TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN

Hai mươi tám tháng chạp, là sinh nhật của Lục Trạm. Bắt hai con gà trống lớn, rồi nhặt 20 quả trứng gà, và lượm măng được phơi nắng trước kia nặng khoảng 2, 3 cân, lễ nhiêu đó, Dương thị còn cảm thấy mang đồ quá ít.

Thấy Tam Nương đi ra, Dương thị nói: “Tam Nương, không phải lúc trước kêu con may y phục cho Trạm ca nhi sao, con đã may xong chưa?”

Đỗ Tam Nương gật đầu, nói: “Làm xong rồi, chờ một lúc nữa con sẽ đưa qua.”

Đỗ Phong cùng Tứ Nương đang chạy nhảy ở trong sân, thì bị Dương thị dạy dỗ hai câu. Đỗ Tam Nương nói: “Nương, hôm nay vào thành, con sẽ đi xem có chỗ nào bán la hoặc lừa không, chúng ta cũng đặt mua, thì sau này đi đâu cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Ăn xong điểm tâm, cả một nhà thu dọn đi vào trong thành.

Hôm nay là sinh nhật của Lục Trạm, lại thêm cả nhà nhạc phụ của hắn cũng muốn đến, nên Bạch thị đã bận rộn từ sớm.

Hai ngày trước đã dặn dò Trạm ca quét dọn phòng. Bạch thị đưa tin tức đến là nhà ngoại của Lục gia sẽ đến, hôm nay hai vị cữu cữu và ngoại tổ mẫu của hắn cũng sẽ đến đây.

Bình thường ở Lục gia rất là vắng ngắt, đến hôm nay mới náo nhiệt lên.

Bạch thị cùng mợ Lục Trạm ở trong phòng bếp bận rộn, đại cửu mẫu của Lục Trạm là Lý thị có vóc người rất cao, sắp cao bằng một người đàn ông. Bà ta nghe Bạch thị nói tình cảnh của nhà gái.

Lý thị nói: “Theo lời ngươi nói, cô nương kia nhỏ hơn Lục Trạm rất là nhiều tuổi, không phải chờ đến năm sau hai người họ mới thành thân sao.”

Bạch thị nói: “Tuy tuổi hơi nhỏ, nhưng được một cái là cô nương này rất là chịu khó. Mà Trạm ca còn rất thích nàng ấy.”

Lý thị nhíu mày, nói: “Thông gia à, không phải ta nói chứ. Tuổi của Trạm ca không còn nhỏ nữa, những người bằng tuổi của hắn, con của họ đều đã mấy tuổi rồi.”

Trong lòng Bạch thị có chút khó chịu, Lục Trạm là cháu ruột của bà, chẳng lẽ bà còn đi hại hắn sao!

Bà ấy mím môi một cái, Bạch thị nói: “Chờ bọn họ thành thân chắc chắn sẽ có hài tử.”

Lý thị thở dài: “Là một nữ nhân đều có thể sinh con! Nếu người phụ nữ trước kia không bỏ chạy, có lẽ bây giờ cũng có đứa nhỏ rồi!”

Trong lòng Bạch thị rất không vừa lòng Lý thị này, cái miệng thì nói nhiều như vậy, sao trước kia không thấy bà ta làm mai cho Lục Trạm, bây giờ đến đây để bắt bẻ là có ý gì chứ!

Chị em bạn dâu với Lý thị là Văn thị, một phụ nhân có vóc dáng nhỏ nhắn và xinh xắn, so với vị đại tẩu Lý thị, thì bà là người không nói nhiều, lúc này thấy đại tẩu nói những lời như thế, làm cho nhị thẩm của Lục Trạm lâm vào thế bí, bà ấy vội nói: “Đại tẩu, chờ lúc nữa cô nương kia đến, tẩu mà như vậy còn không phải sẽ dọa sợ người ta. Hôm nay là lần đầu tiên người ta đến nhà chơi.”

Bạch thị xoa xoa tay: “Ta phải ra ngoài xem một chút, đến giờ này rồi mà sao họ vẫn chưa đến.”

Văn thị nói: “Thông gia cứ đi đi, chỗ này đã có chúng ta rồi.”

Bạch thị ừ một tiếng, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

“Đại tẩu, tẩu cũng thật là, nói chuyện này làm gì, việc hôn sự này đã quyết định xong, tẩu như vậy sẽ khiến người ta trở mặt đó!” Văn thị thấp giọng nói.

“Ta nói chính là sự thật. Lần đầu cũng chính nàng ta giới thiệu, ngươi nhìn đi, nữ nhân kia lại bỏ chạy. Lần này nàng ta lại giới thiệu, thì tuổi còn rất nhỏ. Sao lại không giới thiệu người có tuổi hợp với Lục Trạm chứ, nàng ta lại làm giới thiệu một cô nương mới 13 tuổi, ngươi nói xem có phải nàng ta cố ý không!” Lý thị một bên nhặt rau một bên thì càu nhàu.

“Đại tẩu, dù sao Trạm ca cũng là họ Lục. Tất cả chuyện hôn sự đều dựa vào miệng của bà mai, trước đây ai đâu nghĩ nữ nhân kia sẽ bỏ chạy chứ! Dù sao chúng ta cũng là người khác họ, cho dù nói thế nào đi nữa thì cửa hôn sự này cũng đã thành, chờ một lúc nữa chúng ta giúp đỡ nhìn xem là được rồi.” Văn thị thì thầm nói: “Hôm nay là sinh nhật Trạm ca, đừng làm cho hắn không thấy thoải mái.”

Lục Trạm đã sớm tới cửa thành, vô cùng mong chờ nhìn con đường phía trước, mong mỏi có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nhưng không biết bao nhiêu người đã đi qua đi lại, hắn trông mòn con mắt nhưng vẫn không nhìn thấy người của Đỗ gia.

Trong lòng Lục Trạm có chút nôn nóng, rốt cuộc là có đến không?

Mặc dù Tứ Nương vẫn còn nhỏ, nhưng hôm nay cũng rất nghe lời, cũng không khóc náo lên, tuy là đi chậm, nhưng đa số đều là tự con bé đi. Đỗ Tam Nương nhìn con bé dũng cảm như thế, thế là nói khi vào trong thành sẽ mua kẹo đường cho con bé ăn.

Lúc mấy người họ vào cửa thành, canh giờ đã không còn sớm, Dương thị nói: “Chờ lúc gặp thông gia, ta thực sự thấy rất là xấu hổ.”

Cả nhà đều đi ra ngoài từ sáng sớm, ban đầu là muốn đến sớm, nhưng dẫn hai đứa trẻ theo, trên đường cũng là vừa đi vừa nghỉ, làm chậm trễ rất nhiều thời gian, giống như là cố ý đến trễ để đi ăn chực.

Lục Trạm vẫn nhìn con đường phía trước, con mắt đều không có chớp một chút nào, qua nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy bọn họ đến. Ngay lập tức Lục Trạm chạy nhanh về phía bọn họ, hôm nay Đỗ Tam Nương mặc một bộ áo bông màu xanh da trời, tóc chải chải thành bím, cùng nhau đi tới, lúc này gương mặt nàng đỏ bừng, một tay nắm Tứ Nương, đang cúi đầu nói chuyện với con bé.

Lục Trạm chạy tới, Dương thị nhìn thấy hắn, cười nói: “Trạm ca, chắc đã chờ lâu rồi.”

“Con cũng chỉ vừa mới đến thôi.” Lục trạm nhìn trong sọt của mấy người họ còn có đồ, lại nói: “Mọi người đến là được rồi, cần gì phải cầm đồ đến thế!”

Dương thị nói: “Cũng không có đồ gì nhiều, đều là đồ ăn thô sơ ở trong nhà thôi.”

Lục Trạm dẫn bọn họ đến nhà mình, hắn ở bên cạnh nói chuyện với Dương thị và Đỗ Hoa Thịnh, một bên thì lại lén nhìn Đỗ Tam Nương, cảm thấy hôm nay nàng rất là xinh đẹp.

Cả đám người đi không bao lâu, thì Bạch thị cũng đi đến, từ đằng xa bắt đều hô lên.

Đợi khi mấy người họ đến gần, Bạch thị thấy trên trán bọn họ đều là mồ hôi, thì đã biết là đi bộ đến đây, Bạch thị nói: “Hôm nay nên để Trạm ca đi đón mọi người, chỉ là cữu cữu và cữu mẫu của hắn đến, nên phải ở lại nói chuyện, mong thông gia thứ lỗi cho hắn.”

Dương thị nói: “Cũng đã vào giữa mùa đông, đi đường còn có chút ấm áp. Chúng tôi cũng đi ra ngoài từ sớm, nhưng có dẫn theo đứa trẻ đến, cả một đường vừa đi vừa nghỉ, nên làm chậm trễ rất nhiều thời gian.”

Bạch thị cười nói: “Dẫn mấy đứa trẻ đi theo đều là như vậy.”

Nói xong bày ấy nhìn lướt qua ba tỷ muội của Đỗ Tam Nương, Bạch thị nói: “Thông gia thật sự có phúc, có con trai có con gái, ta thực sự muốn có một khuê nữ nhưng lại không có. Bây giờ lớn tuổi, cũng không còn nghĩ đến nữa. Ta chỉ muốn chờ mấy đứa nhỏ cưới thê tử, thì coi nó giống như là khuê nữ của nhà mình!”

Bạch thị sinh ba con trai, lúc còn trẻ vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, nhưng vẫn không thể toại nguyện. Nhìn thấy mấy cô nương nhà khác liền cực kỳ yêu thích.

Dương thị cười nói: “Sau này cô nương nhà ai gả đến, có một mẹ chồng tốt như vậy, cũng coi như đã được hưởng phúc.”

Đỗ Tam Nương kêu một tiếng: “Nhị thẩm.”

Bạch thị ôi chao hai tiếng, cười đến mức đôi mắt cong lại thành một đường thẳng. Tứ Nương chớp chớp con mắt, cũng bắt chước tỷ tỷ mình kêu một tiếng “Nhị thẩm”. Làm cho Bạch thị như mở cờ trong bụng, nhìn Tứ Nương như một viên gạo nếp nho nhỏ thế là bà ấy liền ôm con bé lên.

Tứ Nương cũng không sợ người lạ, Dương thị nói: “Thông gia mau bỏ con bé xuống đi, đừng có nuông chiều con bé quá.”

Bạch thị nhìn đôi mắt to tròn của con bé, con ngươi trắng đen rõ ràng, cực kỳ yêu thích, bà ấy nói: “Đôi mắt này thật là đẹp, rất giống với Tam Nương.”

Đỗ Tam Nương cười cười, Tứ Nương có một đôi mắt rất giống nàng. Có điều Tứ Nương lớn lên có chút đẹp hơn Tam Nương, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã là một mỹ nhân rồi.

Cả một đường Bạch thị và Dương thị nói chuyện với nhau, trái lại Lục Trạm không hề nói một câu nào. Hắn cố ý đi chậm, cuối cùng đi song song với Đỗ Tam Nương.

Lục Trạm quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Muội đi có mệt không?”

“Cũng khá tốt, không có mệt.”

Mím môi một cái, Lục Trạm nói: “Trong tay muội đang cầm gì vậy? Để ta cầm giúp muội.”

Nói xong hắn vươn tay ra, tay của hắn rất lớn, trong lòng bàn tay có rất nhiều vết chai, có mấy ngón tay bị nứt da ra, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, nói: “Tay huynh đã bị nứt da rồi kìa.”

Lục Trạm nói: “Cứ đến mùa đông là tay ta đều bị như vậy. Chính là nhìn có chút dọa người, thực ra cũng không có gì ghê gớm.”

Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, đều bị sưng đỏ như quả cà rốt ở trong nhà, còn nói là không có gì?

Cầm bộ y phục trong tay đưa cho hắn, Đỗ Tam Nương thấp giọng nói: “Làm cho huynh một cái áo bông, cũng không biết huynh mặc có vừa người không.”

Bộ y phục có màu xanh đen, dùng một đoạn vải buộc lại, còn may một cái cúc áo. Từng đường khâu đều là do nàng tự may, đương nhiên vào buổi tối đẩy nhanh tốc độ mới có thể may xong, trong lòng Lục Trạm rất là xúc động, hắn cầm bộ y phục ở trong tay, chưa kể còn có chút khá nặng, có thể thấy được bên trong nhét rất đủ bông.

Lục Trạm vươn tay vuốt ve: “Ta rất là thích.”

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: “Quay về huynh thử mặc một chút, nếu không vừa người, ta sẽ sửa lại.”

Bởi vì là y phục mặc vào mùa đông, nên nàng cố ý tăng thêm kích thích, như vậy còn có thể mặc thêm hai áo vào.

Lục Trạm nói: “Chắc chắn vừa người.”

Chờ lúc nữa hắn sẽ thay đồ!

Mấy người họ đến Lục gia, tất cả mọi người trong nhà đều xúm đến, các nam nhân thì vẫn còn tốt, còn các nữ nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Tam Nương. Vào lúc này, Đỗ Tam Nương cảm thấy mình giống như là con khỉ trong sở thú bị mọi người vây quanh nhìn!

Trong phòng bày một cái chậu bị thiếu một góc, bên trong có đốt củi lửa, cũng rất là ấm áp.

Hôm nay Đỗ gia là khách, Bạch thị căn dặn Lục Chí Phúc hãy tiếp đón cho tốt, còn mình thì quay lại vào bếp nấu cơm.

Đỗ Tam Nương có hơi không được tự nhiên, cả người ở trong phòng nhìn nàng, thật sự rất là xấu hổ.

Trong phòng có mười hài tử, đứa lớn thì mười mấy tuổi, còn đứa nhỏ nhất khoảng bảy, tám tuổi, đều huynh đệ tỷ muội của Lục Trạm.

Mấy đứa trẻ này rất nhanh tập trung một chỗ chơi, Đỗ Phong cũng ở bên trong đó. Tứ Nương là người nhỏ tuổi nhất, con bé mở to đôi mắt, cũng muốn đi chơi.

Lục Trạm cầm y phục về phòng, vội vàng thay đồ, rất là vừa người và cũng rất là ấm áp.

Vừa mặc lên người, Lục Trạm liền không nỡ cởi ra. Hắn ở trong phòng quay quay hai vòng, thỉnh thoảng sờ y phục, đây chính là Tam Nương tự tay làm cho hắn. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.

Qua một lúc lâu, Lục Trạm mới từ trên lầu xuống.

Nhìn thấy hắn thật sự mặc một bộ y phục kia, Đỗ Tam Nương cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, người này cũng thật là, hôm nay nhiều người như vậy, khoa trương như vậy làm cái gì chứ!

Lục Trạm đổi y phục mới, đương nhiên mọi người cũng nhìn thấy. Bà ngoại của Lục Trạm là Mẫn thị nói: “Trạm ca, mặc y phục mới hả?”

Lục Trạm dạ một tiếng, Mẫn thị cười và vẫy tay với hắn, Lục Trạm đi qua. Mẫn thị đưa tay sờ sờ, may y phục rất là dày, Mẫn thị nói: “Nhị thẩm may cho ngươi hả? Hôm nay ngươi nên mặc một bộ y phục mới.”

“Là Tam Nương làm cho con.” Lục Trạm nói rất là có lực, gương mặt rất tự hào, còn nhìn qua Đỗ Tam Nương.

Mẫn thị vừa nghe liền nhịn không được cười ha hả, bà ấy nhìn Đỗ Tam Nương, cuối cùng nói với Dương thị: “Khuê nữ may đồ không hề tệ, tay nghề rất là khéo.”

Dương thị nói: “Từ lúc Tam Nương bả tuổi đã theo ta học, bây giờ những việc này trong nhà đều là do Tam Nương làm. Ta cùng phụ thân nó, hai đứa trẻ, khi nào rảnh nàng cũng đều sẽ làm cho chúng tôi.”

Tứ Nương ngồi ở bên cạnh, con bé kéo xiêm y đỏ của mình ra khoe: “Vẫn còn có của con, tỷ đã làm cho con. Còn may cho con hai con vịt nhỏ.”

Đỗ Tam Nương cảm thấy rất ngượng, Tứ Nương tuổi còn nhỏ, Đỗ Tam Nương liền may hai con vịt nhỏ ở chỗ góc áo, nàng chỉ biết may cái này, nên hình rất là sống động, Tứ Nương rất là thích. Vốn dĩ là sau tết mới cho con bé mặc, hôm nay vào trong thành, con bé cứ quyết định muốn mặc y phục này.

Trong lòng Mẫn thị rất là cao hứng, có thể nghĩ đến may một bộ áo bông cho Lục Trạm, có thể thấy được cô nương này là một người có đầu óc, không có nhiều tâm địa gian xảo. Nữ nhi chết hơn mười năm, Mẫn thị làm bà ngoại của Lục Trạm, đương nhiên rất là đau lòng cho Lục Trạm từ nhỏ đã không còn nương. Trước đó còn rất lo lắng con rể sẽ đi tái giá, thì cuộc sống của Lục Trạm sẽ không dễ chịu, ai ngờ mấy năm sau con rể cũng qua đời. Để lại một mình Trạm ca, cũng may có phu thê Lục Chí Phúc chăm sóc, Lục Trạm cũng đã trưởng thành.

Mắt thấy hắn muốn lấy vợ sinh con, ai ngờ trước đó lại xảy ra chuyện như vậy. Lần này phải xem tận mắt, chắc chắn có thể sống tốt cùng với Lục Trạm.

“Đều là do thông gia dạy dỗ tốt.” Nói xong  Mẫn thị lại nói: “Trạm ca, ngươi mang con bé ra ngoài đi dạo, cũng làm quen với mọi người. Người trẻ tuổi, cần gì phải ở đây với mấy người già chúng ta.”

Lúc này Trạm ca đã đính hôn, cũng đã nhìn người rồi, bà cũng thích đứa nhỏ này. Lúc này trong lòng Mẫn thị có mấy lời muốn nói, muốn cùng phu thê Dương thị nói chuyện một chút, đương nhiên phải tránh mấy đứa nhỏ ra.

Lục Trạm ước gì có thể dẫn Tam Nương đi ra ngoài, hắn nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói: “Tam Nương, không phải muội muốn đi mua đồ sao, ta cùng muội đi vào chợ nhìn xem.”

Đỗ Tam Nương à à hai tiếng, nàng đứng lên, mím môi một cái, thầm nghĩ nàng nói muốn mua đồ với hắn lúc nào vậy!

Tứ Nương thấy tỷ tỷ muốn đi, con bé cũng đứng lên, “Nương, con cũng muốn đi, con sẽ đi cùng với tỷ tỷ.”

Dương thị gật đầu: “Đừng có đi xa đó, mau về sớm.”

Thấy bọn họ đã đi, Mẫn thị liền nói thẳng: “Thông gia, Trạm ca nhà ta số khổ, khó có được mọi người không chế hắn không có nương và phụ thân. Sau này trở thành người một nhà, các ngươi chính là nương phụ thân của hắn, nếu đứa trẻ có chỗ nào làm không tốt, các ngươi thấy nên nói thì cứ nói, nên đánh liền đánh, chúng ta sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.”

Dương thị nói: “Đứa trẻ Trạm ca này là một người rất chín chắn, lại lanh lợi, còn rất chịu khó, ta cùng Hoa Thịnh đều thích hắn. Tuy nói cha mẹ đều đi, nhưng đứa nhỏ này có thể sống tốt như vậy, thì có thể thấy là một người có tiền đồ.”

Mẫn thị lau miệng, nói: “Thông gia, nếu như vậy chúng ta xin nói. Trạm ca nhà ta đã 20 tuổi rồi, ngươi cũng nhìn thấy đó, trong nhà không có nữ nhân, y phục hỏng cũng không có người may sửa. Ngươi thấy đó, hôm nay có được một bộ y phục mới, liền rất là vui vẻ.”

Dương thị mím môi một cái, cũng không nói tiếp.

Mẫn thị lại nói: “Sang năm Tam Nương đã 14, ta thấy cuối năm liền cho bọn nó thành thân, ngươi thấy có được không?”

Các cô nương trong thôn, cũng không phải là tất cả mọi người chờ sau khi cập kê mới xuất giá, cũng không có nhiều người 13, 14 tuổi xuất giá.

Lục Trạm đã hai mươi tuổi rồi, lúc trước Bạch thị và Mẫn thị đã nói qua, biết nhà gái muốn giữ lại nữ nhi sau khi cập kê mới chịu gả. Nếu là Lục Trạm chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, thì cũng không có gì, nhưng Lục Trạm đã hai mươi tuổi, những người xung quanh bằng tuổi với hắn, ai mà còn chưa thành thân chứ?

Đương nhiên Mẫn thị muốn cưới người về trước, như vậy mỗi ngày Trạm ca đều có cơm nóng để ăn. Trong nhà có người lo liệu, lại có người chăm sóc hắn, bọn họ cũng yên lòng.

Dương thị sửa sang y phục, nói: “Trước kia ta và phụ thân con bé nuôi không được hai đứa trẻ, làm cho lòng ta rất là đau lòng, cũng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt. Cũng may về sau lại có Tam Nương, nhưng lúc Tam Nương sinh ra chỉ nặng có 5 cân, ta sợ nuôi không sống nổi. Khi đó lại là sống chung, cũng không có nhiều đồ ăn, ta tiết kiệm ít đồ ăn, xay bột gạo, nấu thành cháo đút cho con bé ăn, từng chút từng chút nuôi con bé lớn. Trước giờ con bé chính là một người hiểu chuyện, về sau có Phong ca cùng Tứ Nương, cũng may mà có con bé giúp đỡ chăm sóc, ta liền nhẹ nhõm không ít. Trước đó phụ thân con bé ngã dãy chân, cũng may là có con bé, hai người già chúng ta luyến tiếc con bé, muốn giữ con bé lại một ít thời gian.”

Dương thị chưa bao giờ nghĩ đến nữ nhi chưa kịp cập kê đã xuất giá, con gái lấy chồng sớm, thì đối với bản thân của một cô nương cũng không tốt. Cái chuyện sinh con này rất là nguy hiểm, dáng người của Tam Nương lại gầy yếu như vậy, Dương thị cũng không dám mạo hiểm như thế.

Lại nói, đến bây giờ nữ nhi của mình còn chưa có kinh nguyệt. Có điều bà không tiện nói ở đây, bây giờ chuyện này, là chuyện lớn nhất ở trong lòng Dương thị. Dương thị cũng biết, có một số cô nương 15, 16 tuổi mới có. Lỡ mà Tam Nương cũng đến lúc đó mới có, nếu mà cuối năm gả đến, thì cô nam quả nữ ngủ chung một chăn, Lục Trạm lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Nếu xảy thật như vậy, chẳng phải sẽ hại khuê nữ của mình sao!

Mẫn thị nói: “Thông gia, sớm muộn gì cũng sẽ là người chung một nhà. Sớm và chậm chút cũng không có gì khác biết, ngươi nói có đúng không.”

Dương thị nói: “Thẩm nương cũng đã nói, sớm hay chậm cũng không có gì khác biệt, cuối năm hay là năm sau cũng chẳng có gì khác biệt.”

Mẫn thị thấy bà không chịu, trong lòng có chút không vui vẻ. Sớm muộn gì cũng là người của Lục gia, giả vờ làm gì chứ.

Lục Chí Phúc thấy tình cảnh có chút xấu hổ, hắn nói: “Năm sau thì cứ năm sau đi, như vậy cũng tốt, sang năm, nhà này cũng nên tu sửa một chút.”

Mặc kệ là cuối năm hay là năm sau, đều không khác mấy, lại nói, ngay từ đầu Đỗ gia đã nói chờ nữ nhi cập kê mới xuất giá, ban đầu đã nói xong. Nếu là bà ngoại Lục Trạm nói đổi ngày thì thôi, nhưng Đỗ gia đã vẫn kiên trì, thì chuyện này chỉ có thể để năm sau.

Bình luận

Truyện đang đọc