TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Vương Tự Bảo vừa nhắc vậy, Hạ Thần Dục liền muốn tìm một chỗ để nấp, không có thời gian mà khách sáo với hai người Vương Tự Bảo và Hạ Nghi Huệ nữa.

Hắn chỉ nói "Xin lỗi, ngày khác ta sẽ tìm cơ hội mời hai muội đến chỗ ta chơi." Rồi vội vàng rời đi.

Có thể thấy lực sát thương của Tiêu Tuấn Đình đối với hắn lớn cỡ nào.

Một cuộc tụ họp vừa mới hẹn xong thì đã thất bại rồi. Vương Tự Bảo cũng không thất vọng.

Cô bé để Lâm Lang đưa mình đến Thiên Điện nghỉ ngơi, ngoài ra Lâm Lang đã phái hai tiểu thái giám đợi Lâm Khê ở bên ngoài.

Đợi đến khi Lâm Khê được Lâm Lang dẫn vào Thiên Điện thì Vương Tự Bảo đã gục lên gục xuống trên ghế.

Thật tội nghiệp, vốn dĩ cô ấy có thể tìm một nơi khác nghỉ ngơi. Chỉ vì mình mà vẫn cứ bị làm phiền. Lâm Khê có phần ân hận vì mình đã không suy nghĩ chu đáo, lại đau lòng cho Vương Tự Bảo. Cho nên cậu nhẹ nhàng, chầm chậm bước đến trước ghế Vương Tự Bảo đang ngồi, định ôm Vương Tự Bảo để cô ngủ ngon trong lòng mình.

Nhưng vào lúc này Vương Tự Bảo lại tỉnh dậy. Cô bé mở to đôi mắt mơ màng, vừa đúng lúc đối diện với động tác cẩn thận của Lâm Khê.

"Ừm, huynh ra rồi." Vương Tự Bảo vừa nói vừa dụi mắt, mơ hồ nói.

Lâm Khê quen thuộc nắm lấy bàn tay phải Vương Tự Bảo vừa hạ xuống, đặt trong lòng bàn tay mình, giống như đã từng làm động tác này hàng trăm lần, hàng ngàn lần.

Bàn tay của Lâm Khê trắng như ngọc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Lòng bàn tay bởi vì quanh năm luyện kiếm nên đã có vết chai dày.

Mặc dù Vương Tự Bảo cũng luyện kiếm nhưng mỗi ngày sau khi cô bé đều ngâm tay trong sữa dê để dưỡng da, bình thường cũng sẽ thoa cao dưỡng tay, vì vậy mà lòng bàn tay rất mềm mại, không hề cảm nhận thấy bất kỳ vết chai nào.

Bởi vì Vương Tự Bảo còn nhỏ nên người lớn thường muốn nắm tay cô bé khi làm việc gì đó. Nên khi Lâm Khê nắm tay, cô bé vốn đã quen nên không cảm thấy bị người khác thất lễ, trái lại còn tò mò giơ lòng bàn tay của Lâm Khê lên nghiên cứu vết chai trên tay cậu.

Mặc dù Lâm Khê đang nắm tay Vương Tự Bảo nhưng vẫn rất ung dung, bình tĩnh. Chỉ có trời mới biết, cậu lo lắng đến cỡ nào, sợ Vương Tự Bảo sẽ thẳng thừng từ chối mình.

Hóa ra đây là tay của một cô bé, không giống như tay của cậu có khớp xương rõ ràng, mà ngược lại, nhỏ bé, mềm mại, non nớt. Đúng là giống như trong sách nói, có một loại cảm giác mềm mại không xương.

Vì kích động, ngại ngùng mà dái tai của cậu đỏ ửng lên. Nhưng cậu vẫn rất kiên định nắm lấy tay Vương Tự Bảo. Cậu có một sự kích động muốn nắm tay đến đầu bạc răng long. Nếu có thể, hãy để cậu được vĩnh viễn nắm tay cô bé như thế này, vĩnh viễn không buông tay thì tốt biết mấy.

Lâm Khê vốn mới tám tuổi, vẫn đang ở độ tuổi không sợ trời không sợ đất, mặc dù biết tùy tiện nắm tay bé gái là không đúng, nhưng một khi đã xác định thì không hề có ý định rút lui. Trời mới biết rằng cậu đã muốn làm điều này bao lâu rồi.

Từ khoảnh khắc mới gặp Vương Tự Bảo, cậu đã cảm thấy đây là người con gái xinh đẹp nhất mình từng gặp. Rồi từ khoảnh khắc Vương Tự Bảo chủ động nói chuyện với cậu, tặng quà gặp mặt cho cậu thì cậu đã nhận định là cô bé rồi.

Nếu đã nhận định rồi thì sẽ không thay đổi nữa.

Cậu là một người vô cùng cố chấp, có lúc cố chấp đến nỗi khiến cho người khác cảm thấy rất sợ hãi.

Trong khi Vương Tự Bảo chỉ đối xử với cậu như một người bạn cùng lớp bình thường thì cậu lại lựa chọn âm thầm chờ đợi. Cậu cần một cơ hội để có thể dần dần thân thiết với Vương Tự Bảo. Còn về tiểu nha đầu này lúc nào sẽ thích cậu, cậu có lòng tin rằng chỉ cần mình đối xử tốt với cô bé, hơn nữa chỉ đối tốt với mình cô bé thì sớm muộn cũng có một ngày, cô nhóc mà cậu thích nhất định sẽ thích cậu.

Vương Tự Bảo hiện vẫn còn nhỏ, cậu cần phải bảo vệ cô bé, đợi cô bé trưởng thành. Nhưng mà trong quá trình này, không được ai có thể làm phiền họ, cũng không ai có thể xen ngang bọn họ.

Trong tay cậu có vương bài, ở Đại Ung, chỉ cần là tiểu cô nương cậu thích thì cho dù là ai, cậu đều có cách khiến người đó trở thành nương tử của mình.

Chỉ có điều cậu không biết bản thân còn nhỏ như vậy mà lại thích một cô nhóc còn nhỏ hơn mình vài tuổi. Cậu có đủ kiên nhẫn để chờ hai người họ dần trưởng thành, nhưng mà cậu cần phải xác định mối quan hệ càng sớm càng tốt.

Cậu cần phải ra tay trước, trong lúc người khác vẫn còn chưa bắt đầu nhòm ngó cô nhóc yêu dấu của mình thì phải xác định quan hệ, đồng thời bảo vệ bên cạnh cô bé, không để cô bé có cơ hội nào thích người khác.

Cô nhóc mà cậu thích cũng nhất định phải thích cậu nhiều như cậu thích cô bé mới được.

"Bình thường huynh hay luyện kiếm phải không?" Vương Tự Bảo vừa hỏi vừa vuốt nhẹ vết chai trên lòng bàn tay của Lâm Khê.

Vuốt đến nỗi trái tim của Lâm Khê cũng theo đó mà ngứa ngáy.

Cậu làm ra vẻ trấn tĩnh mà gật đầu: "Ùm. Mỗi ngày ta đều luyện ít nhất hai giờ." Nếu lòng bàn tay không đổ mồ hôi nhiều như vậy, dái tai không đỏ ửng lên như vậy thì hoàn hảo rồi.

Vương Tự Bảo nhìn lòng bàn tay ướt đẫm của cậu thì ngẩng đầu nhìn trán của cậu. Kì lạ, ở đây không có nóng, sao lòng bàn tay của cậu lại đổ nhiều mồ hôi như vậy nhỉ.

"Huynh đưa khăn của mình cho ta để ta lau giúp." Vương Tự Bảo là cô nhóc nhiệt tình, đơn thuần biết bao nhiêu.

Bình thường cô bé luôn chăm sóc tổ phụ, phụ thân và các ca ca của mình như vậy. Nhưng hiện tại cô bé hoàn toàn lơ đi người trước mặt cô bé chỉ là bạn cùng lớp mà thôi.

"Ta không có đem cái đó. Muội lấy khăn của mình lau cho ta được không?" Lâm Khê nói dối không cần suy nghĩ.

Một người được rất nhiều người hầu hạ bên cạnh như cậu thì làm sao sẽ quên mang khăn bên mình chứ? Cho dù bản thân quên mất thì nha hoàn, bà tử, tiểu tư vân vân cũng sẽ chuẩn bị thay cậu.

"Được thôi." Vương Tự Bảo lấy khăn mà các nha hoàn đã chuẩn bị cho mình ra, cẩn thận lau cho Lâm Khê. Hơn nữa cô bé lau rất nghiêm túc, đến khi tay của Lâm Khê hoàn toàn sạch sẽ, không còn tí mồ hôi nào mới thôi.

Sau khi lau xong thì cô bé chớp đôi mắt đen láy ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, nói như đang khoe: "Huynh xem, có phải lau rất sạch hay không?"

Nhìn dáng vẻ của cô bé, Lâm Khê quả thật không khống chế nổi tay mình. Cho nên, cậu giơ tay lên xoa nhẹ mái đầu xù của Vương Tự Bảo, vô cùng thỏa mãn, còn không quên khen một câu: "Ùm, Bảo Muội giỏi nhất."

"Tất nhiên. Tổ phụ, phụ thân, các ca ca của ta cũng luôn khen ta như vậy." Vương Tự Bảo vừa khoe khoang vừa cất khăn vào trong người.

Chiếc khăn đang được cất giữa chừng thì bị Lâm Khê lấy đi mất.

"Hôm nay ta quên đem khăn rồi, cho ta mượn dùng chiếc khăn này nhé."

Việc đó hình như không ổn lắm. Vương Tự Bảo không ngừng tính toán trong lòng, cái khăn này không phải là đồ mình thêu, cũng chỉ là vắt sổ, không có bất kỳ ký hiệu nào. Hơn nữa, bản thân cô bé hiện mới 5 tuổi, vẫn chưa đến 7 tuổi, nên cũng không tính là ngầm chấp nhận. Vậy thôi đi.

Nhìn thấy sự do dự của Vương Tự Bảo, Lâm Khê cũng không có ý định trả lại. Cậu tự ý cất vào trong người.

"Bảo Muội, mệt không? Còn muốn ngủ không?" Giọng nói của Lâm Khê đặc biệt dịu dàng, không kiêu ngạo, lạnh lùng như bình thường.

"Ta không mệt nữa rồi. Đúng rồi, huynh ít khi vào cung phải không? Lát nữa để ta dẫn huynh đi dạo xung quanh để huynh quen với nơi này nhé. Nói không chừng sau này huynh sẽ thường xuyên tiến cung." Vương Tự Bảo đứng dậy định vươn vai. Chợt nghĩ đến đây không phải là địa bàn nhà mình, kế bên còn có người khác nên cô bé hậm hực dừng lại.

Nhưng mà người ngoài này không có một chút tự giác của người ngoài gì cả. Cậu luôn nắm lấy bàn tay nhỏ của Vương Tự Bảo, về cơ bản không định buông ra.

"Mấy ngày trước, sau khi nghĩa phụ trở về đã dẫn ta đi gặp Thái hậu nương nương và Hoàng đế bệ hạ một lần. Hôm nay tính ra là lần thứ hai ta tiến cung." Mặc dù miệng đang nói nhưng mắt cậu vẫn luôn nhìn Vương Tự Bảo. Tay nắm Vương Tự Bảo càng chặt hơn nữa.

Đây là chuyện gì vậy? Sợ ta bỏ lại cậu ấy một mình chạy mất nên không chịu buông tay à? Vương Tự Bảo suy nghĩ.

Cũng do ở kiếp trước, ngoại trừ việc thầm yêu soái ca khoa Luật pháp thì cô bé không có chút kinh nghiệm yêu đương nào nên cô bé hoàn toàn không nhận ra rằng sở dĩ có câu nói "Nam nữ thất tuế bất đồng tịch"* là do trẻ con ở đây đều trưởng thành khá sớm. Vì vậy, cô bé chỉ xem cậu nhóc 8 tuổi trước mắt là một đứa trẻ, xem nhẹ những hành vi kỳ quái hôm nay của cậu.

(*) Nam nữ thất tuế bất đồng tịch: Nam, nữ sau khi lên bảy tuổi thì không thể ngồi cạnh nhau.

Hai người cùng rời khỏi Ung Từ Cung. Theo sau là một đoàn cung nữ và thái giám được Tưởng Thái hậu phái tới chăm sóc hai người họ.

Một đoàn người đi trên con đường dài trong hoàng cung, ánh nắng ban mai chiếu xuống tạo thành những bóng dài.

Hai bóng hình này tay nắm tay, vai kề vai, dựa vào nhau rất gần.

Đám người đi theo sau chỉ mong không xảy ra bất kỳ chuyện gì làm phiền đến hai vị tiểu chủ tử trước mặt.

Chỉ bởi vì hình ảnh này quả thật quá đẹp đẽ.

Thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa, những từ này dường như là miêu tả bọn họ.

Vương Tự Bảo vừa đi vừa không ngừng giới thiệu cho Lâm Khê cảnh vật xung quanh cũng như những chuyện trong cung mà cô bé biết. Chỉ lúc cần phải trả lời thì Lâm Khê mới nói ra những chữ đơn giản "Ồ", "Vậy sao?", "Ùm" vân vân.

Mặc dù đây là lần thứ hai cậu tiến cung nhưng điều cậu chú ý không phải cảnh vật trong cung, cũng không phải là những điều cần lưu ý khi vào cung mà Vương Tự Bảo nói, cậu chỉ chú ý người mình thích ở bên cạnh mà thôi.

Vương Tự Bảo ríu rít nói một tràng, cảm thấy hôm nay mình giống như một bà tám. Nhưng hễ có hứng thú thì cô bé muốn ngừng cũng không được, nên cứ vừa đi vừa nói.

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Khê vô cùng dịu dàng, trong lòng thì rất là vui vẻ.

Hóa ra Bảo Muội trước mặt người quen thích nói thích cười như vậy. Bản thân mình có phải đã dần được cô bé chấp nhận rồi không.

Mặc dù mỗi ngày Vương Tự Bảo đều luyện võ nhưng thời gian dài như vậy cũng đã mệt mỏi. Cho nên khi nhìn thấy một cái đình thì hai người dừng lại.

Lâm Lang đi theo sau lập tức gọi những cung nữ, thái giám ở phía sau bày ra nhưng món ăn đem từ Ung Từ Cung theo.

Vương Tự Bảo cầm chén lên, không chờ Lâm Lang hầu hạ mà muốn tự mình rót nước.

Lâm Khê ngồi bên cạnh đã nhanh hơn cô bé một bước, lịch lãm rót một chén nước trắng cho Vương Tự Bảo.

Người trong Ung Từ Cung ai cũng đều biết Quận chúa không bao giờ uống trà, chỉ uống nước trắng, nên luôn chỉ chuẩn bị nước trắng cho cô bé.

Lần trước đến thăm Hòa Thuận Hầu phủ, Lâm Khê đã phát hiện ra thói quen này của Vương Tự Bảo. Do đó, hiện mỗi ngày Lâm Khê cũng chỉ uống nước trắng, không uống trà.

Quả thật khát quá rồi, Vương Tự Bảo uống ừng ực hết một chén lớn.

Lâm Khê thì ưu nhã cầm chén của mình uống chậm từng ngụm một.

Đợi Vương Tự Bảo uống xong, Lâm Khê lấy khăn từ trong lòng ra, cẩn thận lau khóe miệng Vương Tự Bảo, ấm áp hỏi han: "Còn khát không?"

Mặc dù vẫn chưa đã lắm nhưng Vương Tự Bảo vẫn quyết định uống ít nước thôi. Dù sao cô bé cũng đang ở bên ngoài, đi vệ sinh không tiện lắm.

Cô bé lắc đầu nói: "Không, không uống nữa, lát nữa ta uống tiếp."

Lâm Khê nhìn Vương Tự Bảo biết cách kiềm chế mà vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng kéo cô bé vào trong lòng mình, xoa nhẹ đỉnh đầu cô.

Bảo Muội như thế này làm sao có thể khiến cậu không yêu thích chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc