TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN

Đợi Lục Trạm ăn cơm xong, hắn nấc một cái, đem bát đũa đặt lên bàn, nói: “Thật là ngon.”

Dương thị ở bên cạnh hỏi: “Trạm ca nhi, hôm nay ngươi bị sao vậy? Y phục này rất đắt đó.”

Vừa nói, Dương thị nhìn kỹ vào chiếc áo choàng mà Lục Trạm đặt ở bên cạnh, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ vào.

Lục Trạm nói: “Có lẽ có chút giá trị đi, chút nữa quay về con sẽ đem đến tiệm cầm đồ xem thử.”

“Y phục tốt như vậy, sao lại đem đến tiệm cầm đồ? Không được tốt cho lắm, cái này mà mặc vào mùa đông sẽ ấm áp lắm.”Mặc dù Dương thị không hiểu rốt cuộc cái này làm bằng chất liệu gì, nhưng vừa nhìn liền biết không rẻ.

“Sao huynh có nó vậy?” Đỗ Tam Nương hỏi.

“Là người khác cứ kiên quyết muốn đưa cho ta.” Lục Trạm mở miệng nói.

Lục Trạm biết hôm nay bằng hữu họ hàng của Đỗ gia đều sẽ đến, hôm lúc hắn rời đi thì Dương thị đã đến nói với hắn, vì hôm nay muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người, hắn đã ra ngoài từ sớm, định bụng đến Đỗ gia sớm.

Hôm qua Nhị thúc hắn Lục Chí Phúc cho hắn một con hoẵng, nói là trong nhà săn được ba con thú rừng, Lục Trạm nghĩ đến một mình mình cũng không có ăn hết, liền bỏ lên xe đẩy đến Đỗ gia.

Ai ngờ đi nửa đường lại gặp phải cảnh đánh nhau, vốn dĩ Lục Trạm cũng không muốn quan tâm, thế là hắn mặc kệ đi qua, chuyện người ta đánh nhau cũng không có liên quan gì đến hắn, hắn chỉ muốn mau mau đi Đỗ gia. Nhưng người bên kia đã sớm đánh đến đỏ mắt, làm gì còn để ý đến có ai đi ngang qua không, cũng xem như Lục Trạm là bị tai bay vạ gió, thế là bị nện một cái.

Ngay cả xe của hắn cũng bị lật, Lục Trạm rất là tức giận, tuy là đã nhiều năm không có đánh nhau, nhưng mà hắn lớn như vậy, trừ bỏ bị cha mẹ đánh qua, thật đúng là chưa từng bị người khác đánh.

Lục Trạm trừng to hai mắt, lúc này cũng mặc kệ đối phương là ai, ai đánh hắn, hắn cũng phải đánh lại, để lấy lại danh dự!

Hắn vừa ra tay, nhóm người kia cũng coi hắn là kẻ địch, ba đến năm người tiến đến bao vây hắn, Lục Trạm cũng không phải là một người nóng nảy, người khác không có hạ thủ lưu tình với hắn, thì nắm đấm của hắn cũng sẽ không hề khoan nhượng. Vóc người của Lục Trạm cao lớn, tuy trong tay không có binh khí, nhưng sức lực của hắn rất là lớn, ngày thường dù hắn không có dùng sức trong nắm đấm nhưng cũng đủ để cho người ta không chịu nổi rồi, cơn tức giận vừa nổi lên, càng chưa nói là trên tay không biết lực nặng nhẹ. Nếu bắt được một người khác, thì sẽ bị hắn ấn thẳng xuống đất đánh hai quyền, làm cho người dưới đất không nói được tiếng nào nữa.

Đợi cho cuối cùng, mặc dù trên người Lục Trạm có bị thương, nhưng dù sao đám người kia cũng đã bỏ chạy, lúc này hắn mới hừ hừ hai tiếng, rồi đến đỡ chiếc xe của mình lên.

Lúc này, một giọng nói vang lên, tiếng nói kia có chút trầm thấp: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ là?”

Lục Trạm cũng không đáp lại, đợi một lát sau, người kia lại lặp lại, thì Lục Trạm mới biết đối phương đang nói chuyện với mình. Đầu không hề ngẩng lên, Lục Trạm nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần đa tạ đâu…!”

Nói xong hắn ôm con hoẵng ở trên mặt đất bỏ lên xe, nghĩ đến hôm nay mình bị vô duyên vô cớ liên lụy, Lục Trạm nhíu chặt lông mày lại.

Một người đàn ông trung niên khoảng 40, 50 tuổi đầu đội khăn, để chòm râu dê nhìn thanh niên đứng ở đó không xa, đang loay hoay bên chiếc xe. Người đàn ông trung niên kia mở miệng nói: “Nếu hôm nay không có tráng sĩ, chúng tôi cũng sẽ không thoát dễ như vậy, đa tạ.”

Lúc này Lục Trạm mới nhìn về phía người phát ra âm thanh, hắn nói: “Các ngươi mau đi nhanh đi.”

Nói xong Lục Trạm tiếp tục kéo xe mình đi về phía trước, mới đi có mấy bước, thì xe ngựa ở phía sau đã đuổi theo, người đàn ông trung niên kia gọi hắn lại, hỏi: “Còn chưa biết tên của tráng sĩ, ta tên là Tần Tùng ở Thương Châu!”

Lục Trạm nhíu mày lại, nói: “Lục Trạm.”

“Thì ra là Lục tiểu ca, may mắn, thật là may mắn.” Tần Tùng chắm tay thi lễ.

Lục Trạm nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, sau đó hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy!”

“Lục tiểu ca không cần lo lắng, ta không hề có ác ý.” Người đàn ông trung niên kia cười nói.

Lúc này, trong xe ngựa đột nhiên vang lên tiếng ho khan, Lục Trạm nhìn liếc qua chiếc xe ngựa, xe ngựa được che chắn rất là kỹ, cũng không có nhìn thấy người ở bên trong.

Tần Tùng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, lại nói: “Trong xe ngựa là thiếu chủ tử của nhà ta, thiếu chủ nhà ta bị nhiễm phong hàn, lần này là trở về nha. Chỉ là nương của chủ tử đã qua đời, kế mẫu không dung, đã có người sai khiến bố trí mai phục ở đoạn đường này, nếu hôm nay không gặp được tráng sĩ, chúng tôi cũng sẽ không thoát khỏi dễ như vậy.”

Nói xong Tần Tùng móc một tấm ngân phiếu từ trong túi áo ra, đưa cho hắn và nói: “Đây là chút lòng biết ơn, không đáng bao nhiêu, mong tráng sĩ hãy nhận lấy.”

Lục Trạm nhíu mày, chỉ nhìn đối phương, nhưng không có nhận tấm ngân phiếu kia.

Tần Tùng mỉm cười nhìn đối phương, vẻ mặt đầy chân thành.

Sau một lúc lâu, trong xe ngựa lại truyền tới một trận ho khan, gương mặt Tần Tùng lộ ra vẻ lo lắng.

Lúc này Lục Trạm mới nói: “Từ đây đi vào trong thành còn mấy dặm đường, mau đi tìm đại phu để xem thử. Ta sẽ không nhận tiền này, ta cũng không phải là muốn giúp các ngươi, bọn họ đánh ta, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua.”

Nói xong Lục Trạm quay đầu rời đi, Tần Tùng nhìn người trẻ tuổi kia, không nghĩ tới đối phương lại dứt khoát bỏ đi như vậy.

Lúc này người trong xe ngựa kêu một tiếng “Tần thúc”, Tần Tùng lại đi vào xe ngựa.

Trên đường gặp chuyện của hai bọn họ là chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh đã bị hắn ném ra sau đầu, chỉ là nhìn y phục của mình vừa mới đổi bị bẩn, áo bông cũng bị rách một lỗ, trên người cũng bị thương, trong lòng Lục Trạm rất là khó chịu, đến Đỗ gia với bộ dạng này, còn không phải chọc cho cha mẹ không vui chứ sao!

Qua không bao lâu, xe ngựa kia lại đuổi theo, Lục Trạm xụ mặt, nói: “Sao các ngươi còn đi theo ta, ta còn có chuyện.”

Tần Tùng nói: “Lục tiểu ca, xin lỗi, chúng tôi không phải là người ở đây, nên còn chưa quen thuộc ở trong thành, có thể nhờ Lục tiểu ca dẫn đường được không, thuận tiện cũng tìm một đại phu cho chủ tử nhà ta, chắc chắn quay về sẽ có hậu tạ.”

“Trên người Lục tiểu ca còn có vết thương, cũng nên cùng đi tìm đại phu.”

Lục Trạm nhìn hắn ta chằm chằm, Tần Tùng cười nói: “Còn xin nhờ Lục tiểu ca giúp đỡ, quay về sẽ đưa chiếc xe ngựa này cho Lục tiểu ca.”

Nhéo mày lại, Lục Trạm nhìn y phục bị rách của mình, áo bông trong y phục cũng bị lộ ra ngoài, đến Đỗ gia với bộ dạng như vậy, đúng là thất lễ, cái này vừa nhìn liền biết hắn vừa đánh nhau, nếu cả nhà của Tam Nương không thích hắn thì làm sao bây giờ.

Nghĩ nghĩ, Lục Trạm nói: “Được rồi, vậy ta mang các ngươi đi. Ai bảo hôm nay ta không may gặp phải các ngươi.”

Lục Trạm nói xong thì quay người lại, trong lòng lại nghĩ chờ có xe ngựa này, sau này Tam Nương đi đâu sẽ càng thuận tiện hơn.

Tần Tùng nhìn thanh niên này đẩy chiếc xe trên con đường ghập ghềnh đi tới, tuy vừa rồi mới liều mạng với người khác, trên thân cũng bị thương, nhưng hắn vẫn đẩy xe với khí thế hiên ngang, mặt không đỏ mà cũng không có thở dốc, Tần Tùng khen ngợi ở tận đáy lòng: “Thân thể của Lục tiểu ca không tệ, thân thủ cũng tốt.”

Vừa rồi nhìn hắn đánh mấy người kia, trái lại trên người có chút tàn nhẫn, tuy là không có một cái quy tắc nào, nhưng lại có sức lực rất lớn. Tần tùng cười cười, lại nói: “Dáng dấp của Lục tiểu ca cao lớn như vậy, dáng người như vậy ở phía nam rất là hiếm.”

Ở trong thành bộ dạng này của Lục Trạm cũng là hạc giữa bầy gà, hơn nữa thân thể hắn lại cường tráng, thật sự muốn tìm một người ở trong thành so sánh rất là khó. Những năm này Tần Tùng cũng đã đi nhiều nơi, vừa nhìn là hắn ta biết chàng thanh niên này có mang dòng máu của người Hồ, gương mặt thì thô kệch, mắt sâu mũi cao.

Có điều Tần Tùng sẽ không hỏi những cái này, người trẻ tuổi kia rõ ràng có chút đề phòng với bọn họ.

Đến trong thành, Lục Trạm tìm cho bọn họ một đại phu có y thuật cao minh, hắn cũng coi như là gặp được người ở trong xe ngựa. Người kia được đỡ xuống xe ngựa, trên người khoác lên một kiện áo choàng, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc trên đầu được búi lại, dáng người gầy gò, nhìn có mấy phần suy nhược.

Ánh mắt kia có chút u buồn, mím môi nhìn Lục Trạm một chút, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.

Tần Tùng đỡ hắn ta vào, lão đại phu dẫn hắn ta vào bên trong để khám, còn một người học trò trẻ tuổi ở bên người băng bó vết thương cho Lục Trạm.

Chờ Tần Tùng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lục Trạm ở trần,, quấn băng vải, vẻ mặt của Lục tiểu ca rất là khó coi, vẫn luôn nhíu mày. Đợi đến khi vị học trò kia đi xuống, trong phòng không có ai, Tần Tùng mới nói: “Lục tiểu ca, vóc dáng của chủ tử ta và của ngươi không có khác nhau lắm, chỉ là gầy hơn ngươi một chút, Lục tiểu ca có thể cho xiêm y của ngươi cho chủ tử nhà ta.”

Nói xong hắn ta cầm thằng áo khoác và áo gấm mà thanh niên kia mặc bỏ lên bàn, lập tức lại sờ soạng lấy ra một thỏi vàng: “Đây là tiền thù lao của ngươi.”

Lục Trạm nhìn chằm chằm vào thỏi vàng kia, mím môi cũng không nói chuyện, Tần Tùng nói: “Tiểu huynh đệ, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi xem hiện tại bầu trời bên ngoài trong xanh, nhưng có lẽ lúc nào đó sẽ bị thay đổi!”

Lúc nói lời này Tần Tùng cười ha hả, mặc dù Lục Trạm chỉ là một thợ rèn vẫn luôn ở trong thành, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Tần Tùng nói: “Chúng ta là ai cũng không quan trọng. Tiểu huynh đệ, ta tên là Tần Tùng, nếu như về sau có duyên, đương nhiên sẽ gặp lại nhau.”

Lục Trạm im lặng một lúc, nói: “Lấy đi.”

Tần Tùng nói xong đưa bộ y phục kia cho hắn, lại ôm y phục của Lục Trạm đi, đi vài bước, hắn ta quay đầu nhìn Lục Trạm nói: “Tiểu huynh đệ thật can đảm, Tần mỗ bội phục!”

Lục Trạm thay xong bộ y phục kia, bên trên y phục còn có mùi hương, Lục Trạm mím môi một cái, cau mày đi ra ngoài.

Qua không bao lâu, hai chủ tớ ở trong y quán cũng thay y phục, người trẻ tuổi kia mặc y phục rách của Lục Trạm, Tần Tùng ở bên cạnh cũng mặc áo vải, thấy vẻ mặt chủ tử không vui, Tần Tùng nói: “Chủ tử, chúng ta tiếp tục đi về phía bắc, đám người kia sẽ không đoán rằng chúng ta đã thay y phục đâu.”

Trong kinh mọi người đều biết, thế tử  Bắc Việt Vương Tiêu Dực là một người kiêu ngạo, người như hắn ta, sao có thể hạ mình ăn mặc như một người nông phu chứ.

“Chủ tử, chuyện quan trọng bây giờ là ta phải trở về Bắc Việt. Chúng ta chết nhiều người như vậy, đều là…”

Tiêu Dực khoát tay áo: “Đi thôi.”

Chàng trai họ Lục kia đã để lại chiếc xe của mình, phía trên để một con hoẵng đã chết, dính đầy bụi và máu, rất là buồn nôn, Tiêu Dực nhìn thoáng qua, nâng tấm ván lên, cúi đầu đi lên phía trước.

Cuối cùng Tần Tùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến chàng trai trẻ họ Lục trước kia, nếu như về sau có duyên gặp lại, thì cảm tạ hắn cũng không muộn.

Bình luận

Truyện đang đọc