TIỂU THƯ YÊU TIỀN


Ngôn Thần Triệt quan sát tấm lệnh bài.Chỉ những nhân vật đầu não của Hắc Long Bang mới có lệnh bài này.
Xem ra thủ lĩnh của nhóm này là kẻ có địa vị trong bang.Nguyên nhân tấn công hắn chắc chắn là báo cừu cho bang chủ Hắc Long bang – Đông Phương Tuyệt- đã bị Thần Vũ sơn trang hạ sát cách đây không lâu.
Ngôn Thần Triệt đang dụng tâm suy nghĩ,chợt nghe tiếng Thiên Thiên hốt hoảng kêu :
“Ngọc nhi,Ngọc nhi,ngươi sao thế,tỉnh lại đi.”
Âu Dương Ngọc sắc mặt trắng bệch,đã ngất đi không hay biết gì.
Thiên Thiên cuống quýt phát khóc không biết phải làm sao.Ngôn Thần Triệt tới bên quan sát,chỉ thấy bả vai trái của Âu Dương Ngọc có vết máu,xem ra khi nãy đã bị kiếm đả thương.Vết thương không nặng lắm,nhưng lại khiến nàng ngất đi như vậy,hẳn là có điều cổ quái.
Thiên Thiên nhìn thấy vết thương,lập tức nghĩ tới chuyện vũ khí của bọn hắc y nhân có khả năng tẩm thuốc độc.Nàng vội kéo áo của Âu Dương Ngọc xuống xem xét.
Trên bả vai trắng ngần lộ ra một vết thương,tuy nhỏ nhưng máu đen chảy ra không dứt.Ngôn Thần Triệt nhíu mày,nhanh tay điểm mấy huyệt đạo gần đó phong bế chất độc.
Thiên Thiên lo lắng hỏi :
“Làm thế nào bây giờ.Chất độc này…”
Ngôn Thần Triệt chăm chú quan sát vết thương hồi lâu mới nói :
“Chất độc này tuy không phải loại kịch độc nhưng cũng rất nguy hiểm.Nếu để lâu không có thuốc giải,chỉ e…”
Thiên Thiên run rẩy nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Âu Dương Ngọc,lại nhìn lại thi thể đám hắc y nhân phía kia,ánh mắt chợt sáng lên.
Nàng vội chay tới gần mấy thi thể đó,lục tìm từng thi thể một,lấy ra tất cả mọi thứ trong áo bọn chúng. Thanh Phong và Lưu Vân trợn mắt nhìn nhau.Nữ tử này sao lại có thể cho tay vào áo nam nhân mà lục lọi thế chứ,tuy chỉ còn là mấy cái xác không hồn,nhưng hành động như thế vẫn khiến bọn hắn kinh ngạc không thôi.

Thiên Thiên quay lại chỗ Ngôn Thần Triệt,chìa ra mấy lọ nhỏ trong tay cho hắn xem :
“Trong số này cái nào là thuốc giải ?”
Ngôn Thần Triệt hơi ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt,đôi môi nhỏ mím chặt,đôi mắt vẫn còn ngấn lệ trong suốt,nàng nhìn qua có vẻ rất nhu nhược yếu đuối,nhưng lại rất thông minh,hành động nhanh nhẹn.Nàng biết bọn người kia hẳn có mang theo thuốc giải nên qua đó tìm kiếm.
Thiên Thiên thấy hắn ngẩn người thì vừa vội vừa lo,nóng nảy quát :
“Còn ngây ra làm gì? Cái nào là thuốc giải ?”
Thanh Phong và Lưu Vân giật mình nhìn nhau,dám quát thiếu chủ,trên đời này có mấy người có gan như thế ?
Ngôn Thần Triệt cũng không để ý,nhận lấy cẩn thận xem xét,hồi lâu lấy ra một cái lọ sứ màu trắng,bên trong có hai viên thuốc tròn tròn đen xì nói :
“Thuốc giải đây rồi.Giờ cần hút máu độc ra,làm sạch vết thương rồi cho nàng ta uống là được.”
Thiên Thiên thấy hai viên thuốc đen thui,nhìn thế nào cũng không ra thuốc giải mà giống thuốc độc hơn,không nhịn được hỏi lại :
“Thật đây là thuốc giải ? Ngươi không gạt ta chứ ?”
Ngôn Thần Triệt lạnh lùng nhìn nàng :
“Nếu nàng không tin thì thôi.”
Thiên Thiên đưa mắt nhìn Âu Dương Ngọc,nếu chần chừ thì sớm muộn gì Ngọc nhi cũng sẽ chết mất.Vẫn là tin tưởng hắn thì hơn.
Nàng cúi xuống vết thương của Âu Dương Ngọc,há miệng hút máu độc ra.Mùi máu tanh tưởi lợm miệng khiến nàng suýt ói.Thiên Thiên cắn răng cố chịu,hút máu rồi nhổ ra,cứ như thế tới khi thấy máu nhổ ra không còn đen nữa mà đã là máu đỏ bình thường mới thôi.
Nàng đưa tay quệt hết máu trên miệng đi rồi dùng kiếm cắt một ống tay áo ra làm vải băng bó cho Âu Dương Ngọc.Thiên Thiên vốn sống một mình,lại là người tập võ nghệ nên bị thương là chuyện bình thường,nàng làm việc này đã quen,giờ băng bó cho Âu Dương Ngọc cũng không có khó khăn gì.
Cuối cùng,nhét một viên thuốc vào miệng Âu Dương Ngọc,đợi tới khi viên thuốc tan ra,Âu Dương Ngọc đã nuốt xuống,Thiên Thiên mới run rẩy khụy xuống.
Các nàng đơn thuần chỉ là muốn đi chơi ngao du sơn thủy,không nghĩ tới sẽ có lúc gặp nguy hiểm muốn mất mạng thế này,quả thật vô cùng sợ hãi.
Ngôn Thần Triệt nhìn thiếu nữ trước mặt đang run rẩy,lệ rơi không ngừng,chợt thấy đau lòng.Nàng cuối cùng là nữ tử mạnh mẽ hay yếu đuối.Khi nãy cứu chữa cho thiếu nữ kia,nàng vô cùng bình tĩnh,hành động gọn gàng,nhanh nhẹn,khiến hắn cũng thấy kinh ngạc.Giờ đây nàng lại ngồi khóc tấm tức như một đứa trẻ,bộ dạng khiến người ta không nhịn được thương xót.
Hắn cũng không rõ nàng là nữ tử thế nào,chỉ biết hắn không muốn nhìn thấy nàng phải khóc.
Ngôn Thần Triệt ngoắc tay cho Thanh Phong và Lưu Vân tiến lại,rồi nhẹ nhàng nói với Thiên Thiên :
“Nơi này không thể ở lâu.Phía trước không xa có một khách điếm,chúng ta tới đó nghỉ tạm.”
Thiên Thiên gật đầu theo sau hắn.Ngôn Thần Triệt đưa mắt nhìn về phía sau hồi lâu không nói gì,lặng lẽ rời đi.
Bóng người khuất dần,ánh trăng sáng vằng vặc,trên mặt đất la liệt chín thi thể hắc y,gió thổi từng cơn xuyên qua kẽ lá xào xạc,cảnh vật thật vô cùng thê lương.
Từ trên tán cây rậm rạp,ba nhân ảnh nhẹ nhàng nhảy xuống.

“Lâu chủ,là người của Hắc Long Bang.Tất cả đều đã chết.”
Người được gọi là Lâu chủ kia chỉ gật đầu không nói gì.Người thứ ba nhìn theo hướng Ngôn Thần Triệt vừa dời đi khó hiểu :
“Hắn có phát hiện ra chúng ta sao ?”
Vị Lâu chủ kia nhếch miệng bình thản:
“Có,nhưng không quan hệ.”
Nói xong hắn phất tay áo,ba nhân ảnh nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
————————-
Thiên Thiên lặng lẽ ngồi bên Âu Dương Ngọc.Sắc mặt Âu Dương Ngọc đã hồng hào lên một chút nhưng vẫn chưa tỉnh lại,hai mắt nhắm nghiền,đôi môi vẫn còn tím tái.Cũng may đã không còn nguy hiểm nữa,Thiên Thiên rùng mình nghĩ lại.
Nàng nhẹ nhàng lau mặt cho Âu Dương Ngọc,hai nàng vốn không quen biết,nhưng cùng xuyên qua tới đây mà gặp nhau,lại trở nên thân thiết như tỷ muội.Nhìn Âu Dương Ngọc thiêm thiếp nằm trên giường,Thiên Thiên không khỏi rơi lệ thương xót.
Âu Dương Ngọc hơi cựa mình,khẽ rên một tiếng,Thiên Thiên vui mừng nhìn nàng :
“Ngọc nhi,ngươi tỉnh rồi à.Thấy thế nào rồi?”
Âu Dương Ngọc nhăn nhó :
“Đau quá.”
Thiên Thiên dịu giọng an ủi :
“Chịu khó chút,ta chỉ làm thế được thôi.Ta không phải bác sĩ nha.Ngươi đó,bị thương mà còn nói không sao,suýt nữa là mất mạng rồi.Hại ta lo muốn chết.”
Âu Dương Ngọc nhìn Thiên Thiên đang lo lắng ình,lòng đầy cảm kích,khẽ mỉm cười :
“Ta sao có thể đi đời sớm thế chứ.Yên tâm đi.”
Thiên Thiên cười nhẹ nhõm :

“Haha,mi sống dai như gián ấy.Nghỉ ngơi đi cho chóng khỏe.”
Âu Dương Ngọc khẽ gật đầu,nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.Thiên Thiên nhẹ nhàng đắp lại chăn cho nàng,chợt thấy Ngôn Thần Triệt bước vào.
“Nàng ta tỉnh rồi ?”
“Ân,đã tỉnh táo rồi,vừa nãy còn nói chuyện với ta một lát.”
Ngôn Thần Triệt gật đầu nhìn sắc mặt Âu Dương Ngọc
“Xem ra đã hết nguy hiểm,chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là ổn.Thần Vũ sơn trang còn cách đây không xa,đưa nàng ta về đó dưỡng thương thì tốt hơn.”
Thiên Thiên gật đầu,im lặng một lát rồi nhẹ nhàng nói :
“Ngôn công tử…xin lỗi vì lúc trước đã nghi ngờ ngươi.Khi đó ta lo quá nên…”
Ánh mắt Ngôn Thần Triệt thoáng một tia dịu dàng nhìn Thiên Thiên :
“Không sao.Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn quay người bước ra ngoài,bên tai còn nghe tiếng Thiên Thiên nói rất khẽ :
“Cảm ơn.”
Cánh cửa khép lại,che đi nụ cười ôn nhu trên gương mặt tuấn mỹ kia…


Bình luận

Truyện đang đọc