của anh và cậu vẫn dán lên nhau, cậu không dám tiến cũng không dám lui.

“Nếu cảm thấy mình sai thì sao không gọi cho anh một cuộc điện thoại?” Tống Dịch bắt đầu hưng phấn hỏi tội.

Tiêu Hà nhanh chóng duỗi tay vào áo khoác mò mẫm gì đó, động tác có chút vội vàng, như đang vội vã muốn chứng minh điều gì, kết quả lúc lấy đồ ra, trên tay lại có thêm một vết thương đang rỉ máu ra ngoài.

“Ngày hôm qua tức quá nên ném hỏng di động, buổi sáng nay đến nội thành để đổi một cái mới, nhưng mà tín hiệu không thông nên không gọi được.” Tay còn lại lấy chiếc điện thoại mới ra, bên trong có mấy cuộc gọi thất bại.

Tống Dịch chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển hướng ánh mắt lên chiếc điện thoại hỏng, trên ấy thấm chút máu, Tiêu Hà không hề để ý, cậu chỉ đang chú tâm giải thích nguyên nhân không gọi điện thoại cho anh được mà thôi.

Tống Dịch đưa tay chạm lên chiếc túi đựng chiếc điện thoại hỏng của Tiêu Hà, lại thấy rõ ràng là Tiêu Hà đang trốn,anh bắt lấy quần áo cậu, khăng khăng muốn đưa tay vào túi của cậu, trong đó còn vài mảnh nhỏ của chiếc màn hình bị vỡ.

Trong chớp mắt, anh liền mềm lòng.

Hoàn chương 51

Bình luận

Truyện đang đọc