Sau một hồi chật vật ăn đậu hũ soái ca,Thiên Thiên được đưa tới đại sảnh.
Quả nhiên là quan lớn,đại sảnh rất tráng lệ,hai bên là hai bức hoành phi câu đối sơn son thiếp vàng,nét chữ như rồng bay phượng múa,khiến nàng nhìn mà muốn hoa mắt.Ngôn ngữ ở đây tuy nói và nghe không khác gì so với hiện đại,nhưng đọc và viết lại rất khác,nàng căn bản một chữ cũng không hiểu.Thiên Thiên khẽ thở dài.Xem ra nàng nên nhờ Tần Nhi dạy một chút a,làm người mù chữ cũng không hay ho gì.
Hai bên tường treo đầy thư họa,góc phòng còn có lư hương thoang thoảng,chính giữa kê một bộ bàn ghế chạm trổ công phu.Ở đó có một nam nhân trung tuổi đang ngồi.Người này tuổi chừng ngũ tuần,để râu dài,nhưng cũng không che khuất phong thái ung dung đạo mạo,lúc còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nam tử a.Đây có lẽ chính là phụ thân đại nhân Dương Thiên Chính.
“Thiên Nhi,sức khỏe thế nào rồi?”
Thiên Thiên khẽ nhún người hành lễ,nhẹ giọng trả lời:
“Đã khiến phụ thân lo lắng,Thiên Nhi thật không phải,Thiên Nhi không sao rồi.”
Hừ,ít nhiều thì nàng cũng biết một chút lời nói lấy lòng người khác .Thể hiện bộ dạng một nữ nhi dịu dàng nhu thuận,với nàng cũng không phải là khó.Ấn tượng ban đầu rất quan trọng a.
Phụ thân đại nhân vừa lòng gật đầu:
” Vậy thì tốt rồi.Chuẩn bị xong chưa,hai ngày nữa đã là kỳ tuyển tú nữ rồi.”
Phụ thân của nàng vuốt vuốt râu,nhìn nàng mỉm cười từ ái.
Tuyển tú? Vào cung? Thiên Thiên trợn mắt nhìn vị phụ thân đã từng là soái ca trước mặt.
Lão thiên ơi,làm sao nàng có thể quên cái chuyện này được chứ.Trên tivi chẳng phải vẫn chiếu những bộ phim cung đình cổ xưa đó sao. Chẳng phải luôn luôn thấy xuất hiện chuyện tuyển tú nữ đó sao? Vào cung,nàng không muốn,ngàn vạn lần không !!! Vào cung rồi thì có khác nào cá chậu chim lồng,coi như phí hoài tuổi xuân.Vào cung rồi,biết tìm soái ca ở đâu ? Lão thiên ơi,nàng muốn mỹ nam a,nàng muốn xông pha giang hồ,tại sao lại bắt nàng tiến cung ?
“Phụ thân,Thiên Nhi hiện không nhớ được những chuyện quá khứ,tiến cung có lẽ không ổn.Chuyện này… có thể không tiến cung được không ?”
Vừa nghe xong,phụ thân từ ái của nàng đã biến sắc,trừng mắt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.Sát khí !!! Sát khí kinh người. Quả nhiên là võ quan tay nắm binh quyền,sát khí tỏa ra cũng mãnh liệt dọa người! Bất quá sát khí này là nhắm vào nàng a.
“Chuyện này có thể đùa được sao,đâu phải nói muốn đi là đi,muốn thôi là thôi.Không nói nhiều,hãy về chuẩn bị cho tốt đi,Thiên Nhi.”
Ép buộc nàng a.Bốn năm nay chưa ai ép buộc nàng điều gì,tại sao vừa tới đây chưa được nửa ngày nàng đã bị ép tiến cung.Hèn gì cái cô Dương Thiên Thiên kia phải tự vẫn.
Thiên Thiên phụng phịu quay người trở về phòng,trong lòng thầm thắc mắc một chuyện.
“Tần Nhi,tại sao mấy hôm trước ta lại tự sát ?”
Đối với nữ nhân cổ đại,tiến cung chẳng phải là một chuyện rất đáng mong chờ sao.Lúc trước Tần Nhi chỉ nói,Dương Thiên Thiên kia vì không muốn tiến cung nên tự sát.Nhưng chắc hẳn nàng ta phải có lý do gì khác.
Tần Nhi nghe hỏi thế giật mình,ngẩn người nhìn tiểu thư.Tiểu thư sau khi tự sát được cứu sống thì chẳng còn nhớ gì nữa,hành động cũng vô cùng khó hiểu.Trước khi tiểu thư rất cẩn thận,vậy mà khi nãy,chỉ là đi từ phòng tới đại sảnh,tiểu thư vấp ngã tới hơn mười lần,rất may lần nào cũng được Thiên Hạo thiếu gia đỡ,nếu không,chỉ e đã bị thương không nhẹ rồi.Nàng thở dài khẽ nói:
“Tiểu thư thực không nhớ?”
“Ân,không nhớ gì cả.”
“Tiểu thư cũng không nhớ thiếu gia Tuyên Vỹ ư ?”
Đánh hơi thấy mỹ nam !!! Thiên Thiên mắt sáng lên,túm lấy Tần Nhi hỏi:
” Tuyên Vỹ ư? Ta không nhớ,đó là ai thế?”
“Bạch Tuyên Vỹ thiếu gia là biểu ca của tiểu thư,cũng là…cũng là người tiểu thư thầm tương tư.Tiểu thư vì thế nên không muốn tiến cung mới tự sát.”
Xì !!! Lại là họ hàng.Tại sao soái ca bên cạnh nàng lại toàn là họ hàng vậy chứ.Chẳng lẽ thiên hạ này hết người đẹp trai rồi sao.Thiên Thiên này đã không còn là Thiên Thiên cũ nữa,đối với vị biểu ca tên Tuyên Vỹ kia không còn tương tư gì đó nữa.Đùa sao,hôn nhân cận huyết,muốn thế hệ sau chết yểu hả.Nàng không phải người cổ đại,điều này biết,đương nhiên sẽ không phạm phải,xem ra vị biểu ca kia cũng chỉ có thể để ngắm.