TIỂU THƯ HẦU PHỦ

Ra đến ngoài cửa, Vương Tự Bảo kéo cánh tay Vương Tử Nghĩa quơ quơ, Vương Tử Nghĩa cúi đầu nhìn thấy con gái nhỏ nhà mình đang ngẩng đầu, chớp đôi mắt to ngập nước nhìn mình.

Ông dùng giọng nói mềm mỏng hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với phụ thân?"

Giọng nói của Vương Tự Bảo mềm mại: "Phụ thân, con còn có chuyện muốn hỏi hắn, người thấy có được không?"

Con gái nhà mình hiện tại mới năm tuổi, cũng không phải là lúc phải chú ý khoảng cách giữa nam và nữ gì đó, hơn nữa còn có nhiều người như vậy ở bên cạnh trông chừng, có lẽ cũng sẽ không truyền ra lời gì không tốt. Thêm nữa, ban nãy cũng coi như đã nhận họ hàng, biểu ca và biểu muội nói vài câu có lẽ cũng không sao. Vì vậy Vương Tử Nghĩa gật đầu, đồng ý bảo: "Vậy chỉ cho phép nói vài câu, đi nhanh về nhanh. Phụ thân và mẫu thân chờ con ở ngoài."

"Được ạ, cảm ơn phụ thân." Vương Tự Bảo liếc nhìn Tưởng thị, bổ sung: "Còn cả mẫu thân nữa."

Bình thường ở bên ngoài Vương Tử Nghĩa nói cái gì thì chính là cái đó, Tưởng thị rất nể mặt tướng công nhà mình. Vì vậy, bà chỉ cười xem như đáp lại.

Vương Tự Bảo vui vẻ quay trở lại.

Lúc này, người ăn cơm ở Triều Hà Lâu thấy không có gì náo nhiệt để xem, đã lần lượt tản đi tiếp tục dùng bữa.

Chẳng qua sau khi trở lại chỗ ngồi, nói tới nhiều nhất chính là Lâm Khê.

Có người nói cậu phóng khoáng, biết làm việc. Có người lại bảo đứa nhỏ như cậu làm việc quá không chắc chắn, cứ như vậy tặng đi một cửa hàng đang kinh doanh yên lành, nhất định chính là phá gia chi tử.

Người khác thấy thế nào, Lâm Khê cũng không thèm để ý. Chỉ cần có thể trả lời vợ chồng Vương Tử Nghĩa sao cho rõ ràng, sao cho vui vẻ, còn tốt hơn so với bất cứ thứ gì khác.

Việc kế tiếp cậu phải làm chính là xử lý những người ức hiếp Bảo Muội như thế nào, nhất là gã tiểu nhị phụ trách tiếp khách kia. Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Khê âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, thật sự cực kỳ không phù hợp với tuổi tác hiện tại của cậu.

Tới lúc trông thấy Vương Tự Bảo đã đi lại quay trở lại, Lâm Khê kinh ngạc, sau đó thấy vô cùng ngọt ngào. Sắc mặt âm trầm cũng lập tức rạng rỡ, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

Phải biết rằng, từ sáng sớm hôm nay cậu đã ở trong Bảo Mặc Hiên chọn đồ, chính là để có thể nhìn thấy Vương Tự Bảo ở nơi đó. Kết quả uổng công hao phí rất nhiều thời gian cũng không thể nhìn thấy người mình muốn thấy. Cuối cùng cậu chọn một bộ đồ "Mã" trong hệ liệt mười hai cầm tinh rồi tính tiền đi ra.

Nhưng cuối cùng "Trời cao không phụ người có lòng", cậu đã gặp được Vương Tự Bảo. Mặc dù nguyên nhân gặp mặt có chút không thoải mái, nhưng bất kể nói thế nào, vẫn là để cậu gặp được, không phải sao? Càng hiếm có là còn gặp được phụ mẫu của Vương Tự Bảo ở chỗ này, thuận tiện cho việc cậu tiến tới nhận họ hàng.

Cứ như vậy, sau này cậu sẽ có thể danh chính ngôn thuận tới Hầu phủ thăm Vương Tự Bảo.

Hiện tại thấy Vương Tự Bảo quay lại một mình nói chuyện với mình, lòng Lâm Khê vui sướng biết bao nhiêu.

Vì vậy Lâm Khê thân thiết gọi một tiếng "Bảo Muội."

Vương Tự Bảo tiến lên trước quan tâm hỏi: "Lâm Khê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Sao huynh lại tùy tùy tiện tiện tặng tửu lâu này cho ta thế?"

Cậu chỉ là nghĩa tử của Nhàn Vương mà thôi, sẽ không mang đến phiền toái gì chứ.

"Không sao đâu. Tửu lâu này thật ra là phụ thân ruột của ta giao cho nghĩa phụ nhờ người trông nom hộ. Mọi thứ ở nơi này trên thực tế đều nghe theo mệnh lệnh của ta. Có điều hôm nay xảy ra chuyện như vậy, thật sự là rất xin lỗi. Những kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, nếu đã dám làm, thì cũng không cần phải giữ lại nữa." Lời giải thích phía trước, Lâm Khê nói rất tùy ý, nhưng phần sau, giọng cậu lại có chút lạnh lẽo.

Đã quen nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lâm Khê, Vương Tự Bảo cũng không để ý. Vì vậy cô bé gật đầu, nói: "À, là như vậy sao. Vậy chỉ cần không rước lấy phiền toái gì cho huynh là tốt rồi. Phụ thân và mẫu thân ta còn đang chờ, ta đi trước đây."

"Được. Chờ một khoảng thời gian nữa tìm được cơ hội, ta sẽ tới Hầu phủ thăm muội." Nghe thấy Vương Tự Bảo muốn đi, trong lòng Lâm Khê có chút không nỡ. Nhưng bây giờ chính cậu có thể làm gì cơ chứ? Vì vậy bèn hẹn thời gian có thể gặp riêng nhau lần sau.

"Được. Đến lúc đó muội sẽ tiếp đón huynh thật tốt."

"Một lời đã định."

"Ừm được, một lời đã định." Vương Tự Bảo nói xong bèn vẫy bàn tay nhỏ với Lâm Khê, coi như là tạm biệt.

Lâm Khê mất tự nhiên vẫy tay theo. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hình như cậu chưa từng tạm biệt người khác như vậy.

Thấy Vương Tự Bảo và phu phụ Vương Tử Nghĩa đã rời đi. Lâm Khê quay đầu nhìn thoáng qua tiểu tư Quyển Thư của mình, lạnh lùng ra lệnh: "Những người này không cần thiết phải lưu lại nữa, đuổi tất cả ra ngoài cho ta. Ngoài ra, đưa tiểu nhị kia tới hầm mỏ làm lao động."

Quyển Thư lập tức đáp: "Vâng. Chủ tử." Gã gọi là chủ tử mà không phải là công tử như lúc thường, có thể thấy được sự coi trọng đối với chuyện này.

Lại nói, sau khi ra cửa Vương Tự Bảo liền trở về bên Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị, đồng thời bảo Tùy Ba báo cho Vương Dụ Phố đến Túy Tiên Cư của Hầu phủ dùng cơm.

Trên bàn cơm, mọi người thảo luận sôi nổi về sản phẩm mới của phường thêu - của hồi môn của Tưởng thị.

Mấy năm nay Vương Dụ Phố theo Vương Tử Liêm xử lý công việc lặt vặt trong Hầu phủ, từ một thanh niên yêu thơ văn trở thành người buôn bán.

Mặc dù vẫn thích vẽ tranh, nhưng từ sau khi thành thân, hắn lại càng cảm nhận được tầm quan trọng của việc kiếm tiền nuôi gia đình.

Tương lai, sản nghiệp của Hầu phủ chủ yếu là để dành cho Đại ca Vương Dụ Trạch, sản nghiệp của phủ Công chúa sẽ để lại cho con trai thứ hai của hắn và Trương Quân Nhan.

Cho dù tới lúc ra ở riêng, hắn cũng sẽ được chia không ít sản nghiệp, nuôi sống cả nhà vẫn là dư dả. Thế nhưng là một nam nhân, nhất là một nam nhân có nghi ngờ phải ở rể rất lớn, hắn không muốn bị người bên ngoài và nhạc mẫu nhà mình khinh thường. Vì vậy, Vương Dụ Phố bèn bỏ qua rất nhiều ý tưởng không thiết thực trước đây, trở nên thực dụng hơn.

Nhìn từ việc bây giờ hắn thay Vương Tử Nghĩa quản lý Bảo Mặc Hiên, Vương Dụ Phố đã chuyển mình thành công.

Sau khi ăn xong, Vương Dụ Phố tiếp tục tới trông nom Bảo Mặc Hiên. Việc làm ăn hôm nay thật sự là cực kỳ tốt, hắn phải tự mình coi chừng mới có thể yên tâm.

Vương Tử Nghĩa thì tiếp tục dẫn Tưởng thị và Vương Tự Bảo đi dạo.

Cuối cùng Tưởng thị và Vương Tự Bảo mua rất nhiều đồ trang sức, đồ may mặc và cả đủ loại đồ ăn.

Vương Tử Nghĩa còn đặc biệt mua một ít hương liệu, son phấn thượng đẳng cho Tưởng thị, cộng thêm cả một vài đồ vật nhỏ không quá quý giá mà Tưởng thị vừa ý.

Một chút xíu không vui buổi trưa cũng đã sớm tan biến gần như không còn.

Nói chung ngày hôm nay hai mẫu tử họ đều rất tận hứng.

Trở lại Hầu phủ, Vương Tự Bảo như một Thiện Tài đồng tử, phân phát quà tặng cho từng người. Mọi người đều vui mừng hớn hở.

Đến ngày nghỉ kế tiếp, Lâm Khê mang theo khế đất và giấy chuyển nhượng của Triều Hà Lâu, ngoài ra còn chuẩn bị đủ loại quà tặng có giá trị không nhỏ đến Hầu phủ gặp phu phụ Vương Tử Nghĩa và Vương lão hầu gia cùng Hầu phu nhân Lý thị.

Vương Tử Nghĩa quả thật có ấn tượng sâu sắc với tiểu tử này.

Phải biết rằng, dưới tình huống lúc đó, người có thể làm được như vậy thật đúng là chẳng được mấy ai. Hơn nữa đối phương vẫn chỉ là một cậu nhóc bảy, tám tuổi. Lại thêm Vương Tử Nghĩa đã từng thấy tranh chữ của tiểu tử này, trong lòng rất tán thưởng cậu.

Vì vậy, sau khi Lâm Khê tới Hầu phủ, Vương Tử Nghĩa bèn dẫn cậu đi tới ngoại thư phòng ra mắt Vương lão hầu gia.

Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ấn tượng của Vương lão hầu gia đối với Lâm Khê rất không tồi, cho cậu một quyển bảng chữ mẫu của học giả tiếng tăm làm lễ gặp mặt.

Lâm Khê vui vẻ nhận.

Vương Tử Nghĩa lại coi Lâm Khê như con cháu trong nhà mà đưa cậu tới thư phòng của mình, đích thân kiểm tra bài tập của cậu.

Nói thế nào Lâm Khê cũng là nhân vật cấp học bá. Vì vậy, những câu hỏi của Vương Tử Nghĩa cậu đều trả lời đúng.

Vương Tử Nghĩa hài lòng gật đầu. Thầm nghĩ: Xem ra Bảo Muội nói không sai, tiểu tử này đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng.

Cuối cùng Vương Tử Nghĩa lại tặng cho Lâm Khê một bộ con dấu ngọc thạch có giá trị không nhỏ.

Tiếp đó ông lại sắp xếp tiểu tư Tùy Ba dẫn đường đưa Lâm Khê tới hậu trạch, đi bái kiến Hầu phu nhân Lý thị và Tưởng thị.

Trước đây Lý thị chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe nói tới Lâm Khê. Lúc nghe bảo cậu là nghĩa tử của Nhàn Vương, lại được phong làm Thế tử, bà mới cẩn thận quan sát.

Vừa nhìn, quả nhiên là một cậu nhóc có tướng mạo không tầm thường. Nếu đứng chung một chỗ với Bảo Muội nhà mình, quả thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ trong tranh.

Lúc nghe Bảo Muội đang ngồi bên cạnh nói đây là bạn học cùng trường của mình, bà lại càng lên tinh thần, phá lệ nhiệt tình chào hỏi Lâm Khê, cũng tặng Lâm Khê một miếng ngọc bội thượng đẳng làm quà gặp mặt.

Ấn tượng của Tưởng thị với tiểu tử này không tồi. Lại bởi vì có quan hệ thân thích, hơn nữa sau khi nghe nói phụ mẫu ruột của cậu không ở bên cạnh, bà không tự chủ được liền bày ra tình thương của hiền mẫu, quan tâm tới sinh hoạt hàng thường ngày của Lâm Khê.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Khê rất ít tiếp xúc với trưởng bối là nữ. Nhưng lần này cậu lại quấn quýt với Tưởng thị. Hơn nữa, việc ôm ấp loại tình cảm khác biệt với Vương Tự Bảo khiến cậu càng muốn tiếp cận phu phụ Vương Tử Nghĩa.

Rời khỏi Vinh Khánh Đường của Lý thị, Lâm Khê gặp được Vương Tự Bảo đang đợi ở một bên.

Cậu âm thầm vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể ở riêng với người mình thích rồi.

"Lâm Khê." Thấy Lâm Khê cuối cùng cũng được mẫu thân mình thả ra, Vương Tự Bảo không ngại ngùng, thoải mái gọi tên cậu.

Thứ nhất, người này là bạn học cùng trường của mình; thứ hai, Vương Tự Bảo và Lâm Khê đều còn nhỏ tuổi, không có rào cản nam nữ gì phải chú ý; thứ ba, thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, hai người đã càng ngày càng quen thuộc; thứ tư, bình thường Vương Tự Bảo thay mặt thế hệ đời này của Hầu phủ quan tâm khách khứa, rất có kinh nghiệm.

"Bảo Muội." Lâm Khê gọi vô cùng dịu dàng.

"Hôm nay là lần đầu tiên huynh tới Hầu phủ chúng ta làm khách. Đợi lát nữa muội sẽ dẫn huynh đi làm quen một chút với Hầu phủ, tránh sau này huynh lại tới đây mà còn không biết đường." Vương Tự Bảo vừa nói, vừa dẫn Lâm Khê đi dạo xung quanh. Phía sau có một đám tôi tớ đi theo.

Giọng nói của Vương Tự Bảo rất quen thuộc, khiến Lâm Khê cảm thấy ấm áp. Cậu cũng không nói nhiều, cứ lẳng lặng đi theo Vương Tự Bảo, nhìn Vương Tự Bảo chỉ Đông chỉ Tây giới thiệu những điều cơ bản của Hầu phủ cho mình.

Chỉ có lúc Vương Tự Bảo hỏi, cậu mới trả lời vài câu.

Đến trưa, sau khi giữ Lâm Khê lại cùng ăn cơm, vợ chồng Vương Tử Nghĩa mới để cậu rời đi.

Một bữa này, Lâm Khê ăn không nhiều lắm. Cậu luôn lặng lẽ quan sát sở thích của Vương Tự Bảo.

Thì ra, cô bé thích ăn đồ ăn lót dạ bên ngoài mặn bên trong ngọt. Thì ra, cô bé thích ăn cá. Thì ra, cô bé không thích ăn gừng.

Mãi đến khi Lâm Khê đi rồi, Vương Tự Bảo mới nhớ tới chuyện quên chưa trả lại khối noãn ngọc trước đây cậu tặng cho mình. Nghĩ về sau còn rất nhiều cơ hội gặp mặt, Vương Tự Bảo bèn không xoắn xuýt việc này nữa.

Sau đó, Vương Tự Bảo tiếp tục duy trì cuộc sống học tập thường ngày.

Buổi sáng vẫn là giờ học văn sử, buổi chiều vẫn là giờ học lục nghệ thay phiên nhau.

Cho đến một ngày, Vương Tự Bảo phát hiện từ sáng sớm Trịnh Tương Quân đã bắt đầu bị vây trong trạng thái tinh thần phấn khởi cao độ.

Cô bé hỏi nguyên nhân, Trịnh Tương Quân ngoài thần thần bí bí cười ra, thì chỉ nói: "Đợi đến xế chiều muội sẽ biết."

Vương Tự Bảo tiếp tục truy hỏi, nhưng Trịnh Tương Quân chỉ cười không nói.

Mãi đến xế chiều, Vương Tự Bảo mới biết nguyên nhân thật sự.

Bình luận

Truyện đang đọc