TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Khung cảnh tặng quà mừng thọ vô cùng náo nhiệt.

Lát thì vị phi này tặng một tượng quan âm ngọc bích cao gần bằng người thật, hiếm có trên thế gian, lát thì vị tần kia tặng một bộ trang sức điểm đá xanh có một không hai. Lát thì vị công chúa này tặng thư pháp do chính tay mình viết, lát thì vị hoàng tử nọ tặng một bức tranh do chính mình vẽ. Những người tặng tranh thêu chính tay mình làm thì khá nhiều.

Nói ra thì có quà mang phong cách cao cấp thời thượng, có quà thì lại mộc mạc giản dị, muôn hình vạn trạng.

Đến lượt Hạ Thần Dục, hắn cung kính dâng một hộp gấm lên, đến giữa đại điện, quỳ xuống hành lễ: "Chúc Hoàng Thái hậu phúc như đông hải! Thọ tỷ nam sơn! Đây là hương an thần mà Dục Nhi mới làm ra. Có lẽ không tốt bằng những đại sư chế hương trong cung nhưng đây là món quà chính tay Dục Nhi làm. Nếu Thái hậu nương nương không chê thì có thể ban cho các cung nữ, thái giám bên dưới dùng."

Tưởng Thái hậu cười nói: "Nói như vậy thì lợi cho những nô tài này rồi. Hương mà Dục ca làm mặc dù học từ Phúc Hải, nhưng theo ai gia thấy thì trò còn giỏi hơn cả thầy. Món quà này ai gia không nỡ cho người khác dùng. Sau khi dùng hương an thần lần trước ngươi chế ra thì đêm nào ai gia cũng ngủ rất ngon. Ngô ma ma cất kĩ đi, đợi ta dùng hết hương mà Dục tặng bữa trước thì sẽ dùng tiếp cái này."

Phúc Hải là thái giám tổng quản Chế Hương Cục trong cung.

"Vâng ạ". Ngô ma ma tiến lên nhận lấy hộp gấm trong tay của Hạ Thần Dục, xoay người giao vào tay đại cung nữ Kim Thúy của Ung Từ Cung, để nàng cất giữ cẩn thận trong tẩm cung của Tưởng Thái hậu.

"Nếu như Thái hậu nương nương đã thích thì sau này Dục Nhi sẽ làm nhiều thêm một ít gửi tặng nương nương." Hạ Thần Dục không vì quà mình tặng được Tưởng Thái hậu thích mà tỏ ra vui mừng, giọng điệu nói chuyện vẫn rất điềm tĩnh.

"Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, chế hương chắc chắn tốn rất nhiều hương liệu, ai gia không thưởng cho ngươi thứ khác, sau này ngươi cứ đến kho của ai gia tùy ý chọn hương liệu mình thích."

Hạ Thần Dục vội tạ ân: "Tạ Thái hậu nương nương ân điển."

Hắn quỳ xuống hành lễ xong thì đứng dậy, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.

Tần Hoàng hậu thấy Tưởng Thái hậu vui vẻ thì cũng bắt đầu góp vui, cười nói: "Nếu Dục ca có thời gian rảnh thì có thể chế cho bổn cung một ít hương an thần không? Gần đây bổn cung ngủ không được ngon."

Hạ Thần Dục lập tức hành lễ với Tần Hoàng hậu, cung kính đáp: "Vâng. Đợi sau khi Dục Nhi đến kho của Thái hậu nương nương lấy hương hiệu thì sẽ lập tức bắt đầu chế hương, rất nhanh sẽ làm xong một lư hương. Đến lúc đó mong rằng Hoàng hậu nương nương không chê bai hương Dục Nhi làm là được."

Tần Hoàng hậu nghe xong thì cười nhẹ: "Thứ mà mẫu hậu nói là tốt thì sao có thể không tốt chứ?"

Lưu Quý phi liền tiếp lời: "Đúng vậy, đồ mà Thái hậu nương nương của chúng ta dùng làm sao có thể không tốt được."

Một khi có người mở đầu thì mọi người sẽtìm thấy chủ đề để nói, bắt đầu nịnh nọt Tưởng Thái hậu. Đợi đến khi bầu không khí trầm xuống, Tưởng Thái hậu nhìn Tưởng thị nói: "Tân Mai, không biết ngươi đã chuẩn bị quà gì cho ai gia rồi?"

Thật ra theo lý mà nói, lần mừng thọ này chủ yếu gồm phi tần hậu cung và con cái chưa trưởng thành của Hoàng thượng vẫn sống trong Hoàng cung. Tưởng thị và Vương Tự Bảo nên xếp với các ngoại mệnh phụ cùng mừng thọ mới đúng.

Nhưng vì Hoàng thượng muốn khiến lão nương của mình vui nên cho mẹ con Tưởng thị được Tưởng Thái hậu xem trọng nhất tiến cung trước một ngày, làm như vậy là nể mặt họ, để hai mẹ con họ có thể cùng với những người trong hậu cung chúc thọ Tưởng Thái hậu.

Tưởng thị đi đến chính giữa đại điện quỳ xuống chúc thọ, hai tay dâng lên hai bộ tiết y, tiết khố và vớ giày do tự tay mình may cho Tưởng Thái hậu.

Nói về quà tặng của Hòa Thuận Hầu phủ thì đương nhiên cũng mang phong cách sang trọng và hiếm có. Vương Tự Bảo may mắn đã được xem trước. Một trong số đó là san hô đỏ vô cùng quý giá và hoàn chỉnh, cái còn lại là tác phẩm điêu khắc khổng lồ Thọ Tỷ Nam Sơn được Đại sư Lý Vĩ Nguyên của triều đại trước chạm khắc.

Món quà Tưởng thị tặng thật sự bình thường nhưng rất dễ nhận ra cũng chỉ có người thân cận mới có thể biết rõ số đo của Tưởng Thái hậu để làm cho bà y phục lót.

Tưởng Thái hậu nhận quà của Tưởng thị từ tay Ngô ma ma, cầm trong tay mà ướm thử vài cái rồi vô cùng vui mừng nói: "Y phục lót mà ai gia mặc mấy năm nay đa số đều là do Tân Mai làm. Cũng chỉ có y phục lót mà tự tay Tân Mai làm mới vừa người ai gia nhất."

Hoàng hậu và các phi tần nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, trong lòng càng không dễ chịu. Họ vừa đố kị vừa hâm mộ Tưởng thị. Có người trong lòng còn âm thầm vui mừng: May mà năm đó Tưởng thị không tiến cung. Nếu không thì đã không còn đường sống cho mấy người bọn họ rồi.

Hơn nữa năm đó Tưởng Thái hậu không phải là không có ý định để Tưởng thị làm con dâu của mình. Chỉ có điều năm đó tình hình của bà ở trong cung quả thật không tốt chút nào. Cuối cùng, ngẫm lại thì vẫn không nỡ kéo Tưởng thị vào cuộc tranh đấu không hồi kết của năm đó. Ngoài ra, Tưởng Thái hậu còn cân nhắc, Tưởng gia đã là phe của mình, để củng cố thêm lực lượng hỗ trợ cho nhi tử nên đã lựa chọn nữ nhi của Công bộ Thượng thư Tần thị làm Lục Hoàng tử phi, cũng chính là Tần Hoàng hậu hiện tại.

Tưởng Thái hậu cũng không quan tâm mọi người bên dưới nghĩ gì, bà thích điệt nữ ruột của mình thì đụng chạm đến ai nào?

Cho nên bà vung tay tiếp tục ban thưởng không ít đồ tốt cho Tưởng thị.

Sau khi Tưởng thị cảm tạ long ân xong, Tưởng Thái hậu nhìn về Vương Tự Bảo đang đứng đằng sau Tưởng thị đợi chúc thọ, mỉm cười hỏi han:

"Bảo Muội, rốt cuộc ngươi đã chuẩn bị món quà gì cho cô ngoại tổ mẫu nào? Nghe mẫu thân ngươi nói là ngươi luôn thần bí không cho người khác xem, ngay cả mẫu thân mình ngươi cũng không nói?"

Hôm nay Vương Tự Bảo mặc bộ y phục Quận chúa nhị phẩm màu đỏ được thiết kế riêng. Tóc búi kiểu song nha kế, Tưởng thị đã cài một chiếc kẹp tóc được làm từ trân châu hình trứng bồ câu trong mỗi búi tóc. Như vậy gương mặt xinh đẹp của cô bé lại càng thêm nổi bật. Đôi mắt hạnh long lanh như nước, thêm lông mi dài, toát lên vẻ trang nhã, dễ thương.

Nghe Tưởng Thái hậu gọi mình, Vương Tự Bảo nhẹ nhàng bước đến chính giữa đại điện, quỳ hai gối xuống đệm, hai tay dâng lên một hộp gấm khá lớn. Cô bé cung kính nói: "Chúc cô ngoại tổ mẫu thân thể mạnh khỏe! Phúc thọ diên niên! Chúc cô ngoại tổ mẫu nhật nguyệt đồng huy*! Trẻ mãi không già!"

(*) Nhật nguyệt đồng huy: Ý chỉ dù đã già nhưng vẫn trẻ trung, xuân sắc như khi mặt trời và mặt trăng cùng phát sáng.

"Mau đứng lên, đến chỗ cô ngoại tổ mẫu nào. Để cô ngoại tổ mẫu nhìn xem Bảo Muội nhà chúng ta rốt cuộc chuẩn bị món quà thần bí thế nào cho cô ngoại tổ mẫu."

Vương Tự Bảo đứng dậy, hai tay dâng lên chiếc hộp, đôi chân nhỏ bước từng bước lớn leo lên bậc đá chín cấp.

Lúc đến gần Tưởng Thái hậu, Tưởng Thái hậu liền kéo Vương Tự Bảo vào lòng mình. Vương Tự Bảo ngoan ngoãn nằm trong lòng của Tưởng Thái hậu.

Quế Hỉ đứng phía sau lanh lợi nhận lấy hộp quà trong tay của Vương Tự Bảo rồi mở ra trước mặt Tưởng Thái hậu.

"Đây là?" Một tay Tưởng Thái hậu ôm Vương Tự Bảo, một tay lấy một món đồ từ trong hộp quà Vương Tự Bảo chuẩn bị ra.

"Là giày ạ." Vương Tự Bảo trả lời tự nhiên.

"Xì! Ta còn tưởng là thứ gì? Chẳng phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Làm như là trước giờ chưa nhìn thấy qua, còn làm ra vẻ thần bí, đúng thật là đi lòe thiên hạ." Nghi Huyên Công chúa ngồi ở bên dưới lên tiếng chế nhạo. Mặc dù giọng của người này không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Bởi vì lúc này mọi người đều đang tập trung tinh thần đợi xem món quà của Vương Tự Bảo dâng cho Tưởng Thái hậu, nên đại điện rất yên lặng. Nghi Huyên Công chúa tự cho rằng đã kiểm soát âm lượng của mình rất tốt nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này thì lại đặc biệt rõ ràng.

Tưởng Thái hậu không vui liếc về Hạ Nghi Huyên đang ngồi bên dưới, lạnh lùng nói: "Sao nào? Ngươi cho rằng ‘Hiếu kinh’ mà ngươi tặng thì có thể sánh bằng đôi giày mà Bảo Muội tặng?"

Hạ Nghi Huyên còn định ngụy biện thêm nhưng bị Lưu Quý phi ngăn lại: "Thái hậu nương nương xin bớt giận! Nghi Huyên còn nhỏ không biết cách nói năng. Đợi thần thiếp về cung sẽ giáo huấn con bé thật cẩn thận." Nói xong thì quay đầu nháy mắt với Hạ Nghi Huyên, "Nghiệt chướng, còn không mau khấu đầu nhận sai với Hoàng tổ mẫu của ngươi."

Nha đầu này thật sự được nuông chiều đến không biết chừng mực rồi. Mặc dù Vương Tự Bảo kia chỉ là đích nữ Hầu phủ nhưng ai mà không biết, người ta chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thái hậu. Hôm này là đại thọ 60 tuổi của Hoàng Thái hậu, ai mà dám nghĩ nha đầu này dám làm phật lòng Thái hậu ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Hạ Nghi Huyên căm hận trừng mắt với Vương Tự Bảo đang ngồi trong lòng Tưởng Thái hậu. Trong lòng nghĩ: Con nhóc này là thứ gì chứ, không phải chỉ ỷ vào sự sủng ái của Hoàng tổ mẫu sao? Phụ hoàng không những sắc phong con nhóc này làm Quận chúa, mà còn được ba quận đất phong giống một công chúa chính thức như mình. Nếu không có Hoàng tổ mẫu thì xem con nhóc này còn có thể làm được gì?

Nghi Huyên Công chúa nghĩ hôm nay mình cơ bản chẳng hề làm gì sai, không phải mình chỉ nói sự thật ư? Có gì to tát đâu. Nhưng nhìn thấy mẫu phi của mình liều mạng nháy mắt rồi bắt mình thỉnh tội trước mặt mọi người, Nghi Huyên cũng đành phải kìm lại, không cam tâm tình nguyện đi lên trước, quỳ xuống đệm nhận sai: "Xin Hoàng tổ mẫu lượng thứ, ban nãy Nghi Huyên đã lỡ lời ạ."

Tưởng Thái hậu vốn nghĩ hôm nay là ngày trọng đại của mình, không muốn tùy tiện trách phạt người khác nên định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng Huyên nha đầu này ỷ được Hoàng thượng sủng ái nên ngày càng không biết phép tắc. Mấy ngày trước nghe nói chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà đánh chết mấy người trong cung Lưu Quý phi. Hôm nay lại càng không biết phép tắc chế giễu Bảo Muội mà bà yêu thương nhất trước mặt nhiều người như vậy.

Cho nên bà lạnh lùng nói: "Ngươi lớn hơn Bảo Muội hai tuổi, hễ phạm lỗi thì lấy cớ rằng tuổi còn nhỏ. Sao ai gia lại nghe nói mấy ngày trước ngươi đã đánh chết mấy người trong cung của mẫu phi ngươi. Lúc đó sao không có người cảm thấy ngươi vẫn còn nhỏ?"

Nghe nói vậy, Lưu Quý phi lập tức kéo Hạ Nghi Huyên dập đầu, "Thái hậu nương nương bớt giận! Hôm nay là ngày mừng thọ của Thái hậu nương nương, xin Thái hậu nương nương khai ân, không cần vì tức giận nha đầu Nghi Huyên này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người. Sau khi về cung, thần thiếp nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

Dù thế nào đi nữa thì mình cũng là đích mẫu trên danh nghĩa của Hạ Nghi Huyên, Tần Hoàng hậu đành phải ra mặt nói đỡ cho ả. Cho nên bèn mở lời:

"Xin mẫu hậu bớt giận. Không phải hôm nay chúng ta đều muốn xem mấy ngày này Bảo Muội rốt cuộc làm ra thứ gì sao ạ? Phải biết rằng cái bô lần trước Bảo Muội làm để mừng thọ Vương lão hầu gia đã có ích với rất nhiều người. Từ đó về sau, chúng ta ngày nào cũng đều trông chờ Bảo Muội lại làm ra món đồ tốt nào đó. Nếu Bảo Muội đã nói là giày thì ắt hẳn cũng không phải là giày bình thường rồi?"

Những năm nay Tưởng Thái hậu luôn sống những ngày tháng an dưỡng tuổi già, quyền xử lý cung vụ đều giao hết cho Tần Hoàng hậu, từ đó về sau không còn quan tâm đến những chuyện rắc rối của hậu cung nhi tử nữa. Nếu Tần Hoàng hậu đã ra mặt rồi thì bà cũng không khư khư chút chuyện nhỏ này. bà chỉ nói: "Sau khi trở về, Lưu Quý phi và Huyên nha đầu cùng đóng cửa suy ngẫm một tháng. Dù sao thì cũng nhàn rỗi, phạt chép thêm ‘Nữ giới’ một trăm lần coi như luyện chữ."

"Tạ Thái hậu nương nương nhẹ tay."

"Tạ Hoàng tổ mẫu nhẹ tay."

Bình luận

Truyện đang đọc