Thư được gửi đi,ngay lập tức buổi chiều hôm sau có thánh chỉ ban xuống,cho phép nàng trở về Dương phủ.
Thiên Thiên âm thầm đắc ý,quả nhiên vẩy thêm mấy giọt nước lên bức thư đó là đúng mà.Xem ra Dương Thiên Chính vẫn là một phụ thân tốt,thật quan tâm tới nữ nhi a.Giờ thì tốt rồi,bye bye cuộc sống cung nữ.Thiên Thiên vui vẻ thở phào một hơi.Chỉ trải nghiệm ba ngày,nhưng cũng đủ khiến nàng mệt muốn chết,không khác gì lao động khổ sai.
Ngày mai nàng sẽ rời khỏi đây,chỉ còn một hôm để thăm thú cung đình cổ đại.Một khi rời đi,có lẽ nàng sẽ không còn cơ hội nào để ngắm nhìn hoàng cung được nữa.Thiên Thiên cảm thấy có chút luyến tiếc.Đâu phải ai cũng có may mắn được chứng kiến tận mắt hoàng cung và cuộc sống trong cung thời xưa chứ.Nàng có lẽ là người duy nhất a.Bởi vậy,nàng nhất định phải dành hết thời gian còn lại ở đây mà hưởng thụ may mắn này.
“Tần Nhi,xếp xong đồ thì nghỉ ngơi đi.Ta muốn ra ngoài một chút.”
Tần Nhi ngẩng đầu nhìn nàng,cuống quít:
” Tiểu thư,để em đi cùng người.”
Thiên Thiên mỉm cười xua tay:
” Không cần,ở đây mấy hôm,ta cũng nhớ đường rồi,không lo lạc đâu.Em mệt rồi,cứ nghỉ đi,ta muốn đi một mình.”
Xác thực,ba ngày chạy tới chạy lui,nàng có muốn quên đường cũng khó a.Thiên Thiên nói xong mỉm cười,nhẹ nhàng bước ra ngoài,đi thẳng về phía ngự hoa viên.
Nàng đã tới đây một lần.Cảnh vật đẹp mê người,so với nó,hoa viên ở Cung Trữ Tú chỉ như một mảnh vườn trồng hoa dại,quả đúng là vườn của vua.
Ngự hoa viên khá rộng lớn,khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo.Thiên Thiên cũng không biết hết các loại hoa,chỉ thấy mãn nhãn ngập sắc hoa,cây cối xanh tươi,không khỏi cảm thán.Ở hiện đại,biết tìm đâu một nơi khung cảnh tuyệt đẹp,không khí trong lành thế này chứ.
Gió thổi nhè nhẹ,đưa hương thơm ngát,mang theo một âm thanh ôn nhu dìu dặt.
Thiên Thiên ngừng lại,lắng tai nghe cho rõ.Là tiếng đàn tranh.Nàng tuy không hiểu lắm,nhưng gần nửa tháng được các tú nữ kia đàn cho nghe miễn phí,cũng đã phân biệt được thanh âm của loại đàn này.Tiếng đàn tuy không phải thật xuất sắc,nhưng thanh âm rất trong trẻo,giai điệu lại rất quen,dường như nàng đã nghe qua ở đâu đó.
Thiên Thiên nghĩ nghĩ,bất chợt giật mình,vội đi theo hướng tiếng đàn.Chỉ thấy bên bờ hồ,dưới gốc liễu rủ,một nữ tử đang ngồi tĩnh tại gảy đàn.
Thiếu nữ mặc một bộ y phục màu đỏ,sắc đỏ rực rỡ đến chói mắt,mái tóc đen nhánh buông dài,thân hình yểu điệu,nhìn phía sau cũng có thể thấy là một mỹ nữ.Thiếu nữ dường như có tâm sự,buồn bã thở dài một tiếng.
“Công chúa,nô tỳ tìm mãi,ra là người ở đây.”
“Công chúa điện hạ,thỉnh người trở về cung.”
“Công chúa điện ha….”
…………
Nguyên lai là công chúa.Thiên Thiên chăm chú nhìn nàng.
Công chúa tuổi chừng 16,17,rất xinh đẹp thanh tú,mái tóc vấn kiểu cách,hai bên tóc mai thả xuống trông thập phần đáng yêu,nước da trắng nõn,má hồng môi thắm,thật là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
“Ồn ào chết được,tránh xa ta ra,làm gì mà cứ theo ta như âm hồn bất tán thế.Ta không phải trẻ con,không cần các ngươi làm bảo mẫu.”
Thiên Thiên ngây ra nhìn đám cung nữ đang quỳ rạp dưới đất lo sợ,lại nhìn tới vị công chúa kia.
Công chúa không phải cành vàng lá ngọc sao,sao lại có thể ăn nói như thế,hơn nữa ngôn ngữ lại rất hiện đại nha.Không lẽ đúng như nàng nghĩ…
Chỉ thấy công chúa mím môi,một tay chống hông,một tay chỉ thẳng vào đám cung nữ quát:
“Tất cả lui ra,ta muốn được yên tĩnh.Kẻ nào tới quấy rầy đừng trách bà cô các ngươi đây không nương tay.”
Đám cung nữ rối rít lui ra xa,công chúa trừng mắt lẩm bẩm gì Thiên Thiên nghe không rõ,nhưng có một điều Thiên Thiên có thể khẳng định,vị công chúa này …
Chợt công chúa quay lại,nhìn thẳng về phía nàng quát :
“Ngươi,ra đây cho ta,nấp ở đó làm gì.”
Thiên Thiên ngạc nhiên,vị công chúa này lại có thể nhận ra nàng đang theo dõi ư,vậy là công chúa cũng biết võ nghệ ?
Nàng bình thản tới trước mặt công chúa :
“Công chúa,có chuyện gì sao ?”
“Ngươi lén lén lút lút ở đó làm gì ?”
“Ta nghe thấy tiếng đàn nên tò mò tới xem thôi.”
Chợt ngừng lại,nàng nhìn thẳng vào công chúa hỏi rất khẽ :
“Công chúa điện hạ,người cũng xuyên qua ?”
Công chúa trợn tròn mắt nhìn nàng như người ngoài hành tinh.Thiên Thiên hơi chột dạ,không lẽ nàng đoán sai? Nhưng bản nhạc vị công chúa này vừa chơi…không thể sai được,chính là “Khuynh quốc khuynh thành” a,một trong những bản nhạc nàng trước đây thường nghe.
Thiên Thiên nhìn công chúa,khẽ nói:
“Khuynh quốc khuynh thành”, phải không?
Công chúa kinh ngạc,bàn tay run run chỉ vào nàng:
” Ngươi…không lẽ…ngươi cũng…”
Thiên Thiên vui mừng không để ý tới ánh mắt hoảng sợ của đám cung nữ kia,lao qua ôm lấy công chúa,hồ hởi :
” Đồng hương a !!!”
———————
“Tự giới thiệu,ta là Dương Thiên Thiên,17 tuổi,ở thành phố Y, xuyên qua năm 2010, tới đây mới gần một tháng. Hiện tại là tiểu thư của quan thượng thư Dương Thiên Chính.Ngươi ?”
“Âu Dương Ngọc,cũng 17 tuổi, người thành phố A, cũng năm 2010, tới đây được hơn 2 tháng rồi.Hiện ta là Phương Ngọc Cầm,Trường Bình công chúa,là muội muội của hoàng đế.”
Thiên Thiên vỗ vai Âu Dương Ngọc :
“Vậy ta gọi ngươi là Ngọc Nhi nhé.Cứ gọi ta là Thiên Thiên”
Âu Dương Ngọc mắt long lanh nhìn nàng :
“Thiên Thiên,không ngờ lại được gặp ngươi.Thì ra ngoài ta ra vẫn có người xuyên không khác.Chúng ta đồng bệnh tương lân,sẽ cùng chiếu cố nhau nhé.”
Thiên Thiên cũng vô cùng cao hứng.Gặp được một đồng hương thế này,nàng sẽ không còn cảm giác lạc lõng ở nơi này nữa.Lão thiên ơi,thật vô cùng cảm ơn.