TIỂU THƯ YÊU TIỀN



“Thiên Thiên! Thiên Thiên!”
Thiên Thiên giật mình, ngơ ngác quay đầu nhìn Hồng Lăng Tiêu.
“Muội lại ngẩn người rồi.” Hồng Lăng Tiêu thở dài nhìn nàng, vươn tay cầm lấy ngân châm trên tay nàng.“Nếu không tập trung được thì không nên học nữa, cẩn thận kẻo đâm vào tay.”
“Trúc tỷ…”
Hồng Lăng Tiêu khoát tay, nhẹ cười.“Thiên Thiên, chuyện cũ đã qua rồi, điều quan trọng là hiện tại, muội hiểu không? Nếu muốn có câu trả lời, phải tự mình đi tìm lấy.”
Thiên Thiên gượng cười, gật gật đầu. Nàng đương nhiên hiểu rõ. Nhưng nàng…không đủ tự tin.
Phải, chính là không đủ tự tin. Nàng cái gì cũng không có,nàng xứng với hắn sao? Nàng thực sự sợ bản thân chỉ là một kẻ thế thân…nàng không muốn…
“Thiên Thiên, muội có muốn rời đây đi chơi không?”Hồng Lăng Tiêu mỉm cười, vừa cất bao ngân châm, vừa hỏi nàng.
“Đi chơi?”
“Phải, ngày mai đúng là hội đèn lồng ở Vũ Hồi thành, đúng lúc ta cũng có chút việc cần tới đó, muội có muốn đi cùng không?”
Vũ Hồi thành cách Hồng Nhan cung ở Dược Linh sơn cũng không xa, chỉ cần xuống núi, đi chừng hai mươi dặm là tới. Nơi đây sơn ôn thủy nhuyễn, tuy không phồn hoa bằng nơi kinh thành, nhưng cũng là một trong những đại thành của Trường Lạc quốc.
Thiên Thiên hơi mím môi suy nghĩ, dường như hiểu lo lắng của nàng, Hồng Lăng Tiêu lại mỉm cười.“Năm ngày nữa chất độc của muội mới phát tác, chúng ta sẽ rời cốc hai ngày, đủ thời gian trở về chuẩn bị cho lần kế tiếp.”
Thiên Thiên mỉm cười, sống mũi đã hơi cay cay. Ở thế giới xa lạ này, nàng mới nhận thấy tình cảm giữa người với người thật đáng quý. Lăng Trúc, Lăng Tuyết, và cả Âu Dương Ngọc, tất cả bọn họ đều rất quan tâm tới nàng. Nàng nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy Hồng Lăng Tiêu. “Trúc tỷ, cám ơn tỷ.”
Hồng Lăng Tiêu đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng. “Được rồi, muội đi chuẩn bị đi. Ta tới Tuyết Uyển một lát đã.”
Nhìn theo bóng dáng Hồng Lăng Tiêu, Thiên Thiên nhẹ hít sâu một hơi.
A, dù thế nào thì mọi chuyện vẫn còn phía trước. Đúng như Trúc tỷ nói, muốn biết câu trả lời, tự nàng phải đi hỏi thẳng hắn. Dù kết quả thế nào, cũng phải đối mặt. Nếu hắn không thật lòng yêu nàng, nàng sẽ rời đi không hề do dự
~Đúng ! Nàng là nữ nhân hiện đại, nàng có thể tự mình sống thật tốt. Phụ nữ không nhất thiết phải cần tới đàn ông, cũng chẳng có ai vì thiếu ai mà chết cả.
Hắn nếu không yêu nàng, nàng sẽ không ngại ngần đi tìm hạnh phúc khác. Nam nhân tốt, còn rất nhiều…mà nàng, cũng còn rất nhiều thời gian…để quên hắn…
Còn nếu hắn thực lòng yêu nàng…
Thiên Thiên nhẹ mỉm cười…Như vậy…nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ hạnh phúc của mình ở nơi này…
—————————–

_Trường Lạc hoàng cung_
“Hoàng thượng vẫn chưa tới sao?” Hoàng thái hậu một thân hoa phục lộng lẫy, uy nghi ngồi trong đình viện tại ngự hoa viên, khẽ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi Trần tổng quản bên cạnh.
“Hồi thái hậu, nô tài đã truyền ý chỉ của thái hậu, hẳn là hoàng thượng sẽ tới ngay thôi.”Trần tổng quản khom người trả lời, lưng áo đã đổ mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm cầu khấn hoàng thượng mau tới a. Thái hậu đã hỏi câu này tới lần thứ tư rồi, lão quả thực lo lắng cho chén cơm nô tài của mình mà, chẳng may thái hậu nổi giận, có khi tới cái đầu lão cũng sẽ phải chuyển nhà a.
Nhìn thấy bóng hoàng bào từ xa, Trần tổng quản quả thực kích động như cha mẹ sống lại, vội vàng cúi đầu bẩm báo với Thái Hậu.
Thái hậu liếc mắt nhìn, khẽ phẩy tay cho đám cung nữ lui xuống. Trong đình viện chỉ còn lại bà, Trần tổng quản cùng một hồng y thiếu nữ.
Hồng y thiếu nữ mặc cung trang, tuổi chừng mười bảy, mười tám, đoan trang xinh đẹp, nép mình ngồi một bên, vụng trộm đưa mắt nhìn Thái hậu, lại vụng trộm liếc nhìn người đang tới kia.
Phương Quân Di nhìn mấy người trong đình viện, nặng nề thở dài một hơi. Lần này lại là vị phi tần nào đây?
Gần hai tháng nay, cứ cách hai ngày, thái hậu lại kiếm một lí do ời hắn đến hoa viên Trường Xuân cung, mỹ danh là quan tâm thăm hỏi, thực tế là sắp xếp cho các phi tần thay phiên nhau tới lấy lòng hắn.
Đối với việc này, hắn thực cảm thấy phiền lòng không thôi. Mẫu hậu dụng tâm cũng thực quá công khai đi, chỉ cần thấy hắn không có hứng thú với vị phi tần nào, sẽ lập tức thay đổi một người khác, liên tục không mệt mỏi.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng!” Thục phi Lâm Viên Viên e lệ đỏ mặt, quỳ gối thỉnh an, quả nhiên đoan trang hiền thục.
Phương Quân Di gật đầu, quay sang Thái hậu bên cạnh, hơi cúi đầu.“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”
“Miễn lễ, hoàng thượng mau ngồi đi.” Thái hậu gật đầu nhìn Phương Quân Di, trong lòng âm thầm thở dài. Đứa nhỏ này vì sao lại lạnh nhạt như vậy chứ? Gần hai tháng nay, bà đã cho bao nhiêu phi tần tới “dụ dỗ”, vậy mà vẫn không có chút tiến triển nào? Tại sao, tại sao lại thế chứ? Nhìn đi, các muội muội của bà đều đã ôm tôn tử đầy tay rồi kia kìa, tại sao, tai sao bà vẫn chưa có ? Bà đã chờ năm năm rồi a~ Còn phải chờ tới khi nào đây?
Thái hậu phiền não nhìn Phương Quân Di, bắt gặp ánh mắt của bà, hắn chỉ cười trừ, nhẹ lắc đầu.
Haiz! Chẳng lẽ ngoài Dương quý phi kia, hắn thực sự không vừa mắt một vị phi tần nào khác sao?
Dương Thiên Thiên kia không phải không tốt. Ngược lại, bà rất thích nàng ta là đằng khác. Nàng ta, cùng với Cầm Nhi, quả thực giống như một đôi trời sinh, cực kì thân thiết. Cả hai vây quanh, đều khiến bà vui vẻ không thôi.
Nhưng hiện tại thế nào ? Cả hai đều không có trong cung, thực khiến bà buồn muốn chết, lúc này lại càng muốn được ôm hoàng tôn hơn bao giờ hết.
Hoàng thượng cũng thật kì lạ, sủng hạnh một vài phi tần, đợi sinh xong hoàng tôn lại độc sủng cũng có sao? Vì sao hết lần này tới lần khác lạnh nhạt từ chối?
Siết chặt tay! Vì hoàng tôn của bà, tiếp tục thực hiện kế hoạch dụ dỗ này đi! Nếu có hoàng tôn rồi, còn lâu bà mới quản mấy chuyện này!
“Ai gia hôm nay đặc biệt mời hoàng thượng tới cùng thưởng thức món mứt quả do Thục phi tự tay làm dâng lên.”
Thục phi bên cạnh nhẹ nhàng mỉm cười, tay bưng chiếc đĩa ngọc, bên trên để đầy mứt quả đỏ mọng. “Hoàng thượng! Người thử dùng xem trù nghệ của thần thiếp thế nào!”
Dưới ánh mắt uy hiếp trắng trợn của hoàng thái hậu, Phương Quân Di đành gượng cười, vươn tay cầm một miếng mứt, đưa lên miệng cắn. Quả thực rất thơm ngọt. “Rất ngon! Thục phi trù nghệ cũng rất khá!”
‘Cũng rất khá’, Lâm Viên Viên nghe xong hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười nhún người tạ ơn. “Hoàng thượng quá khen!”

Cái nhíu mày của nàng ta rất nhanh, nhưng cũng lọt vào mắt Phương Quân Di, hắn khẽ nhếch miệng cười, đặt miếng mứt xuống, thong thả nói. “Thục phi có vẻ không vừa ý với lời khen của trẫm?”
“Thần thiếp không dám. Được hoàng thượng khen ngợi là phúc phận của thần thiếp!”
“Món mứt quả của Thục phi, cùng món mứt sen của Hiền phi, không biết mẫu hậu thích loại nào hơn?” Phương Quân Di làm như vô tình, mỉm cười hỏi Thái hậu.
Thái hậu liếc mắt nhìn hắn một cái cảnh cáo. Hừ, muốn mượn tay bà khơi mâu thuẫn giữa Thục phi và Hiền phi sao?
Phương Quân Di chỉ một mực cười khẽ, vẻ mặt thành khẩn, bày ra một dáng vẻ vô tội.
Thái hậu bất lực buông tay. “Món mứt sen do Hiền phi làm cũng thực là ngon.” Bỏ đi! Bà là mẫu thân hắn, còn không hiểu tính cách của hắn sao? Để bảo vệ thứ hắn thích, cho dù phải sử dụng thủ đoạn, hi sinh những thứ khác, hắn cũng sẽ làm.
Phương Quân Di nghe xong nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Lâm Viên Viên. “Thục phi có dịp, cũng nên dùng thử cho biết.”
“Vâng, nhất định thần thiếp sẽ tới thỉnh giáo Tố Vân muội muội!”
“Thục phi, nàng lui trước đi!” Phương Quân Di vừa lòng gật đầu.
“Thần thiếp xin cáo lui!”Lâm Viên Viên cúi đầu trả lời, trong lòng âm thầm hừ lạnh. Trong các phi tần ở hoàng cung, chỉ còn Trang phi và Hiền phi là đối thủ với nàng. Dương Thiên Thiên kia sống chết còn chưa biết, nàng ta có thể trở lại hoàng cung sao? Chỉ cần nàng ta chưa trở lại, tam phi các nàng chính là những người có địa vị cao nhất. Nói lại cũng nên cám ơn Liễu Như Nguyệt kia đã làm việc tốt, ngay tới chính bản thân nàng ta cũng đã bị phế, người tranh giành ngôi vị Hoàng Hậu lúc này với nàng, cũng chỉ có Trang phi và Hiền phi mà thôi. Xem ra hiện tại, người nên đối phó trước chính là Hiền phi!
Nhìn theo thân ảnh hồng y kia, Phương Quân Di lạnh lùng cười nhạt. Những âm mưu ở hậu cung, hắn có thể không biết sao? ‘Hậu cung là nơi ăn thịt người, tranh đấu tàn khốc hơn chiến trường!’ Nhớ tới những lời Thiên Thiên đã nói, hắn không khỏi cười khổ. Quả thực là như vậy. Nữ nhân không tâm cơ không thể sinh tồn trong hậu cung này. Ngay cả mẫu hậu hắn, trước kia cũng phải dùng vô số tâm kế để đoạt sủng, khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng biết không ít chuyện…
Hắn chỉ là…muốn nàng không bước vào con đường đó, muốn nàng không bị vẩn đục bởi những mưu toan tranh đoạt chốn hậu cung này.
Cho nên…hãy để các nữ nhân kia tự đối phó lẫn nhau đi!
“Vừa ý chứ?” Thái hậu nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi Phương Quân Di. Hẳn là rất vừa lòng đi. Cái siết tay vừa rồi của Thục phi lúc quay đi, sao qua nổi mắt bà.
“Mẫu hậu!” Phương Quân Di mỉm cười, nhẹ quay đầu nhìn thái hậu “Nhi thần nào có ý gì.”
Thái hậu nhìn nụ cười thành khẩn của hắn, hơi híp mắt “Hoàng thượng đừng xem ai gia là bà lão chứ.”
“Nhi thần đâu dám” Phương Quân Di hơi cúi đầu cười khẽ, đúng lúc này, Dương Thiên Hạo cầu kiến giải vây cho hắn.
“Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế! Thần có chuyện gấp, xin được bẩm báo!”
———————————–
“Trúc tỷ, Tuyết tỷ không đi cùng chúng ta sao?”
Ngồi trên xe ngựa, Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi Hồng Lăng Tiêu bên cạnh.

Hồng Lăng Tiêu trầm mặc nhìn ra ngoài. Bên ngoài gió thu thổi qua kẽ lá u u, tán rừng cũng đá úa vàng, mang cảm giác xơ xác tiêu điều.
“Thời tiết đã lạnh hơn rồi, Tuyết Nhi không thể rời cốc.”
Thiên Thiên gật đầu.Hơn hai tháng ở đây, nàng đối với căn bệnh của Lăng Tuyết đã hiểu khá rõ, cũng biết Lăng Tuyết gần đây luôn ở Tuyết Uyển, rất hiếm khi ra ngoài.Vốn dĩ nàng cho rằng vì Lăng Tuyết muốn tránh mặt Nam Cung Vân, nhưng dường như đó chỉ là một phần lí do.
Sức khỏe của Tuyết tỷ… quả thật rất kém.
“ Vậy chúng ta rời đi, một mình Tuyết tỷ sẽ không sao chứ?”
Mới cách đây không lâu, Lăng Tuyết đã phát bệnh, liên tục ho ra máu, thân thể vô cùng suy yếu…
Hồng Lăng Tiêu hơi trầm xuống, nhẹ lắc đầu.
“Không sao, đã có Hồng Lục, Hồng Ngạc ở bên chăm sóc Tuyết Nhi.”
Bệnh của Tuyết Nhi, đã không thể kéo dài lâu. Thánh Xích Long Huyết Linh Châu tuy đã đoạt được, nhưng vẫn còn thiếu hai vị thuốc quan trọng phối với nó.Ba tháng nay, nàng đã cho người tìm kiếm, nay biết tin tức, nhất định phải đích thân đi đoạt lấy.
Một là Nguyệt Hoa Lộ Đan của Kính Nguyệt cung, hai là Vãn Sinh Thảo…chỉ có một cây ở Vũ Hồi thành này…trong trang viên của Thượng Quan gia.
Hồng Lăng Tiêu xiết chặt tay, trầm mặc.
Vãn Sinh Thảo, đối với Tuyết Nhi mà nói, đúng là linh dược cứu mạng.
Vì Tuyết Nhi, nàng có thể hy sinh tất cả…kể cả hạnh phúc của bản thân mình…
Xe ngựa đi theo một con đường nhỏ, xuyên qua cánh rừng, rất nhanh đã tới chân núi. Thiên Thiên nhìn mây mù vần vũ đỉnh Dược Linh sơn, kinh ngạc hỏi.
“Trúc tỷ, chẳng phải chúng ta mới đi hơn hai canh giờ sao? Sao đã có thể xuống chân núi?”
Nếu nàng nhớ không nhầm, khi tới Hồng Nhan cung, đoàn người đã phải đi mất gần một ngày đường núi.Giờ chỉ hơn hai canh giờ đã rời cốc, nàng có thể không ngạc nhiên sao?
Hồng Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Con đường chúng ta vừa đi, là bí đạo.”
“ Đi thật nhanh, vậy tại sao lần trước chúng ta không đi đường đó?”
Hồng Lăng Tiêu chỉ mỉm cười không đáp. Thiên Thiên không biết bí đạo đó được thiết lập vô số cơ quan tinh diệu, người ngoài chỉ cần đi sai một bước sẽ mất mạng trong đó.Con đường đó vốn do cung chủ đời trước Hồng Thiên Ngân kiến tạo nên phòng những lúc nguy cấp, chỉ có những người quan trọng của Hồng Nhan cung mới biết được.
Hồng Lăng Tiêu vén một góc màn xe, nhẹ giọng phân phó.
“Hồng Liên, đi nhanh hơn chút nữa.”
“Vâng, cung chủ!”
Hồng Liên ứng thanh, ra roi quất ngựa. Hồng Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
“Ta đã nói tới đây không cần gọi ta là cung chủ.”

“Vâng, cung chủ!”
Hồng Liên nói xong, chợt nhận thấy mình vừa lỡ lời, vụng trộm đưa mắt nhìn lại Hồng Lăng Tiêu, chỉ thấy nàng sắc mặt lạnh lùng, Thiên Thiên ngồi bên hơi le lưỡi cười, khụ một tiếng sửa lại.
“Vâng, tiểu thư.”
Hồng Sương ngồi bên mặt không đổi sắc, cầm lấy dây cương trong tay Hồng Liên, ra roi quất mạnh. Cỗ xe song mã lập tức phóng nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cửa Vũ Hồi thành.
Vũ Hồi thành quả không hổ là đại thành của Trường Lạc quốc. Cổng thành cao lớn tráng lệ, hai bên lính canh khá đông, đang kiểm tra giấy thông hành của những người ra vào.
Cỗ xe rất nhanh chóng đã vượt qua cửa gác, tiến vào trong thành.
Thiên Thiên chưa từng tới Vũ Hồi thành bao giờ, lại gặp đúng dịp lễ hội, không khỏi háo hức vô cùng.
Vũ Hồi thành quả là đại thành, hai bên đường lầu gác san sát, mái cong ngói đỏ,trước các lầu đều treo đèn lồng, rực rỡ đủ màu sắc, đủ hình dạng.Lúc này mới là buổi chiều, những đã rất có không khí lễ hội, ven đường bày rất nhiều quầy hàng, tuy nhỏ những rất sạch sẽ gọn gàng.
Hồng Lăng Tiêu nhìn nàng vui vẻ, cũng khẽ mỉm cười.“Thiên Thiên, trước tiên cứ tới quán trọ nghỉ ngơi đã, dành sức tối còn đi tham quan lễ hội.”
“Tỷ sẽ đi cùng muội chứ?”
“Không, ta có việc phải làm, Hồng Liên sẽ đi cùng muội.”
“Vậy sao.” Thiên Thiên khẽ gật đầu.Nàng thật ra rất muốn đi cùng tất cả bọn họ a, nhưng nếu Trúc tỷ có việc, nàng cũng không thể quấn chân, dù sao có Hồng Liên đi cùng, nàng cũng không phải ở một mình, như vậy cũng rất tốt. Nàng lúc này không muốn ở một mình…
Thiên Thiên chậm chạp mở mắt, chỉ thấy bên ngoài sắc trời đã muộn, hơi ngẩn ra. Nàng chỉ định chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ quên mất.
“Tiểu thư tỉnh rồi? Có thấy đói bụng không?”
“Hồng Liên, Trúc tỷ đi rồi sao?” Xoa xoa cái bụng đang biểu tình, Thiên Thiên ngáp một cái, đứng dậy nhìn hồng y thiếu nữ trước mặt hỏi.
Hồng Liên nhẹ gật đầu. “Tiểu thư muốn dùng bữa ở đây hay xuống lầu?”
“Chúng ta xuống lầu ăn đi. Muội đói rồi.” Thiên Thiên nhanh nhẹn sửa sang lại y phục rồi kéo tay Hồng Liên ra khỏi phòng.
Hai nàng xuống lầu, đại sảnh đã đông khách. Khách điếm vào ngày lễ hội có khác, quả nhiên sinh ý rất tốt, người ra người vào tấp nập. Tiểu nhị vai vắt khăn, tay bưng đồ ăn, chân lướt như bay trên mặt đất, cước bộ mau lẹ tránh đông, né tây cơ hồ như đang thi triển Lăng Ba Vi Bộ, khiến Thiên Thiên không khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Xem, quả nhiên ‘thời thế tạo anh hùng’, trong tình huống này, ngay cả điếm tiểu nhị cũng có thể luyện thành một môn công phu cao diệu a.
Điếm tiểu nhị bận rộn như vậy, vẫn có thể liếc thấy hai nàng vừa bước xuống, nhanh nhẹn chỉ chỗ.“Hai vị cô nương, ngồi kia được không?”
Thiên Thiên gật đầu, cùng Hồng Liên ngồi xuống, một tên tiểu nhị khác nhanh nhẹn chạy lại.“Hai vị cô nương, xin hỏi dùng gì?”
“Hai món mặn, một món rau, một món canh.”
Hồng Liên gọi món xong, hai nàng lẳng lặng ngồi chờ, nhân tiện ngồi nghe mấy người bên cạnh bàn tán. Bọn họ mặc trang phục rất bình thường, lại mang đao kiếm, hiển nhiên là người trong giang hồ. Chỉ thấy một nam nhân tuổi chừng tứ tuần uống cạn bát rượu, hạ giọng nói nhỏ.
“Các vị có biết tin gì không? Nghe nói đệ nhất sát thủ Dạ Phong Hàn đã chết!”
“Xoảng!” Thiên Thiên giật mình, chén trà đang cầm trên tay rơi xuống vỡ tan.
Dạ Phong Hàn đã chết?


Bình luận

Truyện đang đọc