TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Kế hoạch của Phó Tiểu Vũ là ở lại châu Âu tròn hai tuần. Thực ra thì ban đầu sắp xếp công việc chỉ có mười ngày thôi, nhưng y vẫn cố gắng kéo dài hành trình.

Đương nhiên là vì có nguyên nhân. Mấy hôm trước Phó Cảnh vừa gọi điện thoại bảo y tết dương lịch về nhà một chuyến. Lúc ấy chẳng cần nghĩ ngợi gì y đã nói với Phó Cảnh rằng năm mới mình đi công tác ở châu Âu không về được.

Không nằm ngoài dự liệu, quả nhiên Phó Cảnh nổi trận lôi đình trong điện thoại rồi bắt đầu chửi Phó Tiểu Vũ ầm ĩ liên hồi như đốt pháo.

Phó Tiểu Vũ câm lặng nghe được một nửa thì lấy lý do có video cuộc họp gọi đến để cúp điện thoại.

Bởi thế, dù cho việc đi công tác chỉ là cái cớ để thoái thác, Phó Tiểu Vũ vẫn bảo Vương Tiểu Sơn đổi vé máy bay sang ngày khác, nói mình muốn dành chút thời gian đi mua sắm ở châu Âu.

Có lẽ điều này xuất phát từ nỗi sợ hãi Phó Cảnh từ nhỏ đến giờ.

Dĩ nhiên lửa giận của Phó Cảnh đã ứ đọng từ lâu, trong đó không chỉ có thất vọng với Phó Tiểu Vũ vì chuyện Hàn Giang Khuyết, mà còn bất mãn do thói quen không chịu về nhà mấy năm qua của y, ngoại trừ những lúc cần thiết.

Lần Phó Cảnh nổi điên nhất còn mắng thẳng Phó Tiểu Vũ: “Mày không muốn về nhà như thế thì sao không chết quách ở ngoài đi hả thằng kia?”

Cha của y đanh đá và rất hung dữ, đến mức hiếm thấy.

Phó Tiểu Vũ còn nhớ, trước khi người mẹ kế Alpha Đường Ninh xuất hiện, thi thoảng Phó Cảnh lại đánh lộn chửi nhau với người khác, hở tí là cào cấu người ta máu me đầy mặt, hoặc là bị đánh đến nỗi mắt bầm tím.

Nguyên nhân có khi là người bán hàng trong chợ trả nhầm tiền, có đôi khi là hàng xóm lầu trên rỉ nước xuống nền nhà để rồi chảy xuống nhà hai cha con họ nhưng không chịu sửa chữa, còn có lúc lại bởi vì mấy Alpha xấu xa thả dê.

Dần dà, mọi người đều biết Phó Cảnh không dễ chọc, nhưng những lời đàm tiếu không ngớt vang lên. Rất nhiều người bảo “Omega đấy ngang ngược lắm”, trên mặt đầy vẻ chế nhạo và coi thường.

Phó Cảnh không chỉ ngang ngược và hung dữ với người ngoài, mà còn với Phó Tiểu Vũ.

Hồi tiểu học, nếu những bạn nhỏ khác thi đạt điểm cao sẽ được cha mẹ dẫn ra ngoài ăn McDonald, đi công viên chơi. Nhưng mà với Phó Tiểu Vũ, nếu như không đạt max điểm ở bất cứ môn nào đều sẽ là một cơn ác mộng.

Phó Cảnh sẽ kéo y đến ban công bắt y cầm bài thi không được điểm tối đa, kế đó ít một điểm tương đương với một cú tát, ít hai điểm là hai cú. Ông ta vừa đánh vừa chất vấn y: “Tại sao lại học hành qua loa thế hả? Tại sao lại không có tiền đồ thế? Có biết sai chưa?”

Lúc Phó Tiểu Vũ vừa bị đánh vừa khóc nhận sai, các nhà hàng xóm sẽ đứng trên ban công thỏa thích đánh giá cha con họ, giống như xem một chương trình giải trí sau bữa ăn để tiêu cơm.

Sau mỗi cái tát giòn giã vang lên, so với nỗi đau nhức nhối rát bỏng trên mặt, thứ làm cho Phó Tiểu Vũ lúc còn trẻ con phải ghi lòng tạc dạ –

Đó chính là cảm giác tôn nghiêm bị đập vỡ trước mặt bao nhiêu người.

Về sau khi lớn lên, Phó Tiểu Vũ dần dần học được cách không còn nhớ lại mấy chuyện hồi còn thơ ấy nữa.

Nhưng cũng vì thế, trừ những khi cần thiết, y cũng không còn quay về nhà.

….

Những việc Phó Tiểu Vũ xử lý ở châu Âu đều là công việc của tập đoàn IM, hết thảy rất thuận lợi.

Năm trước Vương Tiểu Sơn vừa có một người bạn trai Alpha, nhưng cậu ta đã để lỡ cơ hội cùng trải qua Giáng sinh, nên thực sự không muốn bỏ lỡ tết dương nữa.

Ngày trợ lý lên máy bay về nước là Giáng sinh, thế nên Phó Tiểu Vũ một mình ở lại nước Đức.

Đêm ấy quá náo nhiệt, nơi đâu cũng thấy người đội mũ Noel tùy ý chúc mừng nhau. Nhà hàng Phó Tiểu Vũ định đặt cơm trước đã hết chỗ, cuối cùng chỉ đành tẻ ngắt ở lại khách sạn gọi phục vụ đưa cơm lên phòng.

Y chọn một phần thức ăn truyền thống của người Đức – Giò heo nướng kiểu Đức.

Lớp da heo được nướng đến giòn rụm, phối với sốt mù tạt và dưa chua kiểu Đức. Lúc một mâm lớn được đưa ra, quả thực mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi. Nhưng Phó Tiểu Vũ do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ nếm mấy miếng da được nướng giòn nhất, lớp thịt vàng óng tứa dầu bên trong không dám chạm vào. Sau đó y chậm rãi ăn hết dưa chua măng tây luộc ở ngoài cùng.

Bởi vì đương lễ Giáng sinh, trên bàn ăn còn bày mấy đóa hồng tươi mọng xinh xắn, phía trên có ghi dòng chữ Merry Christmas!

Khi ăn cơm một mình, kiểu long trọng như thế này lại hơi đáng thương.

Phó Tiểu Vũ ngồi trước cửa sổ sát đất lớn trong phòng khách sạn nhìn pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ trong đêm. Y uống Champagne một mình, đoạn nhìn bàn chân giò nướng vẫn còn đầy ắp mà đờ ra một lúc.

Mãi đến khi âm thanh điện thoại rung bỗng vang lên.

Y cúi đầu xuống, thấy avatar cậu bé bút chì Shin ngồi trên bồn cầu đi vệ sinh xấu đau xấu đớn kia gửi tin nhắn Wechat đến –

- _-: Chúc mừng Giáng sinh

- _-: Cậu đỡ cảm chưa?

Từ lúc bắt đầu đi công tác đến giờ, y và Hứa Gia Lạc chỉ trò chuyện vài lần về tiến độ của dự án Tình cuối trên DingTalk, còn lại không nói gì khác nữa.

Tin nhắn này đến thực đột ngột.

Phó Tiểu Vũ đặt ly sang một bên cầm điện thoại lên. Ban đầu y chỉ gõ mấy chữ “Tôi không sao”, nghĩ nghĩ một hồi vẫn xóa đi gõ lại –

Phó Tiểu Vũ: Tôi uống hết thuốc anh đưa cho rồi, gần như đã khỏi hẳn, cảm ơn anh.

- _-: 1

Lại là “1”, lại là “1”, cái kiểu chẳng có gì muốn nói.

Phó Tiểu Vũ bỗng thấy phiền muộn khó hiểu, y ngửa đầu uống cạn chỗ Champagne trong ly, rồi cầm điện thoại.

Phó Tiểu Vũ: Chúc mừng Giáng sinh! Anh đang làm gì thế?

Thế mà y lại gõ thêm một dấu chấm than rất hiếm thấy, kỳ lạ hơn, y còn gửi thêm câu hỏi phía sau.

Phó Tiểu Vũ không biết mình đang suy nghĩ gì, không biết tại sao lại hỏi một câu khiến người ta lúng túng đến thế.

Giây phút gửi xong tin nhắn này, trên giao diện Wechat hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, Phó Tiểu Vũ bèn cầm điện thoại chờ đợi.

Cuối cùng, Hứa Gia Lạc cũng trả lời.

- _-: Dù sao cũng không làm việc là được

Phó Tiểu Vũ hít vào một hơi, nhưng còn chưa đợi y kịp gửi tin, bên kia đã nhắn đến mấy tin liên tục.

- _-: Cậu thì sao, đêm Giáng sinh ăn gì

- _-: Chờ chút, để tôi đoán coi

- _-: Cậu đang ở Pháp hay Đức

Hứa Gia Lạc gửi tin nhắn hoàn toàn không giống với thói quen của Phó Tiểu Vũ. Phó Tiểu Vũ thích nhắn tin giống như làm việc, dấu chấm câu cũng phải gõ cho ngay ngắn, sau đó gửi nguyên một câu nói hoặc là cả đoạn.

Nhưng Hứa Gia Lạc lại gửi tin kiểu pop-up, hết câu ngắn này đến câu ngắn khác.

Phó Tiểu Vũ nghiêm túc trả lời: Nước Đức.

Hứa Gia Lạc lập tức nhắn lại: Schweinshaxe!

Schweinshaxe, chính là món chân giò heo nướng kiểu Đức.

Không ngờ hắn lại đoán đúng mình chọn món gì.

Phó Tiểu Vũ dùng giấy ăn lau khóe miệng một cái, kế đó cầm điện thoại chụp một bức ảnh bàn ăn trước mặt rồi gửi cho Hứa Gia Lạc.

Kết quả Hứa Gia Lạc lại trả lời một dấu “?”.

- _-: Cụ thể là cậu ăn chỗ nào đấy? Hay là zoom chi tiết cho tôi xem đi?

Phó Tiểu Vũ bật cười thành tiếng.

Y không tức giận, chỉ là thực sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành rót cho mình một ly rượu rồi ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát.

Ngay lúc một cụm pháo hoa lộng lẫy nở bùng trong trời đêm, Phó Tiểu Vũ chợt giật thót –

Trung Quốc lệch bảy tiếng so với Đức, nên khoảng bảy tám tiếng trước đó khi Đức vẫn còn đang buổi chiều, rất nhiều group chat công việc trong nước đã bắt đầu lịch sự chúc mừng lẫn nhau.

Khi đó y đang bận chuyện khác, cũng không để ý.

Chỉ có Hứa Gia Lạc.

Chỉ có Hứa Gia Lạc là cố ý chờ cho đến tận bây giờ, mãi tới khi bên y đang ở cũng đến thời khắc Giáng sinh mới gửi đến một câu “Chúc mừng Giáng sinh” quá đỗi bình thường như thế.

______________

Hết chương 12.

Bình luận

Truyện đang đọc