TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Vì tư liệu thực tế để vẽ của Vương Tự Bảo rất nhiều, nhưng không thể chưa từng thấy hổ đã biết vẽ hổ được, cho nên cô bé thường đòi Vương Tử Nghĩa đưa mình đi khắp nơi để ngắm nghía.

Vương Tử Nghĩa cũng thường dẫn cô bé đi xem các bức tranh do rất nhiều danh gia sáng tác.

Hồi còn ở thời hiện đại, Vương Tự Bảo cực kỳ thích những chiếc bút bi và bút bi nước có gắn hình dễ thương, cho nên cô bé đòi Vương Tử Nghĩa làm cho mình bút lông kiểu như thế. Chắc mọi người cũng nhớ, để dạy Vương Tự Bảo viết chữ, Vương Tử Nghĩa đã từng tự mình học cách làm bút lông. Vậy là phụ thân Vương lại đích thân tham gia quá trình tạo ra mấy cây bút lông như thế kia.

Kiểu bút lông như vậy một khi đã ra lò, không chỉ có Vương Tự Bảo thích mà ngay cả những đứa trẻ đang ở tuổi vị thành niên như Vương Dụ Phổ, Vương Dụ Tuần cũng mê mẩn không thôi.

Điều này khiến Vương Tử Nghĩa lập tức nghĩ ra kế hoạch kiếm tiền lâu dài: đó chính là mau chóng sản xuất kiểu bút lông này với số lượng lớn.

Để phù hợp với sở thích của những người đã thành niên, Vương Tự Bảo góp ý với phụ thân mình rằng ngoài việc khắc các hình vẽ chim muông, hoa cỏ trên thân bút và cuối bút ra, còn có thể thiết kế phần đuôi bút thành đủ loại con dấu. Cứ như vậy, sau khi đã viết xong chữ, người ta có thể quay đuôi bút lại để ấn con dấu của mình lên, thú vị biết bao.

Tương tự như thế, có thể áp dụng phong cách đó với những đồ thường dùng ở thư phòng như bút, mực, nghiên, vân vân... Hơn nữa bán thành bộ là tốt nhất. Làm vậy không những có thể bán được nhiều hàng mà còn có thể tiện cho khách làm quà tặng hoặc cất giữ. Nếu được thì từ từ tung ra nhiều dòng sản phẩm, ví dụ như dòng sản phẩm của mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, hoặc là dòng sản phẩm chủ đề phong cảnh, danh thắng nổi tiếng, hoặc chủ đề mỹ nữ, bức tranh nổi tiếng, vân vân.

Vương Tử Nghĩa nghe xong thì xoa đầu Vương Tự Bảo, cảm thấy kích động không thôi. Ông mau chóng gọi Vương Dụ Phổ đến để hắn giúp mình áp dụng ngay những điều trên vào thực tế.

Vương Tự Bảo cũng hiểu rằng muốn bán được hàng thì phải biết cách làm rầm rộ, tức là phải quảng cáo rộng rãi mới được. Thế là lần tặng quà khi bái sư này, cô bé chọn bút, mực, nghiên, giấy thuộc kiểu mới nhất.

Riêng Trịnh Tương Quân thì trước khi đến thao trường, Trịnh Tương Quân đã tự tay chọn tới chọn lui mới chọn được một chiếc bút lông có hình con thỏ nhỏ ở lư xá của Vương Tự Bảo. Quà cho những người còn lại, Vương Tự Bảo tự mình đem tới thao trường để phân phát.

Hương Vu bê một hộp quà to đi sau Vương Tự Bảo, bên trong hộp đựng đầy những hộp quà nhỏ giống nhau có chứa bút lông. Vương Tự Bảo cứ lấy ngẫu nhiên quà trong đó ra, đưa từng cái cho mỗi người. Mỗi lần đưa, người nhận quà lại cất lời chào hỏi với Vương Tự Bảo, sau đó nói tên mình ra. Trí nhớ của Vương Tự Bảo cũng giống Vương Tử Nghĩa, gần như đạt đến mức chỉ cần gặp là không quên được. Sau khi đã phân phát xong, Vương Tự Bảo cũng nhớ được gần hết tên của mọi người.

Lúc được đưa quà, mặc dù Cảnh Ngọc Nhi không muốn nhận, nhưng khi thấy ai nhận được quà cũng vui vẻ ra mặt thì nàng ta cũng bất giác muốn nhìn thêm mấy lần. Cuối cùng nàng ta không nhận quà trong tay của Vương Tự Bảo mà tự mình lấy quà trong hộp ra, như kiểu rút thăm vậy. Lúc mở ra nhìn thì thấy trên chiếc bút có khắc hình cún con cực kỳ sống động đáng yêu, nàng ta thích thú mà cầm mãi không muốn rời.

Vương Tự Bảo cũng chỉ biết cười mà bỏ qua hành động bất lịch sự của nàng ta.

Khi thấy Cảnh Ngọc Nhi tự mình chọn quà như thể bốc thăm, những người khác cũng sôi nổi hẳn lên, mạnh dạn đòi Vương Tự Bảo được cho mình bốc quà.

Vương Tự Bảo thấy thế cũng được, vậy là cũng vui vẻ đồng ý cho những bạn học còn lại được làm như vậy. Nhưng trước đó, cô bé lại lấy ba hộp quà ra, nói chỗ này là để cho bạn học cuối cùng được chọn, nếu không món quà để tặng cho người đó chẳng khác gì đồ thừa mà người khác đã chọn còn sót lại, như thế không lịch sự chút nào.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, hơn nữa còn thấy Vương Tự Bảo làm như vậy là rất tôn trọng đồng môn.

Những bạn học còn lại đứng quanh Hương Vu, cùng lúc thò tay vào trong hộp quà to để bốc quà của mình. Sau khi đã lấy được quà, tất cả đều cảm tạ Vương Tự Bảo và giới thiệu tên của mình. Cứ như thế, Vương Tự Bảo đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian phân phát quà, lại còn khiến tất cả đồng môn hài lòng.

Khi một đám trẻ con đứng so sánh xem hình khắc trên bút lông loại mới của ai đẹp hơn, lại còn liên tục hỏi Vương Tự Bảo xem bút lông kiểu này mua ở đâu, thì Vương Tự Bảo đã đạt được mục đích của ngày hôm nay.

Thế là cô bé cũng tiện thể giới thiệu luôn thư phòng mà phụ thân mình mới đổi tên là Bảo Mặc Hiên, đồng thời cũng cho mọi người hay, trong ngày nghỉ sắp tới, Bảo Mặc Hiên sẽ tung ra dòng sản phẩm mới mang tên "Mười hai con giáp".

Điều này khiến mọi người đều trông ngóng đến ngày nghỉ còn cách tận mấy hôm nữa. Họ bắt đầu bàn tán rằng đến hôm đó, chắc chắn phải bảo người nhà đưa mình đến Bảo Mặc Hiên để mua bút lông có con giáp của mình.

Không khí sôi nổi hẳn lên. Thế nhưng suốt buổi hôm đó, bạn học tên Lâm Khê không hề nhận quà như những người khác.

Cậu vẫn đứng một mình ở dưới bóng cây nơi xa xa để chờ thầy giáo tới như ngày thường. Mặc dù ngoài mặt thì tỏ vẻ thờ ơ, không nhìn về phía bạn học đang ồn ào sôi nổi, nhưng chỉ có cậu mới biết, từ khi Vương Tự Bảo đến thao trường, cậu không thể khống chế nổi ánh mắt của mình, cứ thi thoảng lại liếc trộm về cô bé tỏa sáng dù bị đám đông vây quanh kia.

Dù là chính diện hay nhìn nghiêng, gương mặt trắng trẻo như ngọc thêm đôi mắt to tròn và sống động của Vương Tự Bảo đều khiến Lâm Khê cảm thấy cô bé xinh đẹp khôn tả, cứ như thể là tiểu tiên nữ bướng bỉnh, không cẩn thận rơi xuống trần gian vậy.

Cứ mỗi lần nhìn trộm là trái tim của cậu lại đập rộn ràng hơn. Cậu rất muốn mình bình tĩnh lại như bình thường, nhưng lại phát hiện ra điều này quả thật rất khó.

Rốt cuộc thì mình bị sao vậy? Tại sao ngay từ buổi sáng đã chú ý đến cô bé này, lại còn vì muốn gặp mặt một cách quang minh chính đại, cho nên buổi sáng tan học xong khi nghe được cô bé và Trịnh Tương Quân định đến phòng ăn để dùng cơm, bèn cố ý đứng chờ ở khu trung tâm của học viện, hơn nữa còn cố tình đi ngược về để va vào cô bé.

Có trời mới biết lúc đó cậu hưng phấn với căng thẳng đến mức nào. Cuối cùng cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô bé, chỉ vội vàng tránh sang một bên mà bỏ đi.

Bữa trưa cậu cũng chẳng có tâm trạng để ăn, lúc nằm trên giường ở lư xá, trong đầu cũng chỉ hiện đi hiện lại cảnh Vương Tự Bảo tự giới thiệu bản thân ở trên lớp.

Sau khi đã tặng hết quà, Vương Tự Bảo đi về phía Lâm Khê đang đứng một mình. Bạn nhỏ đẹp trai vô thức nắm chặt tay lại.

Chưa đến gần đó, từ xa Vương Tự Bảo đã phát hiện ra khắp người của cậu toát ra khí lạnh cảnh báo người lạ chớ đến gần, hơn nữa còn là loại cực mạnh. Có vẻ cậu không hề quan tâm đến sự vật xung quanh mình.

Mãi đến khi bước từng bước đến gần, cô bé mới cảm nhận rõ rằng cậu đang cố gắng thu lại vẻ lạnh lùng của mình.

Khi bước đến trước mặt cậu, cô bé mới cảm thấy dường như mùa Xuân đã đến, nắng ấm đã quay lại với trần gian vậy.

Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình, ngước nhìn Lâm Khê có khuôn mặt điển trai và vẻ anh tuấn phi phàm kia, nói: "Xin chào, ta tên là Vương Tự Bảo, tên huynh là Lâm Khê, ta đã biết rồi. Ở đây vẫn còn mấy chiếc bút lông, nhưng không phải đồ thừa đâu nhé, mà là ta đã chuẩn bị sẵn cho huynh. Trong số đó có một cái có hình con rồng, một cái có hình chim ưng, cái còn lại là hình con hổ, huynh thích cái nào?"

"Vậy ta muốn lấy hết có được không?" Nhìn đôi mắt to tròn hồn nhiên của Vương Tự Bảo, Lâm Khê không tự chủ được mà căng thẳng nói ra suy nghĩ trong lòng. Khi thấy Vương Tự Bảo cau chặt đôi lông mày xinh đẹp kia, cậu vội vàng giải thích: "Muội đừng hiểu nhầm, tức là cái nào ta cũng thích, không biết phải chọn thế nào thôi."

Vương Tự Bảo thấy bạn đẹp trai vốn kiệm lời nay đột nhiên lại tuôn một tràng nên phì cười không chút khách khí: "Bình thường huynh chẳng chịu nói năng gì, sao bây giờ lại nói nhiều thế."

Nụ cười của Vương Tự Bảo mang một vẻ đơn thuần hồn nhiên, như ánh mặt trời rực rỡ rọi vào tâm can của Lâm Khê. Cậu quên mất phải tỏ vẻ lạnh lùng như mọi khi, nói một cách ngốc nghếch: "Thực ra ta không thích nói chuyện mà, nhưng chẳng hiểu sao lại muốn nói nhiều với muội." Nói đến đây, gò má và tai của cậu hơi ửng đỏ.

Vương Tự Bảo ngạc nhiên, không ngờ anh chàng này lại nói ra những lời thẳng thắn như thế. Nhưng ngay sau đó cũng thấy thế này mới đúng, một đứa nhóc mới bảy, tám tuổi mà cứ lạnh lùng khó gần như thế thì có gì hay?

Vương Tự Bảo không đành lòng trêu chọc cậu nữa, vậy là dúi cả ba hộp đựng bút lông vào tay cậu rồi khẽ dặn dò: "Suỵt! Tuyệt đối không được để người khác biết ta cho huynh cả đống này nhé!"

Vì hai người có chung một bí mật nên Lâm Khê cảm thấy vui vẻ đến lạ thường. Cậu cũng nhỏ giọng đáp lại: "Ta biết rồi. Ta sẽ bảo tiểu tư cất quà đi." Đang vội vàng muốn tìm tiểu tư Quyển Thư thì mới nhận ra mình chưa cảm ơn, vậy là cậu quay đầu lại gọi Vương Tự Bảo: "À này, Vương Tự Bảo."

Vương Tự Bảo đang định đi, thấy nhóc đẹp trai gọi mình thì quay lại, nhìn Lâm Khê với vẻ thắc mắc.

"Cảm ơn đã tặng quà cho ta. Ta thích lắm." Sau đó Lâm Khê tháo ngọc bội đeo bên hông xuống, trịnh trọng nói: "Đây là quà đáp lễ. Cất cho kỹ nhé."

Đây là quà đáp lễ ư? Cho và nhận như thế này hình như có vẻ hơi lén lút thì phải?

Vương Tự Bảo còn chưa nghĩ thông thì bạn đẹp trai đã nhét ngọc bội vào tay cô bé.

Sao động tác này lại quen thuộc thế nhỉ? Nếu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai cô bé bị ép nhận ngọc bội rồi. Thậm chí có thể nói là số ngọc bội cô bé nhận được từ bé đến lớn đã có thể nhét đầy mấy hộp rồi.

Chẳng hiểu sao người thời xưa lại cứ thích tặng ngọc bội thế nhỉ? Chẳng lẽ mỗi ngày ra khỏi nhà, bọn họ đều sẽ chuẩn bị cả đống ngọc bội để tặng cho người khác sao?

Trong khoảnh khắc chạm vào lòng bàn tay của Vương Tự Bảo, tay của Lâm Khê bất giác khẽ run. Cảm giác như bị điện giật ấy khiến cậu vội vàng rút tay lại, sau đó mặc kệ hình tượng của mình mà co giò chạy biến.

Thấy Lâm Khê vội vàng bỏ đi, Vương Tự Bảo dở khóc dở cười. Cậu bé này nhát quá, mới tặng quà thôi mà đã căng thẳng đến mức ấy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc