TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tống Dịch trong căn cứ của Tiêu Hà ba ngày, mông cứ thế sưng lên ba ngày, toàn thân không có nơi nào là không đau nhức, anh thật sự sợ việc phá đồng tử công của Tiêu Hà.

“A Hà, em còn có thể luyện đồng tử công nữa không?” Anh ghé lên trên giường hừ nhẹ.

Tiêu Hà đang giúp anh bôi thuốc lên mông, “Giờ biết sợ? Muộn rồi.”

“Hôm nay thật sự không thể nữa, ngày mai anh phải đi đến văn phòng làm việc mới, xem xong rồi còn phải trở về cùng với bên đối tác thương lượng mấy việc, đồng đội của em chắc cũng nhanh trở về không phải sao?”

Tiêu Hà giúp anh bôi thuốc xong thì giúp anh kéo quần lên, “Ngày mai để em đưa anh đi xem, rồi đưa anh trở về, bọn họ còn phải mấy ngày nữa mới về cơ.”

Tống Dịch ghé đầu lên gối ừ một tiếng, “Eo của anh đau, em xoa bóp cho anh đi, ngay cả chút việc này cũng không làm vậy.”

Tiêu Hà cũng không trả lời vấn đề của anh, chỉ giúp anh kéo áo lên rồi đưa tay xoa eo của anh, xoa cho anh đến mức không nhịn được rên hừ hừ.

“Đừng hừ.” Tiêu Hà cảnh cáo.

“Nhưng mà nó đau.” Tống Dịch nghiêng đầu tiếp tục hừ.

Đợi đến khi cảm giác được kẽ mông dưới eo có cái gì cứ chọc chọc thì anh mới hiểu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Hà, kết quả trên người đau xót tê một tiếng, vô cùng đau đớn nói với cậu, “A Hà em thay đổi rồi, trước kia em đâu có như thế.”

Tiêu Hà vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa eo, “Ừ, anh làm em biến thành như vậy.”

Tống Dịch nhụt chí ghé lên gối nhìn cậu, “Hư hư hư, anh sai rồi, lần sau còn dám nữa.”

Câu cuối cùng anh nói rất nhỏ, Tiêu Hà vẫn nghe thấy, không nói một lời đánh một cái vào mông anh.

Tiêu Hà cuối cùng vẫn không làm gì với Tống Dịch, hai người ở trên sô pha trong căn cứ xem phim, Tống Dịch lại rủ Tiêu Hà chơi trò chơi trên đi động một hồi, chỉ cảm thấy cái gì cũng phải làm qua, thời gian liền trôi khá nhanh.

Tống Dịch ngày hôm sau đã cảm thấy đau nhức trên người giảm bớt nhiều, lý do cũng do Tiêu Hà xoa cho anh, hôm qua anh ngủ Tiêu Hà vẫn giúp anh xoa, cũng không biết cậu xoa bao lâu.

Tống Dịch nhìn Tiêu Hà ngủ say, cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó bản thân thì dậy xuống dưới lầu làm cơm sáng.

Tiêu Hà ngủ mơ mơ màng màng muốn đưa tay muốn ôm Tống Dịch vào trong lòng ngực, kết quả phát hiện đưa tay qua thì thấy bên cạnh đã không có người khiến cậu liền bừng tỉnh, tuy rằng đôi mắt còn chưa mở ra được nhưng đầu óc đã xoay chuyển đúng theo vận động của cơ thể, nửa híp mắt mặc quần áo vào rồi mới đi ra ngoài tìm Tống Dịch.

Nghe thấy dưới phòng bếp có tiếng động, cậu liền yên tâm đi rửa mặt, rửa mặt xong lại xuống lầu, Tống Dịch đã làm cơm sáng xong.

Hai người ăn một bữa cơm sáng đơn giản, mặc đồ chỉnh tề liền lên đường đến nội thành.

Chờ xem xong văn phòng thì đã chiều, chẳng qua về phương diện giá cả vẫn chưa thương lượng xong, Tống Dịch chỉ nói muốn cùng phía bên hợp tác thương lượng một chút, bảo đối phương để cho cậu hai ngày.

Đối phương cũng coi như khách khí nhưng nhưng bản thân cũng có chỗ khó xử, “Bên chúng tôi chỉ có thể để cho anh đến buổi chiều ngày mai thôi, dù sao thì chỗ của chúng tôi cũng tương đối tốt, người hỏi cũng nhiều, cho nên bên anh nếu không thể hồi đáp chúng tôi vào 5h chiều ngày mai thì sợ chúng tôi cũng không thể để lại cho anh nữa.”

Tống Dịch cũng không khó xử người ta nên đành phải đáp ứng, cảm ơn xong thì trở về H thị.

Tiêu Hà lên xe hỏi anh, “Vì sao không thỏa thuận luôn vậy? Tiền em có.”

Tiêu Hà lo lắng bởi vì vấn đề tiền nên anh mới do dự, lúc trước cậu không biết xem mở đâu đó nói thu nhập của những người như Tống Dịch không cao, đôi khi phối giọng cho một tập bộ phim truyền hình nào đó cũng chỉ mới được mấy trăm đồng.

Tống Dịch cười, “Việc này còn phải nói chuyện với một bên hợp tác nữa của anh, giá cả anh có thể chấp nhận thì cô ấy chưa chắc đã đồng ý, không phải vấn đề tiền bạc, trở về phải thương lượng với cô ấy nữa, hai bên nếu đồng ý thì bên này sẽ không thành vấn đề.”

Tiêu Hà đối với việc hợp tác của bọn họ cũng không hiểu lắm, dù sao cậu trước đây vẫn một lòng với thi đấu, liền ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Nơi này thật ra khá tốt, cách nhà mới cũng không phải xa, anh đi làm hay về nhà cũng có khá nhiều phương tiện đi lại.”

Tống Dịch cười với cậu, “Anh mệt rồi, chắc ngủ trước đây.”

Sau đó nhắm hai mắt lại.

Tiêu Hà cũng không nói chuyện, cho rằng mấy ngày nay thân thể anh không khoẻ cho nên dễ dàng mệt.

Đợi sắp về đến nhà, Tống Dịch mới tỉnh lại, “Trước đừng vội về nhà, đi phòng làm việc.”

Tiêu Hà lại quay đầu xe đến phòng làm việc, Tống Dịch lúc này gọi cho Kim Linh.

“Chị Linh, tân niên vui vẻ nha, ha, không đâu, tớ biết hôm nay đi làm mà, tớ đây không phải đang trên đường đến sao, tớ lập tức tới đây, ừ, cậu chờ một chút.”

Tới phòng làm việc, Kim Linh một mình đang đợi anh, nhìn thấy anh đưa Tiêu Hà theo thì chào Tiêu Hà một tiếng.

Tống Dịch giới thiệu cho cậu một chút, “Đây là Kim Linh, là người hợp tác của anh.”

Kim Linh đã sớm nghe danh Tiêu Hà, đưa tay bắt tay với cậu, sau đó đứng dậy đi lấy nước cho cả hai.

“A Hà em ở đây chờ anh một chút, anh có chuyện nói với chị Linh.” Tống Dịch vỗ vai Tiêu Hà.

Tiêu Hà gật đầu, ý bảo bọn họ đi đi.

Tống Dịch liền cùng Kim Linh vào văn phòng, đóng cửa lại.

Văn phòng của Tống Dịch cách âm khá hiệu quả, Tiêu Hà ở bên ngoài nghe không ra bên trong đang có tiếng, cậu cũng không phải một hai phải biết cuộc nói chuyện của bọn họ, dù sao cậu cũng nghe không hiểu.

Đưa mắt quan sát đánh giá phòng làm việc của họ, nơi này không phải lớn, nhưng bố trí lại rất có không khí, trên bàn bày một vài ảnh bộ phim truyền hình cùng manga anime, có nhiều manga anime và trò chơi mà họ làm, ngay cả trên sô pha hay gối ôm đều là phong cách đó.

Tống Dịch ở bên trong khá lâu, Tiêu Hà hoài nghi có phải giữa hai người có gì đó chưa đồng thuận hay không, ngay lúc cậu đang suy đoán thì cửa văn phòng mở.

Người ra trước là Kim Linh, trên mặt cô còn có chút gì đó do dự, thế nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười với Tiêu Hà, sau đó lại quay đầu nhìn Tống Dịch, “A Dịch…… Tớ đi trước.”

Tiêu Hà lúc này hỏi cô, “Không cùng nhau ăn một bữa cơm sao?”

Kim Linh cùng với Tống Dịch ra sau đều khá sửng sốt, Kim Linh rốt cuộc không phải Tống Dịch, không rõ tính tình Tiêu Hà lắm, nhanh chóng phản ứng lại, “Không được rồi, trong nhà tôi còn có đứa nhỏ cần chăm sóc nên đành đi về trước, hôm nào mời hai người các cậu ăn cơm.”

Tiêu Hà thấy người có việc liền gật đầu không nói nữa, chờ Kim Linh đi rồi Tống Dịch đến ngồi ở bên cạnh cậu, dựa vào người cậu hỏi, “Em thế nào lại đột nhiên mời cô ấy cùng ăn cơm? Không giống em chút nào nha.”

Tiêu Hà đưa ly nước ấm cho anh, ý bảo để anh uống, sau đó mới nói, “Em thấy hai người ở bên trong nói chuyện lâu như vậy, lúc cô ấy ra cũng thấy khuôn mặt không ổn lắm, nên muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm, sau đó nói chuyện nếu tiền thiếu thì em có thể bỏ ra, xem xem cô ấy có dễ dàng bị thuyết phục không.”

Tống Dịch hiển nhiên là không ngờ Tiêu Hà còn học nhìn mặt đoán ý, dù sao cậu trước nay cũng không phải người để ý đến sắc mặt người khác, ngay với chính ông chủ Trì Phỉ mà cậu cũng dám đắc tội thì thật sự giống những gì cộng đồng mạng nói tượng trưng cho kiểu đàn ông tự do.

Tống Dịch buông ly ra hôn lên mặt cậu một cái, “A Hà của chúng ta thay đổi rồi, chuyện này em không cần lo lắng, tiền anh có, bây giờ manga anime trò chơi càng ngày càng phát triển, so với em nghĩ thì anh cũng có nhiều tiền, hơn nữa cô ấy có băn khoăn như em nói cũng chính xác, cô ấy không thể giống anh, cô ấy có gia đình cũng có con, có một số việc cô còn phải trở về cùng người nhà thương lượng.”

Tiêu Hà lại hỏi, “Nếu cô ấy không đáp ứng thì sao?”

Tống Dịch trầm mặc vài giây, “Cô ấy sẽ đáp ứng.”

Chỉ cần anh còn trong cái giới thanh ưu này, Kim Linh vẫn sẽ đáp ứng.

Tống Dịch cũng không nói nhiều với Tiêu Hà nữa, sau khi khoá cửa văn phòng lại thì cùng cậu đi đâu đó ăn cơm, anh có chút đói bụng.

Hai người cơm nước xong về đến nhà rửa mặt một phen, Tống Dịch hỏi cậu có muốn chơi game không.

Tiêu Hà hồi tưởng một hồi, hình như cậu đã mười ngày rồi không chơi game.

Nhưng cậu không muốn vì chơi game mà bỏ quên Tống Dịch, “Vậy còn anh?”

Tống Dịch nói “Không cần phải để ý anh, anh còn có công việc phải xử lý, hòm thư còn có rất nhiều tư liệu và tác phẩm của người mới, anh phải nghe xem giọng của họ thế nào.”

Nói liền liền kéo cậu vào thư phòng, đẩy cậu ngồi xuống trước máy tính, lại lấy điều khiển từ xa mở điều hòa, còn anh thì ôm lấy notebook ngồi một bên xử lý công việc.

Thấy Tống Dịch cũng có công việc, Tiêu Hà cũng không quấy rầy nữa, tự mình mở máy tính, sau đó click mở game, nhưng cũng không mở phát sóng trực tiếp, đây là thời gian của hai người cậu và Tống Dịch, mặc dù là hai người bọn họ đang làm việc của riêng mình, cậu cũng không muốn chia sẻ với người khác.

Hai người đều đeo tai nghe làm việc của mình, lại không cảm thấy xấu hổ hay không thoải mái, không bao lâu Tống Dịch đã gọi cậu, “A Hà, anh muốn uống nước, giúp anh lấy chén nước lại đây được không.”

Tiêu Hà không để âm thanh quá lớn, nghe thấy liền tháo tai nghe đi lấy nước cho Tống Dịch, cũng mặc kệ trong game hiện giờ có phải đang vòng cuối hay không.

Tiêu Hà trở về về đưa nước cho Tống Dịch, Tống Dịch nhận lấy rồi uống một ngụm, kết quả còn chưa kịp nuốt đã phun ra.

Tiêu Hà lấy giấy cho anh lau nước, “Làm sao vậy? Nóng sao?”

Nước không thể nóng được, lúc đổ nước cậu đã thử qua, Tống Dịch phun nước còn tự làm mình sặc, không ngừng ho khan, mặt đỏ lên, anh tháo tai nghe xuống xua tay, chứng minh không phải bỏng.

Tiêu Hà thấy anh như vậy chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng anh để giúp anh dễ chịu hơn chút.

Tống Dịch ho gấp gáp, cổ họng phát ra thanh âm nghe ra có chút dọa người, anh tựa đầu lên ngực Tiêu Hà, kéo tay áo cậu tiếp tục ho, Tiêu Hà bắt đầu có chút nóng nảy.

Tống Dịch tự bình ổn lại bản thân, lúc này dừng do, hơn nữa thử thử yết hầu, người còn có chút mệt, “Nước mắt anh chảy cả ra rồi.”

Tiêu Hà lại đưa tay lấy khăn giấy cho anh lâu, đợi một hồi cho anh bình tĩnh mới lấy giấy lau màn hình máy tính.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Hà hỏi.

Tống Dịch còn đang bận thử, thả tai nghe rồi rút dây ra, “Tự em nghe đi.”

Tống Dịch vừa dứt lời, Tiêu Hà liền nghe thấy trong máy tính truyền ra thanh âm, tựa như tiếng thét chói tai lại tựa như đang thở gấp một cách mềm mại, không biết là cái quỷ gì.

Cậu liếc mắt nhìn màn hình, Người gửi: XXX, sản phẩm phối âm: Uy phong đường đường.

Tiêu Hà đưa tay ấn tắt, đôi mắt híp lại, có cảm giác sốt ruột, uy phong đường đường cái quỷ gì, đây rõ ràng là bị móng quỷ cào vào yết hầu gọi bậy gọi bạ.

Tiêu Hà phun tào từ nội tâm, “Yêu ma quỷ quái gì đây, ai tự tin mà nhận diễn viên phối âm này?”



Hoàn chương 59

Bình luận

Truyện đang đọc