TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN



Thấy nương mình nói một cách cẩn thận như thế, Dương thị hỏi: "Nương, có chuyện gì vậy, ngài cứ nói thẳng đi."
Sử thị nhìn nữ nhi của mình, nói: "Thực ra lần này ta đến đây để nói một chuyện, ngươi tuyệt đối đừng có cảm thấy gánh nặng.

Có được hay không còn phải do các ngươi quyết định."
Dương thị nhìn nương của mình, cũng không có sốt ruột hỏi thử, mà chờ nương của mình tự mở miệng nói.
"Chuyện này, cũng là do một người trong nhóm lão tỷ mấy ngày trước vội vàng về nhà chịu tang nói với ta, nói là gần chỗ bà ta có một thanh niên trẻ tuổi, bây giờ đã đến tuổi nhưng mà lại chưa có thê tử, trong nhà cũng coi là được, vào thời thế bây giờ mà trong nhà cũng có bột mì để ăn.

Bà ta nhờ ta hỏi thăm một chút, tìm xem có người thích hợp không thì nói cho bà ta biết." Nói đến đây, lúc này Sử thị mới cười nói: "Ta nghĩ đến nghĩ lui, thì nghĩ đến Tam Nương.

Trong gia đình của thành niên này không có cha mẹ, chỉ có một người, còn có tay nghề rèn sắt.

Bây giờ mười chín tuổi, tuy là lớn hơn Tam Nương nhà ngươi vài tuổi.

Có điều ta muốn nói, đàng trai lớn tuổi một chút mới biết thương người."
Nói xong Sử thị nhìn con rể, cười nói: "Con nhìn xem Đỗ Hoa Thịnh đối với con rất là tốt."
Ở nhà Đỗ Hoa Thịnh cũng không được chào đón, năm đó lúc cưới vợ, đã hai mươi hai tuổi, lớn hơn Dương thị đếnsáu tuổi.


Có điều cũng giống như lão nương của mình nói, từ khi Dương thị gả đến đây, tuy là bị mẹ chồng khắt khe, nhưng từ trước đến giờ Đỗ Hoa Thịnh và bà chưa từng cãi nhau, ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng nói với bà, đừng nói là động tay chân.
Dương thị nhéo lông mày, hỏi: "Nương, theo như người nói, thì gia đình của thanh niên cũng không hề kém, vậy sao đến tuổi này mà còn chưa thành thân?"
"Nói đến đây, cũng là chuyện khó nói." Sử thị lại uống một ngụm, nói tiếp: "Trước đó thanh niên kia có cưới thê tử, nhưng tân nương tử mới vào cửa ngày thứ hai đã bỏ chạy, nhà trai vì thành thân đã bỏ ra hai xâu tiền, ngay cả tay của cô nương còn chưa có sờ đến, thì cô nương kia đã bỏ chạy rồi."
Dương thị nghe xong nhíu chặt mày lại, lại hỏi: "Nhưng mà thanh niên kia có bệnh tật gì sao?"
Nếu không vì sao đang tốt lành cưới cô nương về, thì cô nương lại bỏ chạy! Thật có chút đúng là không hợp lý!
"Nghe nói người thanh niên kia rất là khỏe mạnh, làm gì có bệnh tật.

Là do cô nương kia không cam lòng, bị nhà cưỡng ép gả tới, không bằng lòng muốn sống chung với thợ rèn.

Vào buổi tối thành thân hôm đó, vì để không cho hắn vào phòng, còn lấy cái chết để ép hắn.

Mắt thấy không thể kết thúc trận ồn ào này được, nên gia đình cô nương kia đành phải đứng ra khuyên nhủ, nên cô nương kia mới chịu ở lại chỗ thanh niên đó.

Ai ngờ ngày hôm sau nhà đó rời đi, thì đã không thấy bóng dáng của tân nương tử đâu.

Mọi người đều nói, cô nương kia đã bỏ trốn cùng với người đàn ông khác." Sử thị thấy vẻ mặt của nữ nhi không tin, lại nói: "Con gái à, vị lão tỷ đó là bạn từ nhỏ với nương, đường nhiên bà ấy sẽ gạt ta.


Bà ấy cũng nói với ta, nếu chúng ta cảm thấy có thể, thì lúc đó bà ấy sẽ dẫn chúng ta đi xem người, khi khi nhìn thấy điều kiện trong nhà của thanh niên kia thì sẽ nói tiếp chuyện này."
"Ngươi coi thử có tay nghề rèn sắt, lại không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, khi gả đi thì có thể quản lý việc nhà mà còn có thể làm chủ cuộc sống của mình." Sử thị lại khuyên một câu.
Dương thị nói: "Nương, để cho con suy nghĩ lại.

Tuổi của hắn lớn như vậy, mà nha đầu nhà chúng ta chỉ mới có mười ba tuổi, còn chưa đến tuổi cập kê, ta không thể nào để nó lấy chồng sớm như vậy."
Đương nhiên Sử thị gật đầu đồng ý, lại nói: "Con nói đúng, cho nên ta mới nói, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhìn thử.

Thanh niên kai có một cái lò rèn ở trong thành, nghe nói là ông cha truyền lại tay nghề, cũng có chút tiếng tăm."
Dương thị nghe thấy chuyện này rất là thích, đối với người mẹ ruột của mình, Dương thị rất là tin tưởng, đương nhiên sẽ không hại nàng.

Thấy nữ nhi mình nghe lọt, Sử thị cũng không nói lại chuyện này, hai người tiếp tục nói chuyện khác.
Đỗ Tam Nương cầm một nồi lớn bánh bột ngô trộn với củ mì dại, đó là món chính, xào một ít rau dại, với một đĩa thịt khô, và chè trà dầu còn thừa lại lúc buổi sáng, cũng bưng lên luôn.
Dương thị thấy trên bàn có thịt, thì đã biết là nương đã cầm đến, nàng khuấy cháo củ mì trong chén, bà cúi đầu xuống, trong mắt có chút chua xót.


Có khách ở đây nên người Đỗ gia ăn rất ít, để cho khách ăn trước.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mấy người Sử thị nói muốn về nhà.

Dương thị tiễn bọn đến cửa thôn, mới từ từ đi về nhà, Dương thị thở dài, nương đi đường xa như vậy nên mới chậm trễ cả ngày, cũng chỉ là bà ấy muốn đến đưa tin này thôi.
Đi đến cửa, nàng thấy nữ nhi đang ở bếp dọn dẹp, ban đầu phòng bếp rất là lộn xộn nhưng đã được nàng dọn dẹp sạch sẽ.

Dương thị yên lặng nhìn bóng lưng của nữ nhi mình, nghĩ đến lời lúc nãy của nương mình, khó tránh khỏi trong lòng suy nghĩ lại.
Trong nhà không có mẹ chồng, nếu nữ nhi được gả đi thì sẽ được làm chủ cả nhà, hạnh phúc hơn nhiều so với bà năm đó.

Bà ở trong tay mẹ chồng đã ăn không ít thua thiệt, chỉ riêng việc có một phu quân tốt đã coi như là không tệ.
Đỗ Tam Nương rửa tay, quay đầu lại thấy nương đang đứng ở cửa nhìn nàng, nàng mỉm cười chào hỏi: "Nương, cữu cữu và nà ngoại đã đi rồi sao?"
Dương thị ừ một tiếng, đi vào phòng
"Nương, người nhìn xem." Đỗ Tam Nương vén một góc vải lên: "Bà ngoại cho một khối thịt khô to như thế, chỉ sợ trong lòng đại cửu mẫu rất là tức giận."
Dương thị gõ đầu nàng một cái: "Cho dù thế nào nữa, đó cũng là tấm lòng thành của bọn họ."
Đỗ Tam Nương thè lưỡi, nói: "Nương, con cũng không phải có ý đó.

Chính là cảm thấy năm nay khó khăn như vậy, nhưng bà ngoài vẫn cầm mấy thứ này đến, lại nghĩ đến bà nội đến nhà ta gây ồn ào, ta cảm thấy vẫn là thần với bà ngoại hơn."
Dương thị sờ đầu của nữ nhi: "Chờ sau này ngươi có tiền đồ, cũng phải nhớ kỹ bà ngoại của ngươi."
Buổi tối, đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng sấm dữ dội, sau khi sấm rền đi qua, bầu trời bắt đầu mưa tí tách, đây cũng là trận mưa đầu tiên trong năm nay.


Tiếng sét thật là lớn, xen lẫn có tia chớp.

Đỗ Tam Nương có hơi sợ, không dám ra ngoài, chỉ là nghe tiếng mưa chảy ào ào, trong lòng cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Hôm nay trời mưa, rốt cuộc bọn họ cũng đã vượt qua được thời gian khổ cực kia!
Bên tai có thể nghe thấy được tiếng mưa rơi lất phất, còn có những hạt mưa tí tách rơi xuống mái hiên.
Tứ Nương còn nhỏ, bị sấm sét làm tỉnh, ngay lập tức bị dọa đến khóc lên, Dương thị vội vàng dỗ con bé, và nói: "Hoa Thịnh, trời mưa, cuối cùng trời cũng đổ mưa rồi."
Đỗ Hoa Thịnh ngủ bên trong nhà chính, ông nói: "Bà nó à, bên trong nhà chính bị rỉ nước, bà xem thử trong phòng có rỉ nước không?"
Dương thị nói: "Không có đâu, không có rỉ nước."
Đỗ Phong cũng tỉnh, thằng bé nhìn thấy tiểu muội khóc, nói: "Tứ Nương, trời mưa rồi, sau này chúng ta sẽ có đồ ăn.

Sẽ không còn ăn vỏ và rễ cây nữa."
Đỗ Tứ Nương còn khóc thút tha thút thít, Đỗ Phong ôm cả cơ thể nhỏ bé của con bé: "Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội."
Dương thị khoác y phục lên, lại thắp đèn dầu cầm đi ra ngoài, bà thấy trong nhà chính đang rỉ nước, Dương thị muốn vào bếp cầm chậu để hứng nước mưa, Đỗ Hoa Thịnh vội vàng gọi bà lại: "Bà đừng đi, lần mưa này chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian.

Dưới giường có cái bô, bà lấy ra để hứng đi, chờ sáng mai lại dọn dẹp.

Có chút nước đó cũng sẽ không làm nhà mình chìm đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc