TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN



Bộ dạng này của Thôi thị làm cho mọi người càng cười to hơn.
Phu thê Đỗ Hoa Thịnh đang làm việc rất gần ở dòng sông, hơn nữa giọng của Thôi thị lại rất lớn, đương nhiên vừa rồi bọn họ nghe thấy tiếng của Đỗ Tam Nương.
Dương thị vội vàng dừng công việc trong tay lại, lên bờ chạy về phía bờ sông.
"Cái con nha đầu chết tiệt kia, mày có dám nói là mày không phải cố ý không?" Ngón tay của Dương thị dường như chọ thẳng vào mặt nàng.
Thôi thị không biết vì sao mọi người lại cười, chỉ nghĩ là do bà ta rơi xuống nước nên người ta cười, đương nhiên bà ta hận Đỗ Ta Nương đến mức nghiến răng nghiến rợi.
Dương thị chạy đến, thấy Thôi thị đang mắng nữ nhi của mình, bà hút một hơi thật sâu và nói: "Thôi Yêu Thẩm, có chuyện gì thì nói với ta là được rồi.

Nếu đứa trẻ không hiểu chuyện, ta sẽ để cho nó nhận lỗi với ngươi."
Thôi thị thấy Dương thị đến đây, ngay lập tức giống như đã tìm được mục tiêu chiến đấu, trong nháy mắt lấy hết sức mắng Dương thị không ngừng nghỉ.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, để hai đứa trẻ đi lên trước, nàng nói: "Thôi Yêu Thẩm, chân của ta đúng là đau thật, chứ không có cố ý đâu."
Thôi thị không chịu buông tay, vẫn đứng chửi rủa, mọi người xung quanh khuyên nhủ: "Được rồi, nó chỉ là một đứa trẻ, mỗi người lui một bước là được rồi, đừng có tính toán như vậy."
"Ta tính toán? Dù sao cũng không phải là gươi rơi xuống nước, còn đứng đấy nói chuyện không đau eo." Thôi thị hùng hổ dọa người, nhìn Dương thị nói: "Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, thì cũng đừng hòng đi!"
Dương thị nhìn nữ nhi của mình: "Thôi Yêu Thẩm nhi, con bé cũng không cố ý, ngươi đại nhân bỏ qua kẻ tiểu nhân, tha thứ con bé lần này đi."
Thôi thị ưỡn ngực, giọng nói ngày cang lớn: "Tha thứ? Ngươi trái lại nói rất đơn giản nhẹ nhàng, bồi thường tiền, ngươi phải bồi thường tiền!"
Gặp thấy bà ta càng vô lý, mọi người xung quanh đứng nhìn đều nhao nhao lắc đầu.
Thấy bà ta không hề nói lý lẽ, thật đúng là hết cách với bà ta.

Dương thị nhíu nhíu mày, nói: "Thôi Yêu Thẩm, đều là hàng xóm với nhau, chúng ta cũng đã giải thích với ngươi, ngươi còn muốn thế nào hả?"

Dương thị cũng bị làm cho tức giận, bà rất hiểu tính tình của nữ nhi, bà tin nữ nhi của mình không có cố ý.
Đỗ Tam Nương đi đến bên người Dương thị, nói: "Nương, vừa rồi Thôi Yêu Thẩm nói rất nhiều lời vô sỉ với con, còn nói Ngũ Nương của Trần gia, lúc trở về còn có hai nha hoàn đi theo bên người, đeo vàng đeo bạc, đều mang theo cả nhà đi hưởng phúc, kêu con là hãy học thep nàng ấy.

Nữ nhi không muốn nghe những lời này nữa, nên mới gọi đệ đệ và muội muội chuẩn bị về nhà, chỉ là mới đến sau lưng thì bỗng nhiên chân bị trật một cái đụng phải thẩm ấy."
Trong thôn ai chẳng biết Ngũ Nương Trần gia đi làm thiếp cho người khác, nam chủ của nhà đó cũng đã 50 tuổi rồi.

Mà Trần Ngũ Nương do chính tay Thôi thị lo liệu bán đi, bây giờ mọi người trong thông đều khinh thường cả nhà Thôi thị.
Thôi thị nghe Đỗ Tam Nương nói lời này, mí mắt giựt một cái, bà ta lớn tiếng nói: "Mày là con nha đầu thối tha, mày mà dám nói lung tung thì ta sẽ xé nát miệng của ngươi!"
Dương thị lạnh lùng nói: "Lần trước ngươi chặn ta lại, xúi giục ta đem bán Tam Nương đi.

Lúc đó ta đã nói là, muốn bán thì bán nữ nhi của ngươi đi! Ngươi cũng là người làm nương, bộ trái tim của ngươi bị chó ăn hay sao? Ngươi dùng những đồng tiền bẩn thỉu đó, bộ không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa sao? Trong mười đạm tám thôn quanh đây, vào năm đói kém đã có bao nhiêu cô nương trong nhà bị ngươi lấy đi, bây giờ đã tốt hơn rồi, ngươi lại chạy đến nói những lời bẩn thỉu này với nữ nhi của ta!"
Trong đám người vây xem, cũng có người vào năm đói kém không chịu đượng được, nghe lời của Thôi thị bán nữ nhi của mình, lúc này nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cũng không phải không có cảm xúc gì, nếu không phải Thôi thị làm dao động thì sao lại bán nữ nhi của mình chứ.
"Thôi thị ngươi là kẻ đáng chết ngàn đao, ngươi mau trả Nhị Nương lại cho ta! Ngươi nói mau, ngươi bán con bé ở đâu! Ngươi sẽ chết không được yên, ngươi nói là đi làm công cho nhà giàu, lừa gạt chúng ta ký vào.

Trong thành làm gì có nhà giàu nài họ Đới, ngươi quả thực không phải là người!" Một người nữ nhân vừa mắng vừa đánh Thôi thị, ngay lập tức đẩy bà ta ngã xuống đất, còn nữ nhân đó ngồi trên người Thôi Thị, bóp, cắn và đánh, ra tay cực kỳ nặng.
Thôi thị cũng kịp phản ứng lại, hai người ở trên mặt đất đánh nhau.

Cái này giống như là chọc tổ ong vò vẽ, Thôi thị xúi giục bọn họ bán nữ nhi, bây giờ Thôi thị còn dám đi bắt nạt người khác, trong nháy mắt những nhà cũng bán con đi vây quanh Thôi thị đánh bà ta.

Tuy bộ dạng Thôi thị mập béo, rốt cuộc cũng không đỡ nổi mấy người nữ nhân đó, không bao lâu liền thua trận.
Nhìn thấy một đám đánh nhau, Dương thị vội vàng đem 3 đứa trẻ nhà mình đến chỗ an toàn.

Bên kia Đỗ Hoa Thịnh cũng chạy đến, nhìn thấy mấy phụ nữ xúm lại đánh Thôi thị, ông có chút không hiểu ra đang xảy ra chuyện gì.
Chuyện ở bờ sông, rất nhanh đã kinh động đến lý chính trong thôn.
Lý chính cũng họ Đỗ, trong thôn này có rất nhiều người họ Đỗ, phần lớn đều là có quan hệ thân thích.

Nói đến đây, người đàn ông Thôi thị cũng phải kêu lý chính một tiếng thúc.
Thật vất vả mới kéo mấy người phụ nữ đó ra, lúc này Thôi thị tóc tai bù xù, trên mặt còn có mấy vết máu, y phục bị xé rách một mảng, thậm chí có thể nhìn thấy cái yếm đỏ chót ở bên trong.
Nhìn thấy lý chính đến, Thôi thị khóc lóc nói: "Lục thúc a, người phải làm chủ cho cháu dâu.

Bọn họ bắt nạt ta.."
Chẳng qua lý chính cũng mới hơn 60 tuổi, dáng người nhỏ gầy, râu ria xồm xoàm, ông ta nghiêm mặt nói: "Đều đến từ đường nói chuyện rõ ràng cho ta!"
Đến từ đường, lý chính ngồi trên ghế, nhìn mấy người nói: "Còn không mau nói là xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông Thôi thị, Đỗ Hoa Lâm cũng đến, hắn ta đang ngủ ở trong nhà, người ta chạy đến kêu, nói là thê tử của hắn ta đang đánh nhau với người khác, kêu hắn ta mau đến từ đường.
Thôi thị lau nước mắt nói: "Đều là do Tam Nương của Đỗ nhị ca, tất cả là do con nha đầu xấu xa gây họa."
Dương thị xì một tiếng khinh miệt: "Ngươi làm chuyện gì, ở trong lòng ngươi tự hiểu rõ, đừng hòng hất nước bẩn lên người Tam Nương nhà ta.


Bọn họ vì sao đánh ngươi, trong lòng ngươi tự hiểu, đừng có trách trên đầu Tam Nương nhà ta."
Lý chính cực kỳ đau đầu, hai nhà đều là người Đỗ gia, ông ta nhìn lướt qua Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, ngươi đến đây nói đi."
Đỗ Tam Nương cũng không sợ, kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí nàng nhắc lại lời nói của Thôi thị nói với nàng, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn rõ mọi chuyện.

Rất rõ ràng, Thôi thị nói cái gì mà đi làm công trong nhà giàu, chẳng qua là khuyến khích nàng đi làm thiếp cho nhà giàu thôi.
Dương thị trừng mắt nhìn Thôi thị, nếu không phải đang ở trong từ đường, thì bây giờ hận không thể xé nát người bà ta!
Đỗ Hoa Thịnh nhìn Đỗ Hoa Lâm: "Hoa Lâm, đều là người của Đỗ gia, nếu theo huyết thống mà nói, hai chúng ta vẫn chug một ông cố nội!"
Lý chính cũng biết nhà Đỗ Hoa Lâm làm những chuyện thất đức này, chỉ điều là đều là người của Đỗ gia, hơn nữa hắn ta cũng không gây ra họa lớn, nên lý chính cũng đánh nhắm mắt làm ngơ!
Trong đó cũng có một người phụ nữ đánh nhau, bà ta vỗ ngực nói: "Ngay cả cháu gái mình cũng muốn bán đi làm thiếp, đúng là lòng dạ độc ác.

Không chừng nữ nhi của ta đã bị bán đi chỗ nào đó, nữ nhi mệnh khổ của ta.."
Ngay lập tức trong từ đường vang lên tiếng khóc rung trời, xen lẫn còn có tiếng chửi rũa của phụ nữ.
Đỗ Hoa Lâm chỉ cảm thấy đã mất hết mặt mũi, hắn ta làm những chuyện này, cũng biết mình tổn hại âm đức, lúc trước làm chuyện này cũng là vì bất đắc dĩ, hiện tại thế đời tốt hơn, hắn ta cũng không định làm nữa.

Thật không nghĩ đến vậy mà thê tử hắn ta lại đi xúi giục Tam Nương nhà nhị ca đi làm thiếp!
Đỗ Hoa Lâm vội vàng nói: "Nhị ca, ta thề với trời, ta tuyệt đối không có nghĩ đến bán Tam Nương nhà huynh đi làm thiếp, nhị ca, ngươi phải tin ta.

Đều là chú ý của mình thê tử ta."
Dương thị nói: "Ta nhổ vào! Lúc trước gặp họa, Thôi thị liền muốn kêu ta bán nữ nhi đi, ta không có đồng ý, Đỗ Hoa Rừng, ngươi dám nói là ngươi không biết chuyện này không?"
Lý chính bị làm cho đau đầu, ông ta nói: "Khóc cái gì mà khóc, im hết đi! Cái này chuyện bán người này, cũng là do chính các ngươi đồng ý, ký tên ấn tên, và cũng lấy được tiền, cho dù là nháo đến quan phủ, cũng không thể nào thay đổi chuyện này được."
Nói xong ông ta nhìn về Đỗ Hoa Lâm: "Hoa Lâm, đều là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ngươi nhìn thử ngươi đã làm chuyện gì, bây giờ lại ngay cả người nhà mình cũng không chịu buông tha!"

Đỗ Hoa Lâm vội nói: "Lục thúc, ta cũng là bị người ta lừa, năm đói kém, có người hỏi ta là trong thôn có ai bán vợ con không, ta cũng chỉ ở giữa làm người trung gian thôi, cái giá tiền cũng là do người môi giới nói chuyện với bọn họ, ta không hề dính dáng chút nào.

Ta cũng hối hận, và không định làm chuyện này nữa.

Những người môi giới kia nói thật là hay, nói là trong thành chỗ nào chỗ nào cũng có nhà giàu, ta thì lại không biết những thứ đó, cũng vì thế bọn họ nói cái gì thì ta tin cái đó, bọn họ nói thế nào, thì quay về ta cũng nói như vậy.

Ta cũng chỉ là người chạy việc mà thôi!"
Lý chính nói: "Hoa Lâm, ta thấy thê tử của ngươi cũng phải là thứ gì tốt, suốt ngày đi buôn chuyện, còn gây chuyện nữa! Nữ nhân như vậy, ngươi còn giữ nàng ta lại làm gì!"
Đỗ Hoa Lâm vội nói: "Đúng đúng, bình thường nàng đều ở bên ngoài nói lung tung, chính là cái chuyện mua bán này đều là nàng ta nói cho ta biết.

Đều là nữ nhân này giở trò quỷ, Lục thúc, ta sẽ hưu nàng ta, ngay lập tức hưu liền!"
Thôi thị khiếp sợ nhìn hắn ta: "Đỗ Hoa Lâm, ông dám hưu ta sao?"
"Đều là vì ngươi, hủy hoại thanh danh của ta." Đỗ Hoa Lâm lớn giọng nói, giống như chỉ khi giọng nói lớn hơn nàng ta mới có thể hiện ra bản thân cũng là người bị hại.
Thôi thị cực kỳ tức giận, ngươi đàn ông mình không nói giúp mình coi như xong đi, vậy mà còn muốn hưu bà ta! Làm gì có chuyện tốt như vậy! Thôi thị xông lên đánh nhau với Đỗ Hoa Lâm.

Tuy vừa nãy bị mấy người phụ nữ vây đánh, nhưng lúc này đánh Đỗ Hoa Lâm cũng đủ xài, dường như là thượng cẳng tay hạ cẳng chân lên người Đỗ Hoa Lâm.
Lý chính vội vàng kêu người kéo bà ta ra, tai của Đỗ Hoa Lâm bị cắn đến chảy máu, trong miệng hắn ta nói: "Ta phải hưu ngươi, cái đồ ác phụ này!"
Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Hoa Lâm càng không vừa mắt, Thôi thị ở trong thôn lo liệu, thì làm sap không có Đỗ Hoa Lâm ở sau lưng dạy bảo, nhưng một khi chọc nhiều người giận dữ, hắn ta liền đem nữ nhân làm bia đỡ đạn, loại nam nhân này, cũng thật sự bỉ ổi!
Đỗ Hoa Lâm hưu bà ta, hai đứa nhỏ của Thôi thị nghe tin tức này, vội vàng chạy tới từ đường, trong nháy mắt tiếng khóc rung trời, hai đứa bé cầu cha đừng hưu nương, Đỗ Hoa Lâm đang rất là giận nên căn bản sẽ không nghe lọt vào tai.
Chuyện này ồn ào đến mức tất cả tông tộc Đỗ gia đều đến, có người tán thành, có người nhìn hai đứa nhỏ nói cho nàng ta cơ hội để sửaa chữa sai lầm, ồn ào đến tối như vậy, cuối cùng Đỗ Hoa Lâm đưa Thôi thị về nhà, cũng tại ở trước mặt tổ tiên Đỗ gia xin thề, sau này sẽ không làm những chuyện trái lương tâm như vậy nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc