TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Khi Hứa Gia Lạc rời ban công quay về phòng, điện thoại của hắn đã nóng bừng lên vì cuộc gọi. Hắn cầm nó trong tay hồi lâu, tựa như đang cầm trái tim dồn dập những khúc nhịp rộn ràng.

Trên giường, Phó Tiểu Vũ vẫn đang say ngủ.

Rèm mi dài của Omega rũ bóng dưới quầng mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng kéo dài đều đặn vang lên, đương nhiên là chủ nhân của nó ngủ rất ngon. Nhưng khi Hứa Gia Lạc đến gần, hình như y vẫn cảm nhận được gì đó, bèn lấy tay choàng quanh cổ Hứa Gia Lạc rồi nhắm mắt mò mẫm để lần nữa vùi mặt vào cổ Alpha.

Nơi đó là chỗ mà mùi pheromone nồng nàn nhất trên cơ thể Alpha, cũng là nơi Omega cảm thấy thân mật nhất một cách bản năng sau khi bị ký hiệu.

Niềm hạnh phúc ngọt ngào kín không kẽ hở lại ùa đến.

Hứa Gia Lạc đang bị một đôi tay vòng quanh cổ, hắn lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Omega.

Rõ ràng là cơ thể hắn đã rất mệt mỏi, nhưng chẳng hiểu sao tinh thần vẫn rất chi là hưng phấn.

Ngày mai, Hứa Lãng sẽ đến đảo Phuket.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Hứa Gia Lạc không kìm chế được nữa mà lấy tay nâng mặt Phó Tiểu Vũ lên khỏi cổ mình rồi hôn một cái.

Có lẽ do hắn hôn quá mạnh, cũng có thể là vì đột nhiên bị dời khỏi vị trí cũ nên Omega cảm thấy bất mãn. Y hơi nhíu nhíu mày, đoạn cất giọng mũi trầm khàn ư hử vài tiếng kháng nghị.

Hứa Gia Lạc sợ mình bất cẩn làm người thương tỉnh lại, nên sau khi hôn xong thì vội vàng rón rén úp mặt Phó Tiểu Vũ vào hõm cổ mình một lần nữa. Lúc này lông mày của Phó Tiểu Vũ mới dần dần giãn ra, y dụi dụi mình cho thoải mái, thậm chí còn thỏa mãn ngáy.

Hứa Gia Lạc cầm lòng không nổi, hắn xích lại gần một chút, muốn nghe tiếng ngáy khò khò đáng yêu này rõ ràng hơn. Có điều càng sán lại gần, hắn mới phát hiện ra điều hiển nhiên là nhịp tim đập của mình to hơn một chút.

Đây là một buổi tối bình yên và dịu dàng, thế nhưng cảm xúc trong lòng Hứa Gia Lạc lại tựa thủy triều cuộn sóng.

Một giây trước hắn còn cảm thấy thoáng mất mát vì không thể nào chia sẻ khoảnh khắc này với Phó Tiểu Vũ ngay lập tức, nhưng một giây sau lại len lén thấy may mắn vì mình có thể ôm Omega say ngủ đến nhường này, để một mình hưởng thụ lấy cảm xúc hân hoan.

Không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể hình dung được thứ rung động bí ẩn kia –

Mèo đực bé bỏng à, em có biết là mình sắp gặp cha của anh rồi không?

Hứa Gia Lạc lấy ngón tay vuốt ve gương mặt của Omega.

“Khò…”

Một luồng hơi ấm áp phả lên cổ Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ chẳng hay biết điều gì, y lại vùi mặt vào cổ hắn ngáy khò khò.

Cuối cùng, lần này Hứa Gia Lạc cũng nghe thấy rõ ràng rồi.



Khi bình minh ló rạng, ánh nắng trên biển xuyên qua rèm cửa màu ngà sữa rơi rắc vào trong phòng. Phó Tiểu Vũ ngủ rất ngon lành, y lờ mờ cảm thấy nắng mai đang chiếu lên mặt mình. Vốn là người luôn luôn khắt khe với chính mình, lần này y lại có tâm trạng muốn nằm ì ra giường một cách hiếm hoi.

Phó Tiểu Vũ duỗi dài lưng rồi giang rộng tay chân nằm phè phỡn ra giường. Vốn đang đánh một cái ngáp thỏa mái, tư thế nằm chiếm giường bỗng khiến y nhận ra có gì đó không đúng –

Hứa Gia Lạc trên giường đâu rồi nhỉ?

Con mồi không ở bên người.

Phó Tiểu Vũ vốn đang lười biếng lập tức khôi phục bản năng cảnh giác của kẻ đi săn, y mở mắt ra ngay: “Hứa Gia Lạc…”

“Anh ở đây.”

Phó Tiểu Vũ vẫn chưa thích ứng với ánh sáng, y dùng tay dụi dụi mắt một lúc mới lờ mờ thấy một bóng người cao to đứng bên giường. Alpha đứng ngược sáng nên không thấy rõ ngũ quan, nhưng lúc tiến lại gần và cúi người xuống, mùi pheromone bạc hà hòa lẫn giữa một hương vị ngọt ngào đã bao phủ lấy giác quan của Phó Tiểu Vũ trước –

“Ưm…”

Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà nheo nheo mắt.

Khi chưa ký hiệu, tuyệt đối sẽ không thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này –

Là mùi hương ngọt ngào, là trong em có anh, là trong anh đượm hương của em, là những sướng vui tinh thần chỉ thuộc về Alpha và Omega đã dấu hiệu nhau.

“Morning.” Hứa Gia Lạc thơm lên chóp mũi y.

“Vâng.” Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời.

Nụ hôn này khiến y cảm thấy dễ chịu đến độ biếng nhác, ngay cả đầu ngón chân cũng khẽ cuộn tròn.

Lúc Alpha ở gần, y mới nhạy bén khịt mũi một cái. Ngoại trừ mùi pheromone, y còn ngửi được mùi hương lành lạnh của nước cạo râu trên thân Hứa Gia Lạc, và cả mùi kem đánh răng.

Sao Hứa Gia Lạc lại cần mẫn sớm thế, lúc này cũng mới chỉ sáu/ bảy/ tám/ chín giờ thôi mà?

Thực ra Phó Tiểu Vũ không biết thời gian vì không có đồng hồ báo thức, chỉ có điều đây là lần đầu tiên y cảm thấy âm thầm bất mãn vì hai chữ “Cần mẫn” này. Y giơ tay ra lần mò ôm lấy cổ Hứa Gia Lạc, đoạn thấp giọng lầm bầm: “Mấy giờ rồi? Anh không ngủ hả?”

“Anh cần phải đến sân bay để tiễn Nam Dật trước đã.” Hứa Gia Lạc ghé bên tai y nói.

“A đúng rồi!”

Không ngờ Phó Tiểu Vũ lại quên mất. Y ngồi phắt dậy, nói: “Vậy em…”

Nói được một nửa, y bỗng dừng lại: “Hay là, hay là em cũng đi tiễn nhé?”

Ít nhiều gì y cũng có hơi do dự. Đương nhiên không phải là vì không thích Nam Dật, mà bẩm sinh tính Phó Tiểu Vũ đã thiếu chút khôn khéo và lõi đời. Mặc dù y cũng biết nếu đi tiễn hình như sẽ gây ấn tượng tương đối cao, nhưng một mặt y nghĩ vừa bị ký hiệu xong mà gặp Cận Sở lại không thể không khách sáo, quả thật là khá mệt. Mặc khác, Phó Tiểu Vũ cũng sợ đến lúc đó nhìn thấy cảnh cha con chia tay nhau, vị thế của bản thân mình sẽ khá xấu hổ.

Sau khi hơi nhổm người dậy, chiếc chăn đang phủ trên người Phó Tiểu Vũ hơi tuột xuống, phơi bày hai hạt nhỏ xinh xinh nhô cao trên bờ ngực trắng nõn. Cũng vì chuyện tối qua… Mà chỗ ấy đang sưng lên.

Giọng Hứa Gia Lạc khàn đi: “Em cứ ngủ thêm một chút, không cần đi đâu.”

Nói đoạn hắn bỗng nâng mặt Omega lên, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn thật kỹ –

Phó Tiểu Vũ ngủ say đến độ mấy lọn tóc sau gáy đang vểnh lộn xộn, đôi mắt mèo tròn trịa còn ngái ngủ. Y vừa ngáp xong, trong con mắt nâu nhạt như được phủ bởi một lớp sương mờ. Có điều trên khóe mắt…

Hứa Gia Lạc nhìn một chút, bỗng nhếch khóe môi.

“Nhưng mà… Làm thế có ổn không?”

Phó Tiểu Vũ cảm thấy khá căng thẳng vì ánh nhìn chằm chằm của Hứa Gia Lạc. Mặc dù cũng lờ mờ thấy có gì là lạ, nhưng y còn chưa kịp nghĩ rõ ràng đã bị Hứa Gia Lạc đè lại.

“Đừng nhúc nhích nào em.” Hứa Gia Lạc không trả lời câu hỏi của y, mà cúi người xuống dùng tay kia nhanh chóng xoa xoa hai lần lên khóe mắt Omega.

Phó Tiểu Vũ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, y vốn còn đang hưởng thụ cái ve vuốt trên mặt của Alpha. Nhưng cẩn thận ngẫm lại động tác đụng chạm của Hứa Gia Lạc, y chợt phản ứng ngay –

“… Hứa Gia Lạc!”

Omega giật bắn lên như một chú mèo bị kinh hãi. Có điều vừa nhổm dậy được một nửa, y lại trực tiếp quay về vén chăn lên chui tọt vào, mặt mày nóng ran.

Hứa Gia Lạc điềm nhiên như không có chuyện gì, hắn lấy khăn tay trên đầu giường lau một cái, sau đó mới ngồi xuống cạnh Phó Tiểu Vũ, hắng giọng: “Mắt to là thế đó.”

“Hứa Gia Lạc.” Giọng ồm ồm của Phó Tiểu Vũ vang lên trong chăn kín, y thẹn quá thành giận đi mắng chửi người: “Anh là đồ khốn nạn.”

Hứa Gia Lạc suýt nữa là không ngừng cười được, cách một lớp chăn, hắn nghiêm túc thì thầm với Phó Tiểu Vũ: “Mắt Hạ An cũng to lắm, lúc nào anh cũng phải lau ghèn cho nó. Thật đấy, hai bọn em đúng là một loài mà.”

Bị Hứa Gia Lạc lau ghèn như Hạ An hoàn toàn không thể an ủi Phó Tiểu Vũ bình tĩnh lại được. Y càng nghĩ càng giận, toan ngẩng đầu, ai ngờ đúng lúc đó Hứa Gia Lạc cũng nằm xuống cuốn chăn lên nhìn vào.

“Ra ngoài nhé?” Hứa Gia Lạc cười híp mắt nói với y: “Để anh xem đã lau sạch chưa?”

Hứa Gia Lạc, nói nhảm ít thôi!

Mặc dù nghĩ một cách dữ tợn như thế trong lòng, nhưng sau vài giây nhìn nhau, lửa giận của Phó Tiểu Vũ cũng dần xẹp bớt. Thoạt nhìn nom ngọn lửa giận của y hung dữ là thế, nhưng lại tắt rất nhanh, cũng mềm lòng rất nhanh.

Rốt cuộc, trốn trong chăn cũng không phải là kế lâu dài, rốt cuộc Phó Tiểu Vũ vẫn phải chui ra. Y dạng chân ngồi lên người Alpha, tay ôm cổ hắn, ngoan ngoãn để Hứa Gia Lạc nâng mặt mình lên cẩn thận nhìn thêm lần nữa.

Dù trong lòng vẫn thấy chun chút thẹn thùng, nhưng có một điều không thể nào khống chế được là… Y thích như thế.

Với những người khác, Phó Tiểu Vũ luôn có cảm giác giới hạn rất rõ ràng đến cỡ nào, thì khi ở bên Hứa Gia Lạc, y lại thích đánh vỡ tất cả giới hạn đến chừng đó.

Thích Hứa Gia Lạc cắt móng tay cho mình, thích Hứa Gia Lạc nâng mặt mình lên lau ghèn lúc còn lơ mơ buồn ngủ.

Y giống như Hạ An… Được Hứa Gia Lạc chăm sóc kỹ lưỡng.

“Xong rồi.” Cuối cùng, Hứa Gia Lạc ghé vào tai y nói.

“Ừ.”

Phó Tiểu Vũ cố ý chỉ đáp một tiếng rất lạnh nhạt. Nhịp tim của y đập hơi vội, sau đó bỗng nhiên nhớ lại chuyện nghiêm túc trước đó: “Hứa Gia Lạc, vậy… Em thật sự không đi tiễn lên máy bay hả?”

“Không cần đi đâu.” Hứa Gia Lạc ôm lấy Phó Tiểu Vũ, thấp giọng nói: “Bé mèo à, em còn chưa hưởng thụ đầy đủ niềm vui yêu đương với anh mà, không cần gánh vách trách nhiệm làm cha kế vội. Vả lại Nam Dật… Thằng bé sẽ thích em. Nó là con anh, anh biết nó sẽ thích. Đừng vội, đừng vội nhé.”

Phó Tiểu Vũ cũng trở tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hứa Gia Lạc. Y không đáp lời ngay, nhưng lại cảm thấy an tâm trong nháy mắt, giống như chiếc thuyền chậm rãi cập bến bờ.

“Ngủ đi em, ngủ bù một giấc nào. Sau đó…”

Hứa Gia Lạc dừng một chút, thấp giọng nói: “Chờ đến trưa Hứa Lãng sẽ đến Phuket, ông ấy tới gặp em.”

“Cái gì?” Lần này Phó Tiểu Vũ hoàn toàn tỉnh táo. Y ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Hứa Gia Lạc: “Cha anh ư? Ông ấy, ông ấy bay đến đây để gặp em ư?”

Phó Tiểu Vũ cảm thấy ngơ ngác. Dĩ nhiên không phải là y không muốn gặp phụ huynh. Từ giây phút kí hiệu, gặp phụ huynh cũng là chuyện nên đặt trong kế hoạch ngày rồi.

Chỉ là y hoàn toàn không ngờ tới lại nhanh đến thế, càng không ngờ một bậc bề trên như Hứa Lãng lại chủ động bay tới gặp mình.

Hứa Lãng.

Người cha mà Hứa Gia Lạc quan tâm nhất.

Với y, trong tương lai, ông ấy cũng sẽ là…

“Ừ.” Hứa Gia Lạc khẽ mỉm cười một cái: “Nửa đêm hôm qua ông ấy mới đặt vé máy bay. Hứa Lãng đã biết chuyện ký hiệu rồi, mà không sao đâu, chỉ là sốt ruột muốn thấy em chút thôi. Đừng căng thẳng, đừng suy nghĩ nhiều quá nhé…”

Không chờ hắn nói xong, Phó Tiểu Vũ đã nhảy xuống khỏi giường xông vào phòng tắm.

Omega mở vòi sen lên, đoạn nghiêm túc ngắm mình thật kỹ trong gương.

Y sắp phải gặp phụ huynh rồi, mọi chuyện đến nhanh quá. Đến giờ phút này, tim y vẫn còn đập rất nhanh. Phó Tiểu Vũ vừa nhanh chóng thầm kiểm tra lại va li quần áo mình mang đến đảo Phuket, vừa cao giọng nói: “Anh đi tiễn Nam Dật trước đi, em phải sửa soạn lại một chút.”

….

Hứa Gia Lạc, Cận Sở và Nam Dật cùng nhau đi trên một chuyến xe của khách sạn. Bởi vì còn sớm, nên đi đường rất thuận lợi, mọi người đến sân bay khá sớm.

Nam Dật ngồi trên đùi Hứa Gia Lạc, nhóc sờ phần đang dán urgo sau cổ bố mình, quan tâm hỏi: “Daddy ơi, sao cổ bố lại bị thương thế?”

“Ặc.” Nhất thời Hứa Gia Lạc nghẹn lời, nhưng sau đó lại khó ló cái khôn: “Bị muỗi cắn ấy mà con, bố bất cẩn gãi rách ở đó.”

Cận Sở ngồi bên cạnh liếc nhìn Hứa Gia Lạc một cái, nhưng không nói gì. Đương nhiên y đã sớm phát hiện hương vị pheromone trên người Hứa Gia Lạc đã thay đổi, nhưng bởi vì Nam Dật còn ở đây nên vẫn không có cơ hội hỏi. Có điều y ngẫm nghĩ một chút, hình như chẳng cần hỏi nữa rồi.

Trên đường đi, Nam Dật vẫn còn rất vui khi ngắm cảnh vật bên ngoài. Thế nhưng khi đến sân bay, tính trẻ con của cậu nhóc lại trỗi dậy ngay. Nam Dật ôm cứng lấy cổ Hứa Gia Lạc, chẳng chịu đi tới cổng kiểm tra an ninh. Trên cổ cậu nhóc còn đeo tấm huy chương quán quân chèo ca nô bằng nhựa kia.

“Nam Dật à.” Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Sau khi từ Thái Lan về nước, daddy còn phải là một vài chuyện, qua mấy hôm nữa sẽ bay sang gặp con.”

“Có thật là daddy sẽ đến không ạ?” Nam Dật ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt cậu bé còn thoáng vẻ lo âu như người lớn: “Vậy sau này… Bố sẽ còn thường xuyên đến gặp con chứ?”

Mặc dù chỉ hiểu biết nửa vời với rất nhiều chuyện, nhưng từ bẩm sinh, cậu bé này lại rất nhạy cảm với những hỗn loạn của hoàn cảnh xung quanh mình. Hứa Gia Lạc hiểu rất rõ, Nam Dật không chỉ lo lắng mấy hôm sau liệu hắn có đến Mỹ hay không.

“Bảo bối à.” Đương nhiên trong lòng Hứa Gia Lạc cũng bịn rịn không thôi. Hắn xoa xoa đầu con trai khiến tóc cậu bé rối tung lên vì không khống chế lực được: “Bố sẽ đi chứ. Vài hôm nữa bố sẽ đi, về sau cũng sẽ thường xuyên đến chơi với Nam Dật. Bây giờ Nam Dật còn nhỏ, nên bố sẽ bay đến tìm con. Chờ thêm mấy năm nữa con lớn rồi, chỉ cần nhớ bố, Nam Dật có thể ngồi máy bay tới tìm bố bất cứ lúc nào, được không con?”

“Vâng ạ.” Nam Dật dùng bàn tay bé xinh xoa xoa cái cằm vừa cạo râu của bố minh. Vành mắt nhóc đỏ bừng, đoạn Nam Dật vểnh khuôn miệng chúm chím hồng hào, cố gắng duy trì danh dự của một nhóc nam tử hán để mình không khóc thành tiếng: “Con chờ daddy đấy.”

Dừng lại một chút, Nam Dật nhỏ giọng nói bên tai Hứa Gia Lạc: “Nếu như bố không nỡ để chú Phó ở nhà thì cứ đi cùng chú ấy nha.”

“… Bố biết rồi, cảm ơn bảo bối nhé.”

Nghe thấy câu dặn dò lén lút của cậu con trai bé bỏng, tim Hứa Gia Lạc ê ẩm mềm nhũn. Hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng đứng dậy: “Nam Dật à, phải đi đăng ký rồi. Con đi với Aiden đi.”

Cận Sở đứng bên cạnh cũng đón lấy bàn tay nhỏ của Nam Dật từ tay Hứa Gia Lạc. Khi sắp dẫn Nam Dật tới cửa kiểm tra, y quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc một cái –

Đó là một ánh nhìn rất nhẹ, dài đằng đẵng, nhưng lại vô cùng sâu thẳm.

Hứa Gia Lạc vẫy vẫy tay với hai người, Cận Sở bỗng cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt.

Hai người họ kết hôn bảy năm, ly hôn cũng đã được một năm. Nhưng cho đến khoảnh khắc này, hình như đôi bên mới thật sự nói ra câu “Hẹn gặp lại” trong lặng im.

….

Trong lúc Hứa Gia Lạc tới sân bay, Phó Tiểu Vũ một mình vượt qua một buổi sáng gà bay chó sủa.

Trong số quần áo mà y mang tới, hoặc là sơ mi hoa lòe loẹt sặc sỡ, hoặc là quần đùi đi biển. Bộ trang phục chính thức duy nhất là âu phục phù rể từng mặc trong hôn lễ, nhưng lúc này nó đã nhăn nhúm vì động tác cởi đồ thô bạo hôm qua.

Sau khi vội vàng đánh răng rửa mặt, Phó Tiểu Vũ trực tiếp đón xe chạy đến shop đồ ngoài khu nghỉ dưỡng bắt đầu chọn quần áo. Bởi vì thời gian quá gấp, y thử mấy bộ vừa kích cỡ rồi ôm một loạt đồ hoa văn màu sắc khác nhau đi tính tiền.

Chờ lúc Hứa Gia Lạc quay về phòng mình, hắn phải trợn mắt há hốc miệng khi nhìn thấy một màn –

Trên giường hắn chất đầy sơ mi và quần dài, thậm chí mấy hộp đựng khuy măng sét cũng đang mở bung ra. Bàn dùng để ủi quần áo của khách sạn đã bị gỡ ra, nhưng không được dùng.

Cửa nhà vệ sinh mở rộng, bên trong truyền đến tiếng nước rào rào.

“Tiểu Vũ?”

Hứa Gia Lạc thử thăm dò đi về phía đó.

“A – Sao anh về muộn thế!” Omega để người lõa lồ, đầu tóc dính đầy bọt dầu gội đứng dưới vòi sen: “Cha anh đến rồi hả? Em vẫn chưa chọn quần áo xong mà, còn phải sấy tóc nữa cơ. Mẹ kiếp, mẹ kiếp.”

“Ông ấy vừa xuống máy bay, đang trên đường đến.”

Cho đến bây giờ Hứa Gia Lạc chưa từng thấy Phó Tiểu Vũ mất bình tĩnh đến thế này, nhất thời bỗng muốn bật cười.

Phó Tiểu Vũ đang rất lo lắng nên không phát hiện nụ cười trên mặt Alpha. Y nhanh chóng tắm rửa sấy tóc xong xuôi rồi chạy ngay vào phòng bắt đầu lần lượt thử từng bộ đồ.

“Anh thấy cái này được không? Hay là cái này?”

Bởi vì dáng vẻ trần truồng thay đồ của Phó Tiểu Vũ thật sự quá đáng yêu, thế nên cả quá trình nụ cười của Hứa Gia Lạc không hề tắt: “Đẹp lắm, cái này cũng không tệ. Em đổi sang chiếc kia thử chút xem?”

Hắn ngắm không đủ, thế là bèn dựa ra sau sô pha, lập tức phải hít một hơi.

Đậu má, quên mất là cổ chưa thể bị chạm vào.

Hắn vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng âm thanh đó đã thu hút sự chú ý của Phó Tiểu Vũ.

Rốt cuộc Omega cũng kịp phản ứng lại. Không biết dáng vẻ lười biếng ngắm nhìn mình thay đồ chọc giận Phó Tiểu Vũ ở chỗ nào, chỉ thấy y vọt thẳng tới đá Hứa Gia Lạc một cú.

“Bé mèo đực à.”

Dù bị đạp, nụ cười vẫn đọng trên mặt Hứa Gia Lạc. Hắn đứng dậy nhấn Omega vào lòng mình, thấp giọng nói: “Cha anh với anh chung một khiếu thẩm mỹ, một tính cách, nhưng mà chuyện này không quan trọng. Quan trọng là anh yêu em, dù em có mặc bao vải rách thì ông ấy cũng sẽ thích khi thấy em mà thôi, em biết không?”

Omega đang sốt ruột hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình phục: “Ừm.”

Y yên lặng một lúc, sau đó lại ngẩng đầu lên bướng bỉnh hỏi: “Vậy… Theo anh, rốt cuộc là chiếc nào thì đẹp?”

“…”

Cuối cùng Phó Tiểu Vũ chọn chiếc sơ mi màu xanh Morandi, phối với khuy măng sét vàng hình hoa hồng, dáng vẻ rất khiêm tốn, là cách ăn mặc thích hợp để gặp phụ huynh.

Lúc Hứa Lãng đến, bầu trời Phuket đang đổ cơn mưa nhỏ. Ba người họ ngồi vào bàn gỗ cạnh bể bơi, Hứa Gia Lạc thì tới quầy bar gọi ba ly nước dưa hấu.

“Cháu chào chú ạ. Cháu họ Phó… Tên là Phó Tiểu Vũ, chú cứ gọi cháu Tiểu Vũ là được ạ.”

Phó Tiểu Vũ thật sự chưa từng trải qua chuyện gặp phụ huynh. Ban đầu y còn ngồi xuống, nhưng khi tự giới thiệu lại vô thức đứng dậy, sau đó bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.

Trong công viêc, y đã gặp rất nhiều ông chủ lớn, tinh anh trong ngành. Dù gặp hạng người gì, y vẫn có thể giữ được tỉnh táo vào khéo léo, nên cho đến giờ y chưa từng trúc trắc đến vậy.

“Cháu mau ngồi đi.” Hứa Lãng ngồi ở đối diện, nhẹ nhàng nói: “Lần trước chúng ta đã gặp nhau một lần ở trước nhà Lạc Lạc, có điều vội vàng quá, hơn nữa còn xảy ra chút sai sót nhỏ. Vệ sĩ bất cẩn đẩy cha cháu một cú, thật sự là ngại quá.”

“Lần đó đúng là ngoài ý muốn mà, về sau cha cháu cũng không sao. Mong chú đừng bận lòng.”

Đương nhiên Phó Tiểu Vũ vẫn còn nhớ rõ. Lần đó đúng là y có liếc nhìn qua Hứa Lãng một chút từ đằng xa, có điều cho tới hôm nay rốt cuộc y mới có cơ hội gặp mặt cha của Hứa Gia Lạc đàng hoàng.

Hứa Lãng cũng đeo cặp kính gọng vàng, cũng có đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, ngũ quan của ông quả thật giống như một Hứa Gia Lạc bản lớn tuổi hơn. Có điều dù là dáng người hay khí chất thì Hứa Lãng lại khác với đứa con trai khá phản nghịch của mình, nom ông nho nhã và dịu dàng hơn một chút.

Đây là một Alpha lớn tuổi khiến Phó Tiểu Vũ cảm thấy dễ dàng thân thiết.

Hứa Lãng khẽ mỉm cười, đoạn nhìn thoáng qua Hứa Gia Lạc đang chọn đồ uống: “Tiểu Vũ, trước đó Lạc Lạc nói chia tay với cháu, đúng là thằng bé sai rồi. Chú là người làm cha nên hiểu rõ nó lắm. Khoảng thời gian ấy chú thấy nó thất hồn lạc phách, cũng biết từ đáy lòng nó cần cháu đến mức nào, nhưng dù sao đi chăng nữa thì thằng bé cũng đã sai, có tha thứ hay không đều phải xem suy nghĩ của cháu. Trước đó chú vẫn luôn lo lắng, nhưng giờ xem ra thì nó không đánh mất cháu rồi. Là một người làm cha, chú thật sự rất biết ơn. Cháu là một Omega rất kiên cường, cũng rất tuyệt vời. Về phương diện này, con trai chú không bằng cháu.”

Phó Tiểu Vũ sững sờ một chốc.

Hứa Lãng nom thì dịu dàng, nhưng lúc nói chuyện lại không hề do dự, câu nào câu nấy ngắn gọn mà chân thành.

“Cháu…”

Phó Tiểu Vũ được khen ngợi một cách thẳng thắn, nhất thời không biết nên làm thế nào.

“Lần này chú tới rất vội, nhưng mà nghe thấy hai đứa đã ký hiệu, chú thực sự sốt ruột. Trước đó Lạc Lạc đã sai một lần, là một người cha, lần này chú không thể để cháu cảm thấy nhà họ Hứa đối xử lạnh nhạt với cháu được. Chú đến đây, ngoại trừ muốn gặp cháu ra thì còn muốn cho cháu một thứ.”

Nói đến đây, Hứa Lãng rút từ trong túi của mình một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ rất trang nhã. Ông đặt nó lên bàn rồi đẩy tới: “Cháu mở ra nhìn xem một cái đi.”

Trong lòng Phó Tiểu Vũ lờ mờ cảm giác đươc điều gì, nên khi chạm ngón tay vào chiếc hộp nhung đỏ này, y không khỏi chần chừ một chút.

“Mở ra đi.” Hứa Lãng nhìn Phó Tiểu Vũ, dịu dàng mỉm cười.

Phó Tiểu Vũ hít vào một hơi, cuối cùng vẫn chậm rãi mở chiếc hộp kia ra.

Bên trong, là một viên kim cương xanh lớn lấp la lấp lánh.

“Chú ơi, cháu… Cháu không thể nhận cái này đâu ạ.”

Dĩ nhiên Phó Tiểu Vũ không phải là người chưa từng trải việc đời, nhưng khoảnh khắc ấy y vẫn lập tức căng thẳng.

Viên kim cương xanh này quá quý giá, nhìn qua hẳn phải nặng bảy, tám carat. Mặc dù không rành rẽ về đá quý lắm, nhưng y vẫn cảm thấy kinh ngạc.

“Nó quý giá quá ạ.”

Phản ứng của Phó Tiểu Vũ không nằm ngoài dự kiến của Hứa Lãng.

“Cháu cũng có thể nhận ra rằng đây là viên kim cương mà chú không có khả năng mua ngay trong đêm được.”

Hứa Lãng không sốt ruột, chỉ trầm ấm nói: “Đây là thứ mà hơn mười năm trước, chú đã mua cho Omega của mình là Mộ Dung Tịnh Nhã ở Hongkong. Nó là đồ tốt, năm đó giá hơn chín trăm nghìn đô, giờ đã tăng giá không ít, chú còn mua bảo hiểm cho nó nữa. Ban đầu chú định đưa cho Tịnh Nhã làm quà kỷ niệm mười lăm năm kết hôn, tiếc là… Chú nghĩ chuyện xảy ra sau đó Lạc Lạc đã nói cho cháu rồi. Cho nên viên kim cương Vĩnh hằng này vẫn không được đưa ra ngoài, bao năm qua vẫn bị chú khóa trong két sắt.”

Phó Tiểu Vũ không lên tiếng. Mặc dù đúng là y biết chuyện xưa của Hứa Lãng và Mộ Dung Tịnh Nhã, nhưng cũng cảm thấy mình không có lập trường mở miệng vào lúc này.

“Trước đó chú và Mộ Dung Tịnh Nhã xem như đã chính thức làm hòa rồi.”

Hứa Lãnh nhìn chiếc hộp nhỏ, trong ánh mắt nhuốm vẻ dịu dàng sâu lắng. Ông chậm rãi nói: “Nhưng mà cuối cùng chú lại không tặng viên kim cương này cho người ấy. Thực ra chuyện này cũng là ý của Tịnh Nhã – Kim cương dù đắt giá thật đấy, nhưng tấm lòng muốn ở bên nhau mới là thêm gấm thêm hoa. Cả đời này của chú và người ấy không có tình yêu hoàn hảo. Chỉ là lớn rồi, có vài chuyện không muốn ghi sâu vào lòng nữa, vì đến cùng thì hối hận và tiếc nuối càng nhiều hơn.”

“Nhưng cháu và Lạc Lạc thì khác. Tịnh Nhã vốn kiệm lời, nhưng với chuyện này lại giống như ý của chú. Hai chú chỉ có mình Lạc Lạc thôi, thằng bé yêu cháu, chú và Tịnh Nhã cũng mong cho sau này hai cháu có thể vĩnh viễn hạnh phúc, giống như tên của viên kim cương này – Vĩnh hằng.”

“Chú…”

Giọng Phó Tiểu Vũ run run.

“Nhận lấy đi.”

Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ sau lưng Phó Tiểu Vũ. Hứa Gia Lạc đặt ba ly nước dưa hấu lên bàn, đoạn vỗ vỗ vai Omega.

Hắn nhìn thoáng qua viên kim cương xanh Vĩnh hằng kia, lập tức lại dời mắt sang nhìn về phía Hứa Lãng.

Giữa cha con, có rất nhiều lời không cần nói cũng đủ hiểu rõ. Thật ra từ lúc Hứa Lãng vội vàng bay tới ngay trong đêm, bằng trực giác của mình, Hứa Gia Lạc đã cảm nhận được Hứa Lãng sẽ làm gì.

“Nhận đi cháu.”

Hứa Lãng cũng nhìn Phó Tiểu Vũ. Trên khóe mắt của ông đã hằn rất nhiều nếp nhăn, nhưng trong mắt vẫn trong suốt như cũ: “Đứa nhỏ ngoan.”

Phó Tiểu Vũ không nói gì nữa. Y yên lặng cúi đầu, trân trọng nắm chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay.

Trên người của Alpha trung niên này, y cảm nhận được sự trân trọng, khiến mũi y cay xè.



Đêm đó, Hứa Lãng lại lên máy bay về nước. Hiển nhiên ông không an tâm về Mộ Dung Tịnh Nhã vừa phẫu thuật xong, nên cũng không ở lại đảo Phuket thêm.

Trong đêm đó, Phó Tiểu Vũ gần như ngẩn người nhìn chằm chằm vào viên kim cương xanh đặt trong hộp nhung đỏ.

“Đang nghĩ gì thế?” Hứa Gia Lạc vuốt ve tóc Omega từ sau lưng.

“Đang nghĩ…” Phó Tiểu Vũ bỗng quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Hứa Gia Lạc, anh nói xem, đây coi như là… Cầu hôn, hay là muốn kết thông gia nhỉ?”

Đương nhiên là y vẫn còn ngơ ngác, đến nỗi nói ra một từ rất cổ – Kết thông gia.

“Gì cũng đúng hết.”

Hứa Gia Lạc cố ý nói một cách thản nhiên, còn hỏi ngược một câu: “Vậy em có đồng ý không?”

“… Nè.” Phó Tiểu Vũ khép chiếc hộp lại.

Ít nhiều gì y cũng hơi tủi thân, nhưng lại cảm thấy bên kia đã đưa thứ quý giá như thế mà mình tủi thân thì hình như không nên. Y dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy anh không cầu hôn à?”

Mặc dù rất tầm thường, nhưng mà y…

“Tiểu Vũ, em có biết trên đường tới sân bay về đây anh thấy Hồ Hạ đang làm gì không?”

Hứa Gia Lạc bỗng đổi chủ đề.

“Làm gì?”

Phó Tiểu Vũ hơi bất mãn. Nếu nói y hỏi Hồ Hạ làm gì, chi bằng nói là y đang hỏi tại sao Hứa Gia Lạc lại đột ngột nhắc đến chuyện này.

“Ban đầu Hồ Hạ muốn tẩy hình xăm ngu ngốc kia đi, là dòng chữ XX anh vĩnh viễn yêu em ấy. Kết quả vì thực sự quá đau nên vẫn không xóa được.”

“Vì, thế, nên?” Quả thực Phó Tiểu Vũ đang nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Gia Lạc, tốt hơn là anh bớt nói nhảm đi.

“Cho nên anh đã nghĩ, đau đến mức không xóa sạch được, ừ, là không xóa được ấy, chuyện này không phải giống như ký hiệu đó sao? Đó không phải là điều anh mong muốn sao?”

Ý cười trong mắt Hứa Gia Lạc càng lúc càng dịu dàng.

Nói đến đây, Phó Tiểu Vũ cũng đã phản ứng lại.

Mà Hứa Gia Lạc bỗng nhiên quỳ một gối xuống. Hắn tựa như chàng kỵ sĩ khuất phục trước nhà vua, cúi thấp đầu cho Phó Tiểu Vũ nhìn gáy của mình –

Trên làn da chỗ đó có một hình xăm còn ửng đỏ.

Hình xăm đó không phải là dòng chữ “Phó Tiểu Vũ anh vĩnh viễn yêu em” giống như Hồ Hạ, mà là ba chữ cái đẹp đẽ và ngắn gọn, đằng sau là ba con số.

FXY-188.

Đó là Phó Tiểu Vũ là sinh nhật của y.

*Pinyin tên của Phó Tiểu Vũ là Fu Xiaoyu.

Vĩnh viễn in dấu nơi gáy Alpha.

“Phó Tiểu Vũ, anh yêu em.”

Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên thành kính nhìn Omega của mình: “Xin em hãy kết hôn với anh, cùng qua một đời với anh. Từ về sau, mỗi một sinh nhật, em hãy cùng ở bên anh, luôn luôn mỉm cười, được không?”

“Được.”

Phó Tiểu Vũ cười, nước mắt bỗng trào ra.

Y nhào vào lòng Alpha của mình.

Yes, I do.

___________

Hết chương 128.

Bình luận

Truyện đang đọc