TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tiêu Hà thật sự không có cách nào ổn định cảm xúc của mình, Tống Dịch đã làm quá nhiều điều ở những nơi mà cậu không nhìn thấy, vì đoạn cảm tình này anh cũng đã trả giá quá nhiều, tình nguyện đi đến cuối cùng cũng chẳng sợ mình sẽ thành hai bàn tay trắng, anh một chút đều không để ý, càng không mở miệng đòi hỏi một điều gì từ cậu.

Tiêu Hà biết Tống Dịch có kiêu ngạo của bản thân, nhưng cậu lại không biết Tống Dịch nguyện đem hết thảy để buộc chặt đoạn tình cảm này.

Cậu dùng tay xoa xoa đôi mắt, gạt bỏ những giọt lệ còn vương, cúi đầu hít sâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Linh.

“Tôi ra gấp đôi số tiền mua cổ phần, còn lại chị đưa cho anh ấy.” Đây có lẽ là điều duy nhất bây giờ cậu có thể làm gì Tống Dịch.

Kim Linh lắc đầu, “Mặc kệ tôi dùng biện pháp gì thì cũng đều cần ký tên.”

Cô quay lại bàn làm việc ngồi xuống, cúi người lấy chìa khóa mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một phần hợp đồng đi đến trước mặt Tiêu Hà.

“Từ lúc bắt đầu tôi đã không muốn lấy đi thứ của cậu ấy, một phần hợp đồng này còn có của gia đình tôi, nhà tôi còn có trẻ em, dùng một lần lấy ra nhiều tiền như vậy tôi phải bàn bạc với người nhà, phòng làm việc ở thành phố S của Tống Dịch hiện tại mang tên cậu ấy, nếu tôi lấy thân phận một người bạn để giúp cậu ấy lại còn lấy nhiều tiền như vậy, chồng và người trong nhà tôi sẽ có dị nghị.”

Kim Linh giải thích một chút rồi lấy bản hợp đồng đã ký tên, tiếp theo lại mở ra một hợp đồng mới.

“Tôi cũng không giải thích nhiều như vậy với cậu ấy, cậu ấy không muốn thiếu một phân tình nghĩa nào với chúng tôi, không muốn làm tôi khó xử, tôi đều biết hết. Cho nên tôi cái gì cũng chưa nói, liền dựa theo điều kiện để ký hợp đồng với cậu ấy mà thôi. Nhưng tôi quen cậu ấy nhiều năm như vậy, từ khi đi học cậu ấy đã quan tâm tôi rất nhiều, phòng làm việc vừa khởi sắc cũng do cậu ấy chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nói không thể để một cô gái như tôi đi chịu khổ, hợp đồng trước nay đều do cậu ấy đi, xã giao cũng chưa bao giờ để tôi uống rượu, cậu ấy thật sự là một người vô cùng vô cùng tốt, cho nên nếu tôi có thể giúp, tôi đều sẽ giúp.”

Kim Linh đẩy hợp đồng đến trước mặt Tiêu Hà, hai phần hợp đồng này về cơ bản là giống nhau, chỉ là tên từ Tống Dịch biến thành Tiêu Hà.

Tiêu Hà dùng ánh mắt dò hỏi cô có ý gì.

Kim Linh đứng lên đi lấy bút, “Tôi không lường trước việc hai người sẽ cãi nhau đến mức này, tôi chỉ nghĩ chuyện này cậu sớm hay muộn cũng sẽ biết, khẳng định sẽ tìm đến tôi, nếu A Dịch nguyện ý toàn bộ cho cậu, đánh cuộc một lần này, như vậy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cũng đánh cược với cậu ấy luôn. Cho nên từ sớm tôi đã chuẩn bị hợp đồng, bất luận khi nào cậu đến tìm tôi, tôi đều chuyển hợp đồng với giá gốc cho cậu.”

Tiêu Hà nhìn cô đưa bút qua, một lúc lâu không biết nói gì, cậu vươn tay phải nhận bút, rồi lại dừng ở không trung.

Ống tay áo vì vươn tay nên lộ ra phần cổ tay bị quấn băng vải, cậu chần chừ một hồi vẫn nhận lấy bút.

Kim Linh thấy cậu nhận bút mà tay còn run rẩy liền hỏi, “Tay cậu?”

Tiêu Hà đặt bút lên bàn, đổi tay trái mở nắp bút, “Không có việc gì, cảm ơn chị.”

Kim Linh lắc đầu, “Không sao, mấy thứ này xác thật dụ hoặc rất lớn, chúng tôi làm diễn viên phối âm, trừ mấy năm nay tương đối nhiệt ở ngoài thị trường ACG, kiếm được cũng không nhiều lắm, nhưng không đến mức khiến tôi vứt bỏ sơ tâm, quên những gì A Dịch đã giúp đỡ tôi.”

Tiêu Hà mở nắp, dùng tay phải chậm rãi nắm lấy bút, tạm dừng hơn 10 giây ở chỗ trống ký tên.

Hơn nữa tay cầm bút vẫn luôn đang run rẩy, Kim Linh thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, cho rằng cậu nghi ngờ hợp đồng có vấn đề, “Tiền có thể đưa sau cũng không sau, hơn nữa hai phần hợp đồng trừ việc hai cái tên không giống nhau thì điều lệ khác đều giống nhau, cậu ký xong, tôi sẽ mang đi công chứng.”

Cô không lo lắng Tiêu Hà không lấy tiền ra, bên phía điện kĩ có thể không so được với bên phối âm bọn họ, nhưng cô biết Tiêu Hà trước đó không lâu đã làm mấy đại ngôn có thể mở mấy phòng làm việc như bọn họ.

Tiêu Hà miễn cưỡng cười, “Chị lo lắng rồi, ký xong tôi sẽ đưa tiền cho chị.”

Nhưng cậu vẫn chậm chạp không thể xuống bút.

Nguyên nhân là ở cậu, chính là cánh tay này, giờ ngay cả việc ký tên thôi cũng khó khăn, chỉ dựa vào ngón tay hoàn toàn không thể động.

Kim Linh lúc này đã nhận ra tay cậu có vấn đề, “Tay cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nếu cậu hiện tại không thể viết, vậy trước hết không cần ký đâu, chữ viết trên hợp đồng cần phải rõ ràng, cậu không cần miễn cưỡng.”

Tiêu Hà lắc đầu, đây là tự cậu muốn ký, tuy rằng cậu đáp ứng Hạng Lập, nhưng hiện tại cậu cũng không rảnh lo nhiều như vậy, bởi vì trước mắt cậu, đây là việc duy nhất có thể làm vì Tống Dịch.

Cậu nhíu mày, cắn chặt hàm răng, vẫn quyết cầm bút, vừa viết xuống từng nét, vừa cố gắng để tay không run rẩy. 

Bình luận

Truyện đang đọc