TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng hít một hơi. Mặt y đỏ rần vì hơi nước nóng bốc lên, trên sợi tóc vẫn còn vương giọt nước.

“Ừm.”

Tiếng ưm vừa nhẹ vừa thấp ấy khiến Hứa Gia Lạc hưng phấn đến lạ.

“Hửm?” Hắn cũng thốt ra một âm tiết tương tự, còn cố ý cao giọng hơn chút thành câu hỏi.

“Em nói là,” Ban đầu Phó Tiểu Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn cho rằng Hứa Gia Lạc không hiểu ý mình nên ngẩng đầu lên, lí nhí bổ sung thêm: “Được, được.”

Hứa Gia Lạc không nhịn được cười. Hắn nâng cằm Omega lên để đôi mắt mèo tròn xoe của người ấy nhìn thẳng vào mình, đoạn thấp giọng hỏi: “Em ngoan thế sao Phó Tiểu Vũ? Để anh chịch thật sao?”

“….”

Hứa Gia Lạc, anh phiền quá đi mất.

Vì để che giấu cảm xúc căng thẳng của mình, Phó Tiểu Vũ không thể không chủ động ôm cổ Hứa Gia Lạc và cắn nhè nhẹ lên cằm hắn một cái.

Bây giờ bồn tắm có hơi chật.

Thực ra bồn tắm nhà Phó Tiểu Vũ không lớn như của nhà Hứa Gia Lạc, có điều hắn thầm nghĩ cũng vừa hay –

Hai tay hắn nắm chặt mắt cá chân của Phó Tiểu Vũ, đoạn giơ đùi y lên gác lên hai bên thành bồn tắm, còn mình thì ngồi giữa hai chân y.

“A!” Phó Tiểu Vũ lập tức bật ra một kêu đầy kinh ngạc ngắn ngủi. Nước trong bồn tắm chỉ dâng cao thêm mấy centimet, hoàn toàn không thể che phủ cơ thể. Bởi vậy tư thế đột ngột dạng rộng hai chân này chẳng khác gì bày nguyên cặp mông lõa lồ ra trước mặt Alpha, nên Phó Tiểu Vũ vội vã lấy tay che lại.

Hứa Gia Lạc nheo mắt nhìn người dưới thân mình một chút. Hắn không trả lời ngay lập tức, mà là quay người chậm rãi bóp một ít sữa tắm ra lòng bàn tay rồi xoa xoa cho nổi bọt, sau đó mới dùng đầu ngón tay quệt nhẹ một ít bọt lên chóp mũi hơi vểnh của Phó Tiểu Vũ. Hắn cười nói: “Mèo con à, nên rửa mông rồi đấy.”

Nói đoạn, hắn hoàn toàn không cho Phó Tiểu Vũ phản ứng lại, đoạn chộp lấy tay y, còn cố ý xem xét kỹ lưỡng một lúc.

Lúc này dương v*t của Omega vẫn chưa cứng lên, nó đang nằm giữa hai chân, nom rất xinh xắn.

Dạng rộng hai chân với tư thế này khiến ngay cả cửa mình màu hồng phấn đang thẹn thùng co chặt giữa bờ mông trắng mịn như tuyết kia cũng lồ lộ ra cực kỳ rõ ràng.

Một tay Hứa Gia Lạc cầm cụm bọt, sau đó tiến tới…

Nếu nói là rửa, chi bằng bảo đó là kiểu dò dẫm đầy sắc tình nào đó thì đúng hơn.

“Hứa Gia Lạc…”

Mũi Phó Tiểu Vũ vẫn còn dính vụn bọt trắng tinh kia, mặt y đỏ như ráng chiều, ngón chân cuộn thật chặt.

Lúc cong ngón chân như thế càng khiến y cảm thấy giống như vuốt mèo, và mình đang giang rộng hai chân ra cho Hứa Gia Lạc rửa mông.

Hứa Gia Lạc rửa rất cẩn thận. Cách một lớp bọt, có thể cảm nhận được ngón tay Alpha đang rò rẫm tới lui ở khe rãnh bí ẩn kia, khi lại thô bạo xoa nắn hai hòn hồng hồng ở bên dưới.

“Hứa Gia Lạc…!” Phó Tiểu Vũ không kìm lòng nổi kêu một tiếng thật mềm thật nhẹ.

Y thật sự xấu hổ quá đỗi, thế là cũng đành quờ quạng bóp chút sữa tắm ra tay.

Vừa rồi Alpha bung ô trong mưa, trên cánh tay đã dính vệt bùn. Phó Tiểu Vũ cố gắng rửa sạch tay cho Hứa Gia Lạc, giả vờ như đây là một lần tắm rửa kỳ cọ cho nhau có qua có lại.

Nhưng chỉ sau một chốc, Hứa Gia Lạc đã ghé vào tai y trêu chọc: “Phó Tiểu Vũ à, em rửa chỗ khác giúp anh đi.”

“Rửa, rửa ở đâu cơ?”

Phó Tiểu Vũ bất giác lắp bắp.

Hứa Gia Lạc không nói lời nào, hắn bế xốc người ấy lên để y dạng chân ngồi ngang hông mình. Thứ đã sớm đứng thẳng của hắn vừa vặn chống giữa cặp đùi thon của Omega.

Trên mắt kính của Alpha dính nước và bọt sữa tắm. Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn có thể cảm giác được hắn đang cười. Y chỉ thấy mặt mình đang nóng rực lên, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn vâng theo lời Hứa Gia Lạc nói mà nhẹ nhàng bóp thêm chút sữa tắm, đoạn chần chờ trở tay cầm lấy… “Cái đuôi” của Alpha.

Của Hứa Gia Lạc thật sự rất thô to.

Cảm giác chắc nịch đó khiến khi cầm chặt trong tay, Phó Tiểu Vũ còn cảm thấy nỗi hạnh phúc đáng xấu hổ nào đó.

Y vẫn thích gọi nơi đó là “Cái đuôi”, tựa như là một bí mật nhỏ ngọt ngào của y và Hứa Gia Lạc.

Alpha không hề giống với Omega. Ngay khi y còn chưa phản ứng gì, Alpha đã sục sôi hưng phấn, khiến y khá âm thầm ao ước.

Phó Tiểu Vũ vừa đỏ mặt nghiêm túc và chậm rãi tắm rửa cho cái đuôi kia, vừa kìm lòng không nổi mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Gia Lạc.

“Ưm…”

Hứa Gia Lạc thấp giọng khẽ rên một tiếng, đoạn cầm bàn tay vẫn đang lên xuống của Phó Tiểu Vũ: “Được rồi.”

Giọng nói của Alpha đã trở nên khàn đục, hắn quay đầu lại gỡ vòi sen xuống, mà động tác cọ rửa cũng trở nên gấp gáp hơn. Hắn tắm và gội đầu qua loa cho cả hai, đoạn dùng một chiếc khăn lông lớn lau khô người cho Phó Tiểu Vũ rồi trùm lại, sau đó bế thẳng Omega đi ra ngoài.

Phòng tắm và phòng ngủ được nối liền bởi một phòng chứa quần áo trang hoàng rất đẹp. Hai mặt tường đều là tủ quần áo và tủ giày, ở giữa trải một lớp thảm đen lông mềm hình tròn, phía trước thảm là một chiếc gương toàn thân cỡ lớn.

Lúc bế Phó Tiểu Vũ đi ngang căn phòng này, Hứa Gia Lạc khẽ dừng bước. Hắn nheo mắt đánh giá quanh phòng một lúc, sau đó bỗng quyết định –

Chính là chỗ này.

Omega lõa lồ cơ thể trắng ngần đang nằm trên tấm thảm đen tuyền, y ngửa đầu đau đáu nhìn Hứa Gia Lạc. Lớp lông mềm trên thảm tựa như vô vàn tua vòi mảnh mai đến độ khiến người ta khó nhận ra, chúng đang trườn lên đầu ngón tay, lên mỗi một tấc da dẻ của y. Xúc cảm mịn màng tơ mảnh ấy khiến hơi thở Phó Tiểu Vũ bất giác dồn dập hẳn.

Rốt cuộc, Hứa Gia Lạc cũng phủ phục lên trên –

Pheromone bạc hà đã trở nên cay nồng khôn xiết, tỏ bày dục vọng khó kìm nén lúc này của Alpha.

Phó Tiểu Vũ lại lần nữa căng thẳng, y là Omega, y hiểu rõ cơ thể của mình. Dù lúc này cả tấm thân y chìm trong hưng phấn vì mình và Hứa Gia Lạc đang kề chặt khít khao với nhau, nhưng y không phát tình.

“Em, em vẫn không…”

Phó Tiểu Vũ hơi lắp bắp chút đỉnh, y không muốn mình giống như định bỏ chạy khi lâm trận.

“Anh biết mà.”

Hứa Gia Lạc khàn khàn đáp, đồng thời ngón tay cũng chầm chậm tiến xuống phía dưới.

“Hứa Gia Lạc…” Phó Tiểu Vũ run rẩy bắt lấy cánh tay của Hứa Gia Lạc.

Không một Omega nào có thể duy trì trấn định trong tình cảnh này nổi. Y đang đối mặt với Alpha rừng rực ham muốn, nhưng lúc này nếu ép buộc kết hợp sẽ khiến Omega cực kỳ dễ dàng bị thương.

Nhưg Hứa Gia Lạc vẫn cố chấp dùng đầu ngón tay thò vào cửa hang đang khép chặt của Omega một cách không hề khoan nhượng…

Mặc dù chỗ đó đã được ngâm nước ấm đến xốp mềm, nhưng lúc hơi tiến vào một chút vẫn có thể cảm nhận vách hàng lang bên trong vẫn còn khô khốc.

Đây là một Omega vẫn chưa phát tình, cũng bởi thế mà người ấy không tiết dịch nhờn.

Cũng giống như cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn giữa hai chân y, lúc này vẫn còn đang mềm mại rũ xuống.

“Có phải là… Rất khô không hả anh?”

Khi nói ra câu này, Phó Tiểu Vũ thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Dù lúc này y có khao khát, có ham muốn có được Hứa Gia Lạc đến bao nhiêu, thì khó khăn về đặc thù sinh lý vẫn rất khó để vượt qua

Hứa Gia Lạc bỗng nhiên trở tay gỡ kính ra ném sang một bên, bây giờ đôi mắt hẹp dài của hắm tựa như một con cáo hung ác: “Dạng rộng chân ra.”

Giọng điệu của hắn dứt khoát đến nỗi gần như là mệnh lệnh.

Phó Tiểu Vũ run nhè nhẹ, nhưng vẫn nhắm chặt mắt ngoan ngoãn mở rộng chân, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy.

Có điều ngay sau đó…

Y chợt cảm thấy một cơn khoái cảm đến tê người xộc lên từ nửa thân dưới.

“A…”

Y chợt bật ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, đoạn kìm lòng không nổi mà mở đôi mắt mờ sương ra và hơi nhỏm người dậy…

Chỉ thấy Alpha đang vùi đầu giữa hai chân y, chăm chú liếm láp lối vào nhạy cảm đang khép chặt.

Đầu lưỡi ấm sực của Hứa Gia Lạc lưu luyến không dứt ở nơi đó, cứ mãi liếm tới liếm lui, lại dùng miệng ngậm hai viên thịt nho nhỏ xinh xinh mút vào một cách thô bạo rồi vừa ngậm vừa cắn nhẹ vào lớp da mỏng manh chỗ đó.

“Hứa Gia Lạc… Ưm… Em…”

Khóe mắt Phó Tiểu Vũ rươm rướm lệ, y dùng ngón tay định nắm lấy gì đó, nhưng lớp lông mềm của tấm thảm dưới thân lại nhẹ nhàng tuột khỏi tay y.

“Tiểu Vũ.” Alpha liếm mút một chốc rồi chồm lên hôn mặt y, sau đó lại thử thăm dò dùng tay sờ nắn.

“Vẫn… Chưa được sao?” Tiếng nói chuyện của Phó Tiểu Vũ như còn mang theo cả giọng rên rỉ vì khoái cảm lúc nãy, nhưng vẻ mặt lập tức ảm đạm.

“Vẫn chưa được.” Hứa Gia Lạc cười, khi không đeo kính nom hắn cười tà ác đến lạ, đoạn thấp giọng nói: “Vẫn không ẩm ướt bằng đôi mắt em.”

Phó Tiểu Vũ vừa ấm ức vừa thẹn thùng, nhất thời không nói nên câu, nhưng lại không kìm được mà hơi thất vọng về cơ thể mình.

“Lại tiếp nào.”

Quả thực vẻ mặt của Alpha rất hưng phấn, hắn nói ba chữ đó rồi tiếp tục chui xuống dưới.

Khoái cảm mãnh liệt lần nữa phủ vây lấy Phó Tiểu Vũ.

Hứa Gia Lạc dùng miệng liếm mút cho y một cách ương bướng và kiên nhẫn. Hắn siết lấy mông người dưới thân, ngậm từ dương v*t đến hai hòn nho nhỏ, dùng đầu lưỡi tiến vào lỗ nhỏ khô khốc kia hết lần này đến lần khác.

Đất trời như xoay vần điên đảo.

Phó Tiểu Vũ không biết mình đã đắm chìm trong khoái cảm bao lâu, chỉ có thể mơ màng cảm thấy tiếng rên của mình trập trùng cao thấp từng đợt. Thế nhưng ngay cả xấu hổ y cũng không để ý được nổi, chỉ biết dường như mình đang được muôn ngàn lớp sóng biển đang nhấp nhô ném mình lên mây mềm.

“Aa…!”

Hình như đã đến một giới hạn nào đó, Hứa Gia Lạc không cần dùng tay xác nhận lần nữa, thì Phó Tiểu Vũ đã lấy khuỷu tay khẽ chống người lên. Hàng mi của y ướt đẫm, đoạn y mở to mắt thở hổn hển ngẩng đầu nhìn Alpha…

Lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ cảm thấy hưng phấn đến nhường này. Dù không phát tình, dù khoang sinh sản vẫn đóng chặt, thì toàn bộ cơ thể của y đang…

Y đang trở nên ẩm ướt vì Alpha này.

Suy nghĩ đó khiến xương cụt của Phó Tiểu Vũ cũng tê rần, y thật sự rất muốn ôm chặt lấy Hứa Gia Lạc.

Nhưng Alpha bất chợt đứng dậy rồi lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc sơ mi lụa màu trắng. Hắn lại lấy tay lục lọi trong tủ một phen, rốt cuộc cũng thỏa mãn tìm được một bộ đai kẹp giữ áo sơ mi màu đen, đoạn ném chúng đến trước mặt y.

*Đai kẹp áo là thứ để giữ cho vạt sơ mi được thẳng khi đóng thùng



Phó Tiểu Vũ thở hổn hển từng chặp, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Hứa Gia Lạc kéo cơ thể nhũn mềm của y dậy rồi mặc chiếc sơ mi kia lên, sau đó cài chặt từng cúc từng cúc áo một. Kế tiếp, hắn lại cài chiếc đai kẹp màu đen kia lên cặp đùi trần trụi nõn nà của y.

Phó Tiểu Vũ chưa từng nghĩ cả đời mình lại có giây phút xấu hổ như thế này.

“Hứa Gia Lạc, em không muốn mặc cái này…”

Y run rẩy mở miệng.

“Phó Tiểu Vũ.”

Hứa Gia Lạc túm chặt lấy y, sau đó nhấn y quỳ xuống tấm thảm lông đen, cũng là quỳ trước tấm gương toàn thân cỡ lớn kia rồi nói bằng chất giọng trầm khàn: “Lúc làm việc, bên trong em mặc như thế này đúng không?”

Phó Tiểu Vũ lắc đầu không chịu trả lời.

Hứa Gia Lạc cười, rồi bỗng nhiên hất vạt áo sơ mi trắng tinh lên để lộ cặp mông căng mây mẩy của Phó Tiểu Vũ, và cả chiếc kẹp da màu đen đầy bắt mắt trên đùi.

“Giám đốc Phó à, anh muốn chơi em trong bộ dạng này.”

________________

Hết chương 66.

Bình luận

Truyện đang đọc