TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Kế hoạch trắng đẹp của Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng không thể có kết cục hoàn mỹ, nguyên nhân chủ yếu là Phó Tiểu Vũ chê mặt hắn dính quá do đắp mặt nạ.

Ôm Phó Tiểu Vũ và mặt đẹp chỉ đọ sức trong đầu Hứa Gia Lạc hai giây mà thôi, sau đó hắn thẳng thừng bóc mặt nạ ra rồi dùng bàn tay không bị thương vỗ bành bạch lên mặt.

Cách vỗ mặt tổn thương cho da của thẳng A như thế này thực sự khiến bất cứ một Omega nào am hiểu dưỡng da đều phải cau mày khi nhìn thấy. Nhưng dù sao thì sau khi vỗ, mặt hắn cũng không còn dính nữa.

“Anh ổn rồi này.” Rốt cuộc, Hứa Gia Lạc dang hai tay ra với Phó Tiểu Vũ.

Câu nói của hắn chan chứa vui sướng không có cách nào hình dung được.

Ngủ bù vào buổi sớm mai mềm mại xiết bao, tấm rèm cửa màu vàng nhạt ngăn cách ánh nắng dịu dàng bên ngoài.

Rõ ràng Hứa Gia Lạc đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng khi Phó Tiểu Vũ vùi mặt vào cổ hắn ngủ say, hắn lại thấy người mình đang ngập chìm trong một thứ hạnh phúc mềm ấm khôn cùng.

Người trong lòng hắn rất mệt, bởi thế mà y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say sưa. Phó Tiểu Vũ thở đều và dài, thi thoảng lại lẩm bẩm mấy tiếng nhẹ nhàng gì đó.

Bởi vì y thì thầm quá nhỏ, nên rất giống tiếng mèo gru gru khi ngủ.

Quả thực Hứa Gia Lạc hạnh phúc đến độ ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn sợ mình bất cẩn một cái sẽ bỏ lỡ âm thanh ngọt ngào bên tai này, thậm chí còn hận không thể kéo dài mỗi giây đến vô cùng vô tận.

Hứa Gia Lạc chập chờn nửa tỉnh nửa mơ đến tám rưỡi sáng, tới lúc không thể không dậy.

Hắn và Phó Tiểu Vũ là phù rể, phải nhanh chóng thay quần áo xuống dưới.

“Anh phải về hả…?” Phó Tiểu Vũ mơ màng ngồi trên giường nhìn Hứa Gia Lạc, y ngáp một cái.

“Ừ, quần áo của anh để hết ở phòng, phải về sửa soạn lại một chút.” Hứa Gia Lạc thấy đầu mình cứ nằng nặng, hắn cúi đầu nhắn tin cho Văn Kha vừa trả lời.

“Nhưng không phải là cánh tay anh bị thương hả?” Phó Tiểu Vũ dừng lại một chút, bỗng quan tâm hỏi: “Vậy… Anh có thể tự tắm rửa được không?”

Đúng thế!

Hứa Gia Lạc nhắn tin dở được một nửa thì ngẩng phắt đầu lên: “Hình như không thể.”

“Vậy…” Omega vẫn còn mơ màng, áo ngủ màu xanh biển trên người y xộc xệch hờ hững, để lộ non nửa bả vai trắng nõn nà.

Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm, bình thản nói: “Để em tắm giúp anh.”

Ồ, hóa ra đây chính là bị thương sao?

Trong lòng Hứa Gia Lạc rộn ràng vui sướng.

Hắn tận dụng cơ hội, vội vàng ném điện thoại sang một bên rồi nhanh nhẹn đi theo Phó Tiểu Vũ vào phòng tắm. Hắn cũng chẳng biết khách sáo là gì, vừa đi vừa cởi áo ra ném xuống đất, kế đó cố ý gửi lời thông báo muộn màng: “Vậy anh cởi đây.”

Phó Tiểu Vũ rửa mặt được một nửa, khi tắt vòi nước quay đầu lại, gương mặt mịn màng trắng ngần còn ướt nhẹp. Y dò xét Hứa Gia Lạc để trần thân trên một lúc mới nói: “Được.”

Hứa Gia Lạc lập tức kiêu ngạo hơi ưỡn ngực lên…

Cũng đẹp đúng không.

Hẳn phải đáng giá nhìn thêm mấy lần so với lớp cơ mỏng dính của Ôn Hoài Hiên.

Nhưng ngay sau đó, Phó Tiểu Vũ lại cong khóe môi: “Vậy em cũng cởi.”

Omega dứt khoát như thế khiến Hứa Gia Lạc bỗng có dự cảm không ổn. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Phó Tiểu Vũ cởi quần ngủ ra rồi phóng khoáng vung tay lên ném qua chiếc ghế da ở bên cạnh.

Con mẹ nó chứ em ấy đang trao đổi giá trị với hắn đấy à? Hắn cởi áo, Phó Tiểu Vũ thì cởi quần.

Hứa Gia Lạc không đeo kính nên cảm thấy rất thiệt thòi, hắn còn cố ý bước tới mấy bước mới phát hiện trong quần ngủ vắt trên ghế da… Có thêm một chiếc quần lót màu trắng tinh.

Phó Tiểu Vũ cởi sạch nửa thân dưới.

Đù má.

Hứa Gia Lạc lập tức sờ mũi một cái trong vô thức. Chờ đến khi hắn quay đầu lại, chỉ thấy Phó Tiểu Vũ đang bình tĩnh đánh răng trước bồn rửa mặt.

Omega vẫn đang bận chiếc áo ngủ, bởi vậy cặp mông trắng nõn lồ lộ ra dưới vạt áo màu xanh đậm lại càng thêm quyến rũ.

Hứa Gia Lạc kinh ngạc ngắm nhìn, mãi đến khi Phó Tiểu Vũ ngậm bàn chải đánh răng xoay người mở vòi nước ngay trước mặt hắn, chẳng có chút e ngại. Lúc y khom lưng, cặp mông nở nang tròn căng càng vểnh cao hơn, ngay đến hai viên “lục lạc mèo” màu hồng nhạt cũng lộ ra không sót thứ gì.

Tia nắng chiếu qua cửa sổ như dát một lớp ánh vàng xù bông rực rỡ cho phần lông tơ mà bình thường gần như chẳng nhìn thấy được trên cặp “lục lạc” kia.

Bởi vì hưng phấn và cảnh giác đang đồng thời réo inh ỏi, đại não Hứa Gia Lạc tạm dừng hoạt động.

….

Tầm chín giờ rưỡi sáng, trên bãi biển đã sắp xếp xong xuôi. Tất cả khách mới lục tục đến ngồi ở hàng ghế dành riêng cho mình, ai nấy đều đang râm ran chuyện trò. Cận Sở cũng dắt Nam Dật đi từ khu nghỉ dưỡng đến bãi biển.

Hôm nay cậu bé mặc rất đẹp, trên người là chiếc gi lê trẻ em màu xám nhạt, còn thắt nơ cổ nữa. Sau khi tỉnh ngủ, mặc dù có hỏi thêm mấy câu liên quan đến chuyện ly hôn, nhưng sau đó nhóc nhanh chóng phân tán chú ý vì hôn lễ.

Nam Dật cảm thấy mình rất đẹp trai, nên còn cố ý tự chụp một tấm ảnh để Cận Sở gửi cho Văn Kha.

“Aiden, daddy đâu ạ?” Nam Dật đang đi thì bỗng lắc lắc tay Cận Sở.

“Bố con nói sẽ xuống muộn một chút.” Thực ra Cận Sở cũng không rõ cho lắm, y nhìn đồng hồ. Đáng lẽ ra với tầm này, Hứa Gia Lạc phải xuống từ mười phút trước rồi.

“Nam Dật…!”

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kêu. Nam Dật quay đầu lại, lập tức cười toe toét, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Daddy ơi! Bố đẹp trai quá!”

“Con cũng thế đấy bảo bối.”

Có thể thấy được Hứa Gia Lạc đã chạy đến đây, vẻ mặt hắn không chỉ vội vàng mà còn chút gì đó kỳ lạ khó nói.

Cận Sở không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút.

“Sao giờ anh Hứa mới đến vậy!” Lúc này Hồ Hạ và Tiêu Vân cũng xúm lại: “Nghe Tiểu Sơn nói tối qua anh lái xe gắn máy bị trầy tay, không sao chứ ạ?”

“Vết thương nhỏ thôi.”

“Được lắm anh Hứa…” Hồ Hạ vẫn đội chiếc mũ rơm trên đầu, cậu ta hưng phấn quan sát Hứa Gia Lạc từ trên xuống dưới: “Rất hiếm khi thấy anh ăn mặc nghiêm túc đến như thế này, hèn chi giám đốc Văn lại tìm anh làm phù rể. Đẹp lắm đẹp lắm.”

Đúng là hôm nay Hứa Gia Lạc vô cùng anh tuấn. Bên ngoài chiếc sơ mi trắng tinh, hắn mặc một chiếc gi lê màu xám nhạt. Bởi vì bị thương nên hắn đành phải xắn ống tay phải lên, lộ ra cánh tay bị băng kín.

Mặc dù phần eo của hắn không quá thon gầy, nhưng lớp cơ săn chắc ở bả vai và cánh tay hằn lên lằn áo sơ mi nom rất cuốn hút, phô bày dáng người tam giác ngược.

Kỳ thực hắn rất hợp với cách ăn mặc như thế này, nhất là khi phối với cặp kính gọng vàng càng bộc lộ sự quyến rũ khôn cùng.

“Có điều sáng ra anh bận gì thế hả anh Hứa?” Hồ Hạ nói: “Vừa nãy ở hành lang em nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm chạy về phòng, cứ lom kha lom khom như cất giấu gì trong bụng ấy. Em chào anh một tiếng mà anh cũng chẳng để ý đến em gì hết.”

“…”

Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, đoạn bất chợt gỡ mũ Hồ Hạ xuống để chắc chắn rằng Hồ Hạ đã nhận ra được ánh mắt hung dữ của mình.

Một Alpha khom người chạy thật nhanh vào sáng sớm có thể là vì chuyện gì được chứ?

Rốt cuộc cậu có phải là Alpha không hả Hồ Hạ?

Hồ Hạ vừa khen Hứa Gia Lạc đẹp trai xong đã bị lườm một cái thật dữ dằn, nhất thời cũng ngơ ngác không biết làm sao. May thay vào lúc này, Tiêu Vân hô lên một tiếng giải cứu cậu ta.

“Sếp Phó đến rồi kìa!”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Phó Tiểu Vũ mặc trang phục phù rể bước từng bước từng bước một tới.

Hứa Gia Lạc không nhịn được phải hít nhẹ một hơi.

Omega có dáng người cao gầy thon thả, chiếc sơ mi trắng trên người y được ủi phẳng phiu chẳng có một vết nhăn. Trong túi nhỏ trước chiếc gi lê màu xám nhạt lộ ra một góc khăn màu hồng nhạt tinh xảo được xếp gọn gàng, phối hợp hoàn mỹ với nơ cổ màu hồng y đang đeo.

Tóc Phó Tiểu Vũ rẽ kiểu ba bảy rất lịch lãm, nhưng tóc mái bị gió thổi ngược lộ ra phần trán xinh đẹp, khiến ngũ quan của y càng thêm phần sắc sảo cuốn hút chẳng thể che giấu.

Hứa Gia Lạc hít sâu, hắn cảm thấy khi ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Omega này, trong lòng hắn lại sôi trào một thứ cảm giác sảng khoái không muốn người biết.

Hắn vờ thản nhiên lướt qua Hồ Hạ và Tiêu Vân, trong mắt đậm vẻ khinh thường quần hùng bí ẩn.

Tất cả mọi người ở đây chẳng ai biết, dáng vẻ biếng nhác ngậm bàn chải đánh răng vểnh cặp mông tròn căng lõa lồ của Phó Tiểu Vũ – người trong mộng của ngàn vạn thẳng A, chỉ thuộc về mình hắn.

Vừa nghĩ đến đó, Hứa Gia Lạc lại bỗng thấy ngường ngượng khi nhìn Phó Tiểu Vũ.

Hắn không nhịn được mà cáu kỉnh thầm nghĩ –

Em còn rảnh đến độ đi sấy vuốt keo tóc cơ đấy Phó Tiểu Vũ.

Phải biết rằng lúc Omega này đang ung dung sấy tóc và xếp khăn, thì hắn lại đang phải phi nước đại về phòng mình dùng năm phút vội vàng giải quyết xong vấn đề cá nhân mới có thể mặc nổi quần tây.

Hết thảy là vì trong phòng tắm…

“Phó…”

Nam Dật cũng đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Phó Tiểu Vũ.

Phó Tiểu Vũ bị cậu nhóc gọi, vì y không có bất cứ kinh nghiệm nào nên chỉ đành vô thức đi tới, cúi người xoa xoa tóc Nam Dật: “Chào cháu, Nam Dật.”

Nam Dật vốn ăn nói lưu loát lại kẹt lời ngay lúc này.

Bé nắm tay Cận Sở, sau đó đột nhiên lùi về phía sau trốn lưng Cận Sở.

Nhất thời Phó Tiểu Vũ khá căng thẳng, y không biết liệu có phải cậu nhóc có ý không quá muốn giao tiếp với mình không.

Nhưng ngay lúc đó, Nam Dật lại ló đầu ra sau lưng Cận Sở nhìn về phía Phó Tiểu Vũ. Bé thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Chào, chào anh xinh đẹp… À chú Phó ạ.”

Nói đến đây Nam Dật le lưỡi: “Ban đầu cháu muốn gọi chú là anh xinh đẹp cơ! Nhưng Daddy cứ nhất quyết bắt cháu phải gọi là chú.”

“Cảm ơn Nam Dật, không sao hết, cứ gọi… Gọi chú là được rồi.”

Phó Tiểu Vũ không nhịn được cười.

Nói đến đây y bỗng cười mím chi nhìn thoáng qua Hứa Gia Lạc.

Hứa Gia Lạc không kìm được mà đẩy kính mắt. Hắn cúi đầu xuống nhìn cậu con trai nhà mình, lúc này nhóc đang dùng ánh mắt sáng lấp lánh ngắm Phó Tiểu Vũ, mặt mũi đỏ bừng.

Thằng nhóc này không chỉ nói lời ngon tiếng ngọt với Omega của hắn, mà thậm chí còn biết quẳng trách nhiệm không thể phát huy hoàn toàn khả năng nói ngon nói ngọt của mình sang cho bố mình…

Hứa Gia Lạc không khỏi trầm tư suy nghĩ, Cận Sở vẫn luôn nói Hứa Nam Dật giống hắn.

Hắn thật sự không muốn tin.

Đúng lúc này –

Tiếng nhạc báo hiệu hôn lễ chính thức bắt đầu cuối cùng cũng vang lên. Hứa Gia Lạc đứng từ xa nhìn sang, chỉ thấy Hàn Giang Khuyết đang nắm tay Văn Kha đi vào sân khấu.

___________

Hết chương 118.

Bình luận

Truyện đang đọc