TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Bất kể sau này người khác có nhìn nhận Vương Tự Bảo thế nào, thì mấy người này nếu lại muốn gây sự với cô bé đều sẽ phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Vương Tự Bảo không phải người sợ phiền phức, chỉ là không muốn chủ động gây chuyện thị phi mà thôi.

Chuyện hôm nay dù có bị bẩm báo lên Hoàng thượng thì Vương Tự Bảo cũng chẳng sợ. Cho dù Hoàng thượng thiên vị con mình thì cô bé vẫn còn Tưởng Thái hậu, mẫu hậu của Hoàng thượng, để trông cậy.

Vì chuyện này nên hứng thú muốn nắm tay nhau đi dạo hoàng cung của hai người bay biến hết. Vương Tự Bảo và Lâm Khê tay trong tay, định quay về Ung Từ Cung.

Họ ngẩng đầu thì thấy xa xa có một cái đài cao.

Mấy tháng trước vào cung, Vương Tự Bảo chưa từng nhìn thấy cái đài này, vậy là cô bé quay đầu hỏi Lâm Lang: "Lâm Lang cô cô ơi, cái đài cao đằng kia để làm gì vậy? Có phải mới xây gần đây không, vì sao ta chưa từng thấy bao giờ?"

Lâm Lang chỉ mới hoàn hồn lại sau một phen khiếp sợ vừa rồi. Nghe Vương Tự Bảo hỏi thì hơi sững ra, rất khó để nghĩ rằng cô bé dịu dàng đang hỏi này với cô bé vừa xử lí cả đám của Ngũ hoàng tử kia là một.

Lâm Lang thầm nghĩ: Bảo Quận chúa như vậy mới thật sự là Bảo Quận chúa, đúng là có khí chất tự nhiên, lại rất ngang tàng ngạo nghễ.

Vậy là bà ta bèn gạt qua suy nghĩ trong lòng, cung kính mà trả lời: "Hồi bẩm Quận chúa, đó là đài ngắm cảnh được Hoàng thượng lệnh xây cho Trang Tiệp dư, mục đích để Trang Tiệp dư mới vào cung có thể ngắm được nhà cửa ở phía xa xa ngoài cung. Có một điều mà Quận chúa nói đúng, đài ngắm cảnh đó mới làm xong mấy ngày trước thôi ạ."

Vương Tự Bảo nhận ra vẻ kính cẩn trong lời nói của Lâm Lang.

Trong cung, cô bé nổi tiếng là hiền lành, nên dần dà rất nhiều người không còn coi cô bé ra gì.

Mặc dù Vương Tự Bảo rất được những người như Tưởng Thái hậu, đương kim Hoàng đế, Tần Hoàng hậu cưng chiều, thế nhưng cô bé lại không phải chủ tử ở trong cung, hơn nữa chỉ là một đứa trẻ con, cho nên đám nô tài bình thường chỉ cần tỏ vẻ lễ phép ngoài mặt với cô bé là được. Cho dù có ai làm gì không chu toàn, Vương Tự Bảo cũng chưa hề nổi giận, càng không hề mách với người phía trên.

Huống hồ những người ở trong hậu cung như họ cũng chẳng cần Hòa Thuận Hầu phủ giúp đỡ gì cả. Cứ như thế, bọn họ bắt đầu thờ ơ với cô bé.

Bây giờ Vương Tự Bảo ra tay như vậy nên Lâm Lang cùng đám người theo hầu cô bé cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thấy mấy người này cung kính như vậy, Vương Tự Bảo rất hài lòng. Hồi trước cô bé còn nhỏ nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ với thái độ lá mặt lá trái của họ. Dù gì cô bé cũng không qua lại nhiều với họ nên cũng lười để ý, cho nên chỉ cần lễ phép với cô bé là được.

Giờ cô bé càng ngày càng lớn, về sau cơ hội vào cung cũng sẽ nhiều hơn, để họ cung kính vẫn hơn nhiều so với để họ coi thường mình.

"Thế thì chúng ta qua đó xem đi, Lâm Khê." Vương Tự Bảo mở to đôi mắt, nhìn Lâm Khê đang đứng cạnh.

Hiện giờ Lâm Khê chỉ biết đến mỗi Vương Tự Bảo, bảo cậu đi cùng đến đài quan sát có là gì, dù có bảo cậu làm việc sến súa hơn như đi hái sao, cậu cũng sẽ nghĩ cách để hái cho được.

Sở dĩ có thể nhìn thấy đài quan sát từ đằng xa là bởi nó có thể được coi là tòa kiến trúc khá cao ở thời đại này.

Đài quan sát không chiếm nhiều diện tích, bởi dù gì nó cũng được xây ở một khu vườn khá tĩnh lặng.

Ngẩng đầu nhìn lên từ khoảng cách gần sẽ thấy đài này cao gần hai mươi mét. Cả đài được làm bằng đá, hai bên có cầu thang đá dẫn lên trên đỉnh, ở giữa xây thành hình cột trụ và khắc hoa văn hình rồng. Chóp đỉnh có hình cái ô, có thể dùng để che nắng che mưa.

Mỗi bên cầu thang đá đều có bốn thị vệ đứng canh. Vương Tự Bảo chọn bên gần hơn rồi đi đến.

Một thị vệ cất tiếng hỏi, thấy lệnh bài mà Lâm Lang đưa ra thì cung kính hành lễ với nhóm Vương Tự Bảo rồi cho qua.

Vương Tự Bảo và Lâm Khê dẫn theo đoàn người chậm rãi đi lên cầu thang đá.

Dù gì hai người cũng vẫn còn nhỏ, nhất là Vương Tự Bảo lại chỉ có đôi chân ngắn cũn, leo lên leo xuống rất vất vả. Lúc đó Lâm Khê chỉ ước mình có thể lập tức lớn lên để có thể cõng Vương Tự Bảo lên thẳng trên đỉnh.

Thường thì những chuyện tốn sức để làm sẽ càng khiến người ta có cảm giác chinh phục. Vương Tự Bảo dù có mệt thở không ra hơi cũng từ chối lời đề nghị muốn cõng mình của Lâm Khê, cương quyết leo từng bậc một lên trên với sự dìu đỡ của hắn.

Trên đỉnh đài bày mấy bộ bàn ghế để người ta ngồi nghỉ. Mọi người đều mệt lử, tự mình tìm chỗ để ngồi xuống, thở hồng hộc.

Nghỉ ngơi được một khắc*, mọi người mới đi thăm thú bốn phía, Vương Tự Bảo dẫn đầu.

(*) Một khắc: Khoảng 15 phút.

Vì cả hoàng cung, thậm chí là cả thành đô vẫn còn rất ít những tòa kiến trúc cao tầng, cho nên tầm nhìn ở đây vô cùng thoáng đãng rộng rãi.

Từ đây phóng tầm mắt ra xa, không chỉ có thể nhìn thấy rõ cảnh vật trong hoàng cung mà cả xung quanh hoàng cung cũng thấy được rõ.

Khu nhà rộng lớn ở phía Nam của hoàng cung hẳn là Đức Mậu Bá phủ.

Trang Tiệp dư là đích tôn nữ của Đức Mậu bá Trang Khánh Tường, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, đúng độ tuổi mà người con gái xinh đẹp nhất, hơn nữa nghe nói Trang Tiệp dư rất xinh đẹp.

Để lôi kéo đế vương và cứu vãn tình trạng đang ngày càng suy sụp, Đức Mậu Bá phủ vốn chỉ có cái vẻ bề ngoài này đã đưa cô gái xinh xắn kia tiến cung.

Mà Vĩnh Thịnh đế năm nay đã bốn mươi bốn tuổi, còn lớn hơn phụ thân của Trang Tiệp dư đến mười mấy tuổi.

Một người cả đời không quá chú ý đến nữ sắc như Vĩnh Thịnh đế, lần này lại có được một tiểu thiếp trẻ trung và đẹp động lòng người, làm sao có thể không sủng ái đây?

Hồi trước, tiểu mỹ nhân mới được nạp vào hậu cung này lúc thì cau mày, lúc thì nhìn ra cửa sổ. Khi Vĩnh Thịnh đế mở miệng hỏi, tiểu mỹ nhân mới buồn bực nói là nhớ nhà rồi rơi mấy giọt nước mắt. Vĩnh Thịnh đế thấy vậy thì thương lắm.

Vậy là để làm cô vợ nhỏ vui lòng, Vĩnh Thịnh đế bèn dốc công dốc sức, cho xây một đài quan sát ở gần phía của Đức Mậu Bá phủ.

Mặc dù Vương Tự Bảo cũng thấy nơi này rất hợp để ngắm cảnh, nhưng vẫn nhíu chặt đôi mày lại, lộ ra vẻ suy tư không hợp với độ tuổi của mình.

Theo những gì cô bé hiểu về lịch sử, nếu Vĩnh Thịnh đế cứ như vậy thì e là sẽ thành điềm báo mất nước.

Ngay sau đó cô bé lại cười nhạt, phải chăng mình đang lo bò trắng răng.

Vậy là cô bé không lo nghĩ nữa, tiếp tục ngắm cảnh bên ngoài.

Dẫu sao thì Vương Tự Bảo cũng đã từng sống ở thành phố lớn với rất nhiều nhà lầu cao tầng, cho nên cũng không hứng thú lắm như đã nghĩ. Cô bé chỉ hờ hững nhìn cảnh trí xung quanh rồi hết hứng. Còn Lâm Khê khi đến đây chỉ ngắm người bên cạnh chứ đâu ngắm gì cảnh vậy.

Thấy Vương Tự Bảo có vẻ hết kiên nhẫn, Lâm Khê bèn đề nghị đi xuống dưới, quay về Ung Từ Cung để Vương Tự Bảo nghỉ ngơi.

Vương Tự Bảo gật đầu nói "được", nhưng ngay sau đó liền bảo dừng lại.

Cô bé híp đôi mắt to tròn đen láy của mình.

Nếu không nhìn nhầm thì, người đi trước đang đi ra từ rừng cây nhỏ trong Ngự Hoa Viên trước mặt là Triển Tử Quân, nhạc công nổi tiếng nhất trong cung. Người đẹp mặc y phục trong cung đang đuổi theo hắn rồi ôm lấy hắn từ phía sau lại chính là Tứ công chúa Hạ Nghi Như.

Vốn dĩ đây là một mối quan hệ bất chính, thế nhưng nếu Vương Tự Bảo nhớ đúng thì trong thọ yến tối nay, Hoàng thượng sẽ đích thân ban hôn cho những đôi nam nữ đến tuổi, trong đó bao gồm cả Tứ công chúa này.

Mà người nàng ấy được ban hôn cho chính là Ngọc lang Tạ Huyền.

Xem ra đây là tiết mục về mối tình bi kịch của thiếu nữ nhà giàu yêu chàng trai nhà nghèo nhưng bị người nhà ngăn trở đây mà.

Giống như tác phẩm kinh điển cực kỳ nổi tiếng "Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài" vậy.

Người mà Vương Tự Bảo luôn thông cảm không phải là Lương Sơn Bá, cũng chẳng phải Chúc Anh Đài, mà là Mã Văn Tài. Mã Văn Tài chỉ nghe theo lời phụ mẫu và bà mối nên mới kết hôn chứ có gây thù chuốc oán gì với ai. Nếu Chúc Anh Đài không đồng ý thì nên kết liễu bản thân trước ngày thành thân mới phải, tránh để gây thêm phiền toái cho người khác.

Giờ trông thấy cảnh tư tình này, Vương Tự Bảo lại thầm thắp một ngọn nến cho Tạ Huyền.

"Bảo Muội, chúng ta cứ coi như chưa thấy cảnh này đi, được không?" Lo Vương Tự Bảo không hiểu mấy chuyện nam nữ này, sợ cô bé sẽ vô tình nói ra dẫn đến phiền phức nên Lâm Khê khéo léo nhắc Vương Tự Bảo.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của Lâm Khê, Vương Tự Bảo vốn định móc mỉa "huynh tưởng ta ngu chắc", nhưng ngay sau đó lại nhớ bây giờ mình mới năm tuổi, nếu hiểu quá rõ mấy chuyện này mới khiến người ta cho rằng mình kỳ quái.

Vậy là cô bé chẳng nói năng gì, chỉ khẽ gật đầu.

"Ở đây gió lớn, chúng ta xuống dưới đã nhé." Lâm Khê nắm tay Vương Tự Bảo, dò hỏi.

"Được." Thấy chuyện vừa rồi nên Vương Tự Bảo không ổn lắm, tâm trạng chẳng còn hứng khởi nữa.

Lâm Khê thì nắm chặt lấy tay Vương Tự Bảo, nhìn thẳng vào mắt cô bé với vẻ chân thành: "Chúng ta mặc kệ họ đi, chỉ cần ta với muội ổn là được rồi."

Huynh đang an ủi người ta đấy à? Có đúng là an ủi không đấy? Hay là mượn cơ hội để tỏ tình?

Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn Lâm Khê.

Cậu chàng này năm nay mới chỉ có tám tuổi, sao lại giống mấy tên nhóc mới biết yêu lần đầu thế?

Lâm Khê thì như chẳng có chuyện gì xảy ra, sau khi khiến tâm tư người khác xao động thì ung dung dắt tay Vương Tự Bảo xuống dưới lầu.

Tuy xuống lầu dễ hơn lên lầu nhưng đôi chân vẫn có cảm giác mỏi nhừ.

Dù hai người đã quen tập võ thời gian dài, nhưng chân của họ như đang giẫm lên cây bông mềm oặt vậy.

Mấy người theo sau cũng có cảm giác như thế.

Vương Tự Bảo và Lâm Khê vừa đi vừa nói về mấy chuyện hay ho ở lớp. Chủ yếu là vì Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo có vẻ sa sút tinh thần nên mới cố ý muốn làm cô bé vui. Thế nhưng Lâm Khê thường chỉ khơi gợi câu chuyện, sau đó để Vương Tự Bảo nói tiếp.

Cứ thế, chẳng qua bao lâu, Vương Tự Bảo liền quên đi chuyện vừa trông thấy.

Sao phải để phiền não của người khác làm phiền đến cuộc sống của mình chứ.

Vương Tự Bảo nhìn Lâm Khê, có cảm giác cậu đối xử với mình rất tốt. Một người bình thường không thích nói chuyện, hôm nay lại phá lệ mà nói nhiều như vậy.

Còn chưa xuống được nửa cầu thang thì có chuyện xảy ra.

Hai người đang nói cười thì đột nhiên trượt chân, chới với rồi nặng nề ngã xuống bậc đá.

Trong khoảnh khắc tiếp đất, Lâm Khê ôm lấy cả người Vương Tự Bảo vào lòng, lấy thân mình che chở cho cô bé.

Cũng trong giây lát đó, Vương Tự Bảo vươn tay phải ra để bảo vệ phần gáy của Lâm Khê.

Phải biết là nếu chẳng may đập gáy xuống bậc đá phía sau thì chuyện xấu gì cũng có thể xảy ra.

Cả cơ thể và phần ót của cô bé đều đã được Lâm Khê bảo vệ, vậy thì cô bé cũng phải bảo vệ Lâm Khê, để cậu bị thương ít nhất có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc