TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN



May xiêm y cho Lục Trạm?
Đỗ Tam Nương khiếp sợ nhìn nương nàng, đây là nương của nàng sao? Sao nàng cảm thấy đây là nương của Lục Trạm mới đúng!
Từ lúc cùng người kia đính hôn, số lần tên Lục Trạm trong miệng nương thốt ra được tăng theo cấp số nhân, bình thường lẩm bẩm như vậy: "Đứa bé kia chỉ có một mình, cũng không biết bình thường sống như thế nào"
Ví dụ như: "Đứa bé Lục Trạm kia thật là tốt, là người chịu khó, nói cái gì cũng nghe, luôn đến nhà chúng ta giúp đỡ.." Những điều như vậy.
Tóm lại một câu, bây giờ trong mắt nương nàng, Lục Trạm giống như do bà sinh ra, cái gì cũng khoe về hắn.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Nương, còn chưa có thành thân đâu!"
Đợi đến thành thân, đương nhiên nàng sẽ làm những chuyện này.
Dương thị nói: "Cái đứa nhỏ này, đều đã đính hôn rồi, sau này chính là người một nhà.

Hắn là một người đàn ông, trong nhà lại không nữ nhân chăm sóc, vào mùa đông, trời lạnh như thế, lần trước hắn đến, chỉ mặc một bộ đồ thu mỏng."
Đỗ Tam Nương mím môi, nhìn điệu bộ của nương nàng như thế này, thì nàng phải bắt buộc may một bộ rồi.
"Nương.." Đỗ Tam Nương nhíu mày: "Chờ khi nào con rảnh rồi nói sau."
Dương thị có phần không đồng ý nhìn nàng một cái: "Năm ngoái nương và phụ thân con còn chưa mặc bộ áo bông mới, con không cần làm cho hai người già chúng ta, cứ làm cho Tứ Nương và Phong ca một bộ là được rồi, còn chỗ Lục Trạm, con vẫn nên may cho nó một bộ đồ mới."
"Như vậy thúc thẩm nhi của hắn thấy con tốt với nó như vậy, trong lòng cũng cao hứng.

Lục Trạm không có cha mẹ, chắc chắn hắn rất kính trọng thúc thẩm của mình, sau này con gả đi vẫn nên kính trọng bọn họ."
Đỗ Tam Nương bất đắc dĩ ngừng việc ở trong công ty lại: "Nương nói cái gì thì là cái đó, con sẽ đồng ý, được chưa?"
Dương thị cười vỗ nàng một chút: "Vậy con làm đi, nương ra ngoài đây."
Đỗ Tam Nương nhìn tấm vải trên bàn, nhíu mày lại, nàng không biết kích cỡ của hắn, thì làm sao may được quần áo đây?
Ngày mùng tám tháng chạp, Lục Trạm ngồi xe lừa chở rất nhiều đồ để thăm Đỗ gia.
Hôm nay là mùng tám tháng chạp, từng nhà đều phải nấu cháo mồng 8 tháng chạp, sáng sớm Dương thị đã đi chuẩn bị.
Lúc Lục Trạm đến, Dương thị đã nấu xong cháo mùng 8 tháng chạp.
Nhìn thấy hắn đến, Dương thị vội vàng bảo hắn vào nhà ngồi.
Tứ Nương cùng Đỗ Phong nhìn thấy hắn, hai đứa trẻ liền kêu một tiếng "Tỷ phu" thật là ngọt ngào, mặc dù còn chưa thành thân, nhưng hai đứa trẻ đều biết, đây là vị hôn phu của đại tỷ, là tỷ phu của bọn họ.
Mỗi lần Lục Trạm đến, đều mang rất nhiều đồ, đương nhiên là không thể thiếu đồ ăn vặt cho hai đứa trẻ, cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, rất nhanh hai đứa nhỏ này đã bị Lục Trạm thu phục.
Một tiếng gọi tỷ phu này làm cho Lục Trạm nở hoa trong lòng, hắn liếc nhìn vào phòng Đỗ Tam Nương, không nghe thấy động tĩnh gì, từ trong ngực lấy ra hai cái kẹo đường cho hai đứa nhỏ, Tứ Nương nheo mắt cười nói: "Tỷ phu, tỳ đang làm y phục.


Nương còn nói để tỷ may cho huynh một bộ y phục đó."
Đỗ Tam Nương ở trong phòng đương nhiên nghe được những gì bọn họ nói, chỉ là nàng không nghĩ đến mình bị Tứ Nương bán đứng, còn nói nàng muốn may đồ cho Lục Trạm?
Cửa sổ bị Đỗ Tam Nương đẩy ra một khe hở nhỏ, thông qua khe nhỏ có thể nhìn thấy bên ngoài.
Lục Trạm ôm Tứ Nương, trong miệng Tứ Nương còn đang ngậm đường, cười rất là vui vẻ, còn đưa tay chỉ vào phòng Đỗ Tam Nương.
Hắn cũng nhìn vào phòng nàng, Đỗ Tam Nương vội vàng khép cửa sổ lại, lập tức đứng người lên, sửa sang y phục rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lục Trạm thấy nàng ra, cười cười, bỏ Tứ Nương xuống, thấy nàng đi tới, hắn xoa xoa đôi bàn tay, trong mắt tràn đầy vui vẻ, hắn hỏi: "Có phải muội may đồ cho ta không?"
Đỗ Tam Nương mím môi, rất muốn nói không phải mình muốn may đâu, có điều nhìn vào vẻ mặt mong chờ kia, liền nói không ra lời, chỉ là qua loa ừ một tiếng.
Lục Trạm nói: "Vậy vất vả cho muội rồi, ta không cần vội đâu, muội cứ từ từ làm, đừng để bị hư mắt."
Đỗ Tam Nương liếc hắn một cái, người đàn ông này thật biết nắm chắc cơ hội, nàng còn chưa bắt đầu làm cho hắn, hắn đúng là không có chút chậm trễ nào!
Đỗ Tam Nương nói: "Huynh chờ chút, ta sẽ đo kích cỡ cho huynh!"
Nói xong nàng vào bên trong lấy cây thước ra, Lục Trạm có chút lâng lâng, trong lòng còn ngọt hơn ăn đường.
"Huynh vào bên trong đi." Đỗ Tam Nương vừa nói vừa vào trong nhà chính.
Lục Trạm ừ một tiếng, theo nàng đi vào.
Tứ Nương cùng Đỗ Phong nhìn hai người, Tứ Nương nói: "Tỷ tỷ thật là lợi hại, tỷ phu đều nghe lời tỷ ấy."
Đỗ Phong gật đầu: "Đúng vậy, tỷ tỷ thật là lợi hại."
Đỗ Tam Nương đi ở phía trước, đương nhiên không nghe thấy hai đứa trẻ ở phía sau nghị luận, lúc này đôi mắt Lục Trạm cứ nhìn chằm chằm vào nàng, đầu óc liền nhão như bột mì, làm gì còn nghe thứ khác nữa chứ.
Vào trong, Đỗ Tam Nương chỉ vào cái ghế" "Huynh ngồi xuống đi."
Lục Trạm nghe lời ngồi xuống, Đỗ Tam Nương đến phía sau hắn, nàng chưa bao giờ ở gần hắn như vậy, ngay lập tức một hơi thở xa lạ của người đàn ông vây quanh nàng lại, gương mặt nàng có chút đỏ lên.
Đây là mùi vị thuộc về hắn, không phải là mùi của hắn, nàng cũng không rõ đó là mùi gì.
Đỗ tam nương cúi đầu, gáy của hắn đối diện với nàng, tóc được chải cột rất là ngay ngắn, mái tóc rất là đen, chất tóc cũng rất cứng.
Bàn tay cầm thước không ngừng run rẩy, nàng cố gắng hít sâu một cái, sau đó đo đạc vai của hắn, mới giật mình phát hiện bờ vai của người đàn ông này thật rộng, ngón tay đặt sát bên hắn, cho dù cách một tầng y phục, nàng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ của da hắn, nóng đến phỏng tay.
Trên mặt Đỗ Tam Nương một tầng đỏ ửng, giống như ánh ban mai phía chân trời.
Sau khi tay nàng để lên người, trong lòng Lục Trạm hoảng loạn lên, dường như cả người rất là căng thẳng, ngón tay kia rất là nhẹ, cũng rất mềm, căn bản là không cảm thấy sức nặng chút nào, cũng không hiểu sao lại giống một chiếc lổng thổi qua trong lòng hắn.
Vốn dĩ hai Lục Trạm rủ xuống hai bên, lúc này hắn lại nắm chặt nắm đấm, không dám để cho nàng phát hiện là hắn đang khẩn trương, hắn còn cố ý ho khan hai tiếng.
Đỗ Tam Nương nghe giọng nói của hắn, trên mặt lại ửng đỏ mấy phần, cố gắng trấn an tinh thần, không để cho mình suy nghĩ nhiều.

Nàng nhớ kỹ kích thước trong lòng, ánh mắt thoáng nhìn, thì nhìn thấy gáy cổ áo của y phục hắn đã giặt đến hỏng, đã rách mấy lỗ hổng, có thể thấy được hắn bình thường mặc cái y phục này.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nương nàng luôn nói hắn sống lẻ loi một mình, lúc này xem ra, có lẽ là thật sự như vậy.
"Được rồi, huynh đứng lên đi." Nàng thấp giọng nói.
Lục Trạm ừ một tiếng, lập tức đứng dậy.
Đỗ Tam Nương lại đi về phía trước hắn, lúc này nàng không có nhìn vào mặt hắn, nhìn vào bộ ngực hắn, Đỗ Tam Nương nói: "Tự huynh đo đi."
Nói xong đưa cây thước cho hắn, Lục Trạm nói: "Ta đo ở đâu?"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói nhỏ: "Chính là..

Là đo vòng ngực của huynh."
Lục Trạm cầm lấy cây thước, lại hỏi: "Ta phải đo như thế nào?"
Thấy nàng vẫn luôn cúi đầu, Lục Trạm nhíu mày, nói: "Tam Nương, ta không biết dùng thước này."
Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn hắn, lúc này Lục Trạm mới phát hiện nàng đang xấu hổ, gương mặt trắng noãn của nàng ửng hồng lên, hắn thấy vậy có chút hốt hoảng, có chút miệng đắng lưỡi khô, hoảng hốt vội nói: "Ta..

Ta đo, để ta đo."
Trong lòng giống như là bị thứ gì cho gõ một cái, căn bản là không biết suy nghĩ gì nữa, tuy là nói là mình đó, nhưng tay chân lại luống cuống, Đỗ Tam Nương thấy như vậy không nhịn được mà bật cười.
Nàng giận dữ nhìn hắn: "Đồ ngốc! Huynh đứng ngay ngắn lại, để ta đo cho."
Lục Trạm đứng thẳng người, đưa cây thước cho nàng.
Đỗ Tam Nương cầm lấy cây thước, nhón chân lên đo cho hắn, chỉ là cách hắn gần như vậy, thậm chí nàng có thể ngửi thấy mùi trên người hắn, tựa như là rượu say lòng người, thậm chí nàng có thể cảm giác được hơi thở của hắn, hơi thở lạ lẫm nóng bỏng ấp đến mặt nàng, trong lòng nàng run rẩy, tay cũng run dữ dội hơn, chỉ là Đỗ Tam Nương cúi đầu xuống, ra vẻ trấn định.
Lục Trạm nhìn nàng không chớp mắt, vết ửng đỏ trên mặt nàng nhanh chóng lan ra, thậm chí ngay cả tai cũng đã đỏ lên, làm cho lòng hắn càng ngứa ngáy.
Nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài giống như cây quạt, nhấp nháy nhấp nháy, làm cho lòng hắn cũng nhấp nháy theo.
Trong lúc nhất thời hai người không có nói chuyện tiếp, mỗi người trầm mặc.
Nhưng bầu không khí giữa hai người mang lại hương vị triền miên, dường như trong không khí có bong bóng màu hồng phấn.
Tứ Nương chạy vào trong, nhìn thấy tỷ tỷ đang đo kích thước cho tỷ phu, con bé nhìn nửa ngày, mở to mắt to nhìn tỷ tỷ mình: "Tỷ, sao mặt tỷ lại đỏ như vậy, chẳng lẽ tỷ bị bệnh sao?"
Đỗ Tam Nương nắm chặt cây thước trong tay, bị Tứ Nương nói như vậy, quả nhiên là bị lâm vào thế bí.


Cũng may đã đo xong, nàng nói thật nhanh: "Huynh ngồi đi, quay lại ta ghi."
Nói xong quay đầu bỏ chạy, bước chân lộn xộn.
Lục Trạm nhìn nàng đi ra ngoài, cảm thấy có mấy phần chán nản, lại cảm thấy hình như hôm nay nàng có chút khác với người thường.
Tứ Nương chạy tới, nhìn Lục Trạm nói: "Tỷ phu, huynh đánh tỷ tỷ của ta sao?"
Con bé chớp chớp mắt, hai tỷ muội này có đôi mắt thật giống nhau, đều là mắt hạnh nhân thật to, Lục Trạm nhìn con bé đột nhiên nghĩ đến, có lẽ khi Tam Nương còn nhỏ cũng đáng yêu như thế này.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Trạm trở nên mềm mại, hắn nói: "Có thể là không khí trong phòng quá ngột ngạt."
Ngay cả vừa rồi mặt hắn cũng cảm thấy như bị đốt cháy, cũng may là có Tứ Nương đi vào, nếu không thật đúng là xấu hổ.
Bên kia Đỗ Tam Nương chạy vào trong phòng, tim nàng còn không ngừng đập thình thịch, mặc dù đã chạy đi, nhưng giống như hơi thở của người đàn ông kia vẫn còn quanh quẩn chóp mũi, nàng cảm giác được mặt mình rất là nóng.
Vỗ vỗ gương mặt, Đỗ Tam Nương chậm rãi đi đến trước bàn, tấm gương đồng trên bàn trang điểm phản chiếu bóng dáng của nàng, mặc dù không rõ lắm, nhưng lại có thể nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh ướt át, Đỗ Tam Nương cắn môi, người kia ở trong gương cũng cắn môi theo.
Nàng lập tức đứng lên, vội vàng ngồi trở lại trên giường, trái tim còn không ngừng đập thình thịch.
Đỗ Tam Nương bụm mặt lại, vẻ mặt xấu hổ như thế này, sao nàng có thể ra ngoài đây? Thật sự là không còn mặt mũi gặp người, tất cả đều là do Lục Trạm!
Sau một lúc lâu, trong lòng Lục trạm liền yên tĩnh lại, hắn ôm Tứ Nương đi ra sân, Tam Nương còn chưa có đi ra.

Lục trạm nhìn vào phòng nàng, khẽ cười.
Dương thị ở trong bếp bận rộn, qua thật lâu đều không nghe thấy tiếng động gì, liền đi ra nhìn xem, chỉ nhìn thấy Lục Trạm cùng với Tứ Nương và còn cả Đỗ Phong ở trong sân, mà không thấy Tam Nương đâu, Dương thị nhíu mày, hai tay chống lên eo, thầm nghĩ đứa nhỏ Tam Nương này sao lại không hiểu chuyện như thế, Lục Trạm người ta đến mà lại không đi ra ngoài, quá là thất lễ.
Tuy nữ nhi phải nên rụt rè, nhưng hai người đều đã đính hôn, sau này chính là người một nhà, cũng không phải là nam nhân xa lạ nào.
Dương thị kêu: "Tam Nương, Trạm ca đến rồi, sao con còn chưa ra!"
Lục Trạm nói: "Thẩm nhi, không sao đâu, muội ấy đang bận mà."
"Nương, vừa nãy tỷ tỷ mới đo kích thước cho tỷ phu, tỷ muốn may y phục cho tỷ phu!"
Giọng nói lanh lảnh của Tứ Nương vang lên trong sân, Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy tiếng, vốn dĩ đã bình tĩnh lại rồi, lúc này lại cảm thấy nóng mặt.
Dương thị nở nụ cười, nói: "Thì ra là như vậy.

Tam Nương, ghi xong thì mau ra đây."
Nói bà lại về phòng bếp bận rộn.
* * *
Qua không bao lâu, Đỗ Hoa Thịnh cũng quay về rồi, bên cạnh ông còn có Ngụy Đại Trụ đi theo, vừa đi vừa nói với Dương thị: "Hôm nay Ngụy huynh đệ tới, bà nhớ làm nhiều thức ăn vào."
Đi vào sân, nhìn thấy Trạm ca cũng ở đây, Đỗ Hoa thịnh cười đến xán lạn: "Trạm ca nhi tới, ngươi tới vào lúc nào."
"Cũng vừa mới đến không lâu." Lục Trạm đáp lại.
Ngụy Đại Trụ nhìn chàng trai đứng ở trong sân kia, càng nhìn càng thấy quen, ông ấy hỏi: "Vị này là.."
Đỗ Hoa Thịnh cũng không giấu giếm, nói: "Đây là hôn phu của Tam Nương nhà ta, ngoảnh đầu lại Ngụy lão đệ cần phải đến ăn cưới đó."
Ngụy Đại Trụ kinh ngạc: "Hôn sự của Tam Nương đã xác định rồi sao?"

"Vừa mới xác định thôi." Đỗ Hoa Thịnh nói xong mời hai người vào nhà ngồi.
Tam Nương nghe thấy Ngụy thúc tới, cũng nhanh chóng ra ngoài phòng.
"Ngụy thúc, người đã đến rồi." Đỗ Tam Nương nói.
Ngụy Đại Trụ cười đến mức không ngậm miệng được, nhìn chàng trai trẻ kia, lại nhìn Đỗ Tam Nương, cười nói: "Tam Nương, ta thấy hắn rất là quen mặt, vậy mà lại là chàng trai trước kia."
Đỗ Tam Nương giấu chuyện lâu như vậy, không hề nghĩ rằng lại bại lộ dưới mắt một đám người.
Đỗ Hoa Thịnh nghi ngờ nhìn mấy người, hỏi: "Đại Trụ, các người đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết?"
Lục Trạm mím môi một cái, nói tiếp lời: "Thúc, là chuyện như vậy, lần trước vị Ngụy thúc này vào thành.."
Chuyện kia từ trong miệng Lục Trạm nói ra, trái lại làm cho Đỗ Tam Nương bớt thấy xấu hổ, chỉ là nàng vẫn có chút xấu hổ.
Ngụy Đại Trụ cười lên ha hả, nhìn Đỗ Hoa Thịnh nói: "Ta thấy, hai người trẻ tuổi này thật là có duyên, lần trước ta gặp hắn thấy đứa nhỏ này không hề tệ, không hề nghĩ đến ngoảnh đầu lại là làm con rể nhà ngươi!"
Đỗ Hoa Thịnh cũng cười: "Nói như vậy, hai đứa nó thực có duyên phận.

Lúc trước mất mùa, Tam Nương gặp nạn, cũng là do hắn cứu."
Ngụy Đại Trụ lại cười: "Có câu nói là Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, đây thật là trời ban nhân duyên.

Ta nhất định phải đến uốn rượu mừng không say không về, cũng muốn dính chút ít không khí vui mừng."
Dương thị múc một nồi cháo mùng tám tháng chạp ra, lại lấy mấy cái bát, dùng mâm bưng vào nhà chính, nghe thấy tiếng cười của bọn họ, bà hỏi: "Mọi người nói gì vui như vậy, ta ở trong bếp cũng nghe thấy."
Ngụy Đại Trụ cười nói: "Chúng ta đang nói con rể của tẩu tử thật tốt, quanh co uốn khúc lại làm con rể của ngươi."
Con rể được người ta khen, trong lòng Dương thị cũng khá vui vẻ, bà nói: "Đến đây, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, đến ăn cháo mồng 8 tháng chạp nào."
Cháo mồng 8 tháng chạp bốc hơi nghi ngút, mấy người bọn họ cũng có chút đói bụng, lập tức bắt đầu ăn liên tục.
Sau ngày mùng tám tháng chạp, năm mới càng ngày càng đến gần
Đỗ Tam Nương cầm một bát nhỏ lên miệng ăn, nghe người lớn nói về sự mong chờ về năm sau.

Nàng lơ đãng nhìn Lục Trạm một chút, Lục Trạm cũng quay đầu nhìn về phía nàng, cười với nàng.
"Ngụy huynh đệ, không phải ngươi có chuyện quan trọng muốn nói với Tam Nương sao?"
Ngụy Đại Trụ vỗ ót một cái: "Đúng đúng, vui quá, làm ta quên mất chuyện chính."
Nói xong ông lau miệng, nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, hôm qua thúc bắt được con cọp, cũng rất là to, bây giờ con cọp kia vẫn còn ở trong hố, ngươi đi hỏi khách hàng lớn trong thành kia một chút, có cần không?"
Vừa nói xong lời này, mọi người trong phòng đều khiếp sợ nhìn hắn.
Dương thị nói: "Ngụy huynh đệ, thật sự là con cọp sao?"
"Đúng vậy, ta nhìn có lẽ là bởi vì lúc này trên núi có tuyết, nên nghiệt súc kia đi ra ngoài tìm ăn, thế là rơi vào bẫy của ta, lúc ta đi còn chưa có chết đâu, ta liền để con trai lớn và con trai thứ hai ở lại trông coi.".


Bình luận

Truyện đang đọc