TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

“Được rồi.”

Hứa Gia Lạc nhanh chóng giãy giụa khỏi nỗi trống rỗng, hắn vỗ vỗ đầu Phó Tiểu Vũ thấp giọng hỏi: “Sờ xong chưa?”

Nghe vậy Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, trên khóe mắt đuôi mày ngập tràn ý cười không che giấu nổi. Có điều vì lịch sự nên y mới không bật cười thành tiếng, đoạn vẫn dùng đôi mắt to tròn ngắm ngực Hứa Gia Lạc.

“Sờ đủ rồi đấy.” Hứa Gia Lạc hơi hung dữ nói.

Nhưng mà Phó Tiểu Vũ vẫn chưa “Sờ đủ”, y bỗng đẩy Alpha dựa lên tủ đầu giường, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt Hứa Gia Lạc.

Hứa Gia Lạc sửng sốt. Omega đang cưỡi trên người hắn có đôi mắt vừa to tròn vừa trong sáng, đôi mắt ấy đang nhìn hắn một cách chăm chú và cương quyết.

Đây là một tư thế vô cùng có tính tấn công.

Phó Tiểu Vũ thực hiện bước đầu tiên của đi săn, nhưng lại kẹt ở bước tiếp theo.

Mặt y hơi hướng về phía trước một chút, nhưng đương nhiên hôn từ góc độ này sẽ chạm vào mũi. Thế là y không thể không thất bại lùi về, lại lần nữa chăm chú nhìn Hứa Gia Lạc.

Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, hiển nhiên là hắn không quen bị Omega ôm mặt nhìn chằm chằm thế này. Nhưng hắn còn chưa kịp giãy giụa thì Phó Tiểu Vũ đã tìm xong góc độ lần nữa đè hắn lại, nhanh nhẹn hôn…

Bờ môi Hứa Gia Lạc suýt nữa bị cắn rách, tức thì đầu lưỡi bị mút mát đầy thô bạo và nhiệt tình.

Omega này vẫn là người chơi mới đầy vụng về, nhưng dường như y có bản năng của họ nhà mèo, lúc hôn môi toát lên vẻ tấn công mãnh liệt hơn trước đó.

Hứa Gia Lạc bị hôn đến mức xương cụt cũng tê dại, hắn không thể nói là thoải mái hay đau nhức, nhưng cảm giác bị xâm lược trên tinh thần ấy là thật sự.

Hắn nhẫn nại mấy giây, cuối cùng vẫn kéo Omega ra khỏi người mình.

Lúc hai người tách môi ra, tiếng hít thở của Hứa Gia Lạc hơi hổn hển. Hắn cố trấn tĩnh lại mấy giây, sau đó thấy Phó Tiểu Vũ vẫn hưng phấn nhìn môi mình với đôi mắt sáng lấp lánh, Hứa Gia Lạc bèn nhanh chóng ra tay trước ôm lấy Omega thấp giọng hỏi: “Phó Tiểu Vũ, tôi nói cho cậu một bí mật thì cậu cũng phải nói cho tôi một bí mật chứ.”

“Bí mật gì cơ?” Quả nhiên Omega đã bị dời lực chú ý.

“Nói cho tôi biết, người đầu tiên cậu thích là ai?” Hứa Gia Lạc hỏi một cách sâu xa.

“Anh còn không biết à?” Phó Tiểu Vũ bỗng hơi chột dạ.

“Hàn Giang Khuyết ư? Phó Tiểu Vũ, Hàn Giang Khuyết chỉ là người duy nhất cậu chủ động tỏ tình thôi.” Hứa Gia Lạc chọc thủng y chẳng hề khách sáo: “Tôi không tin từ nhỏ đến giờ cậu chưa thích ai, nhất là vào lứa tuổi dậy thì hồi cấp hai cấp ba, chẳng lẽ cậu không có cảm giác rung động muốn nhìn lén bạn học nào một chút? Không có một lần nào là điều không thể, đúng chứ?”

“Tôi…”

Ban đầu Phó Tiểu Vũ chỉ vô thức né tránh thôi, nhưng lập tức y nhận ra chút đề phòng kém cỏi đó của mình hoàn toàn không thể đối phó với sức quan sát của Alpha này được.

“Hồi cấp hai từng có…” Cuối cùng y cũng ngoan ngoãn đáp, dù vẫn rất căng thẳng: “Nhưng không phải là bạn cùng lớp.”

“Tôi biết.” Hứa Gia Lạc không nhịn được cười: “Nhất định cậu học ở lớp Omega rồi.”

“Ừm.” Mặt Phó Tiểu Vũ bỗng ửng đỏ: “Là, là bạn trai Alpha của một bạn cùng lớp, tên là… Hàn Úc.”

Nói xong câu đó Phó Tiểu Vũ trầm mặc rất lâu. Hồi ức tựa như cơn gió năm xưa, đột nhiên ùa ngược vào lòng y.

Năm 14 tuổi, Phó Tiểu Vũ vừa phân hóa thành Omega cấp A, điều này khiến Phó Cảnh thực sự tự hào trong một thời gian dài.

Y có đẳng cấp pheromone xuất sắc nhất trên giấy tờ, là cậu lớp trưởng nhỏ mà giáo viên chủ nhiệm tin tưởng nhất.

Nhưng Omega mà Phó Tiểu Vũ của năm 14 tuổi ấy hâm mộ nhất tên là Giả Ức.

Đó là một Omega chỉ vẻn vẹn cấp C, gia cảnh thành tích học tập đều kém cỏi, thậm chí tướng mạo cũng không thể nói là xuất sắc.

Giả Ức là Omega đầu tiên trong lớp có bạn trai Alpha.

Alpha kia tên Hàn Úc, lớn hơn mấy người họ bốn năm tuổi, là kiểu “Trai hư”. Bình thường cậu ta tụ tập đàn đúm ở mấy quảng trường bên ngoài, còn học phim Hồng Kông Young and Dangerous mặc áo jacket da mua ở chợ đêm, trên mặt có vết sẹo vì đánh nhau, còn xỏ cả một loạt hoa tai.

*Người trong giang hồ hay Young And Dangerous – (Tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người Trong Giang Hồ) – là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.

Đương nhiên tiểu lưu manh hàng thật giá thật này và học sinh ngoan như Phó Tiểu Vũ là người của hai thế giới.

Lần gặp mặt duy nhất của hai người họ là vào một buổi chiều mùa đông.

Hàn Úc leo tường ở cửa sau trường, kết quả lúc nhảy xuống lại ngã đánh bịch như chó cạp bùn trước mặt Phó Tiểu Vũ đang im lặng quét tuyết.

Phó Tiểu Vũ giật nảy mình, y nên báo cáo trường hợp có người ngoài trường leo tường đi vào. Nhưng cậu thiếu niên dính máu đầy mặt kia lại phớt lờ xoa mặt mình một cái, đoạn tí tởn cười “Suỵt” một tiếng với Phó Tiểu Vũ. Hàn Úc cười khoe hàm răng trắng bóc, nói với y: “Nè, cậu không được báo với thầy cô đâu đấy. Ba ngày không gặp Giả Ức tôi nhớ muốn chết rồi. Tôi nhìn em ấy một chút rồi đi ngay, nghe thấy không, cậu tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”

Không đợi Phó Tiểu Vũ đang cầm cây chổi trả lời, Hàn Úc đã vọt vào tòa nhà dạy học nhanh như chớp.

Đang mùa đông lạnh, cậu ta vẫn mặc chiếc jacket da rách rưới, lúc chạy trốn hơi run run vì lạnh, cũng chẳng hề có cảm giác của phim Young and Dangerous. Cậu ta ngã đến máu me đầy mặt mà vẫn cười vui vẻ, chỉ vì cuối cùng cũng có thể “Được gặp Giả Ức”.

Sau đó Phó Tiểu Vũ không báo cáo việc ấy với giáo viên.

Chuyện này không phải là phong cách vốn có của y.

Những nỗi lòng bí ẩn của thiếu niên chẳng thể nào chia sẻ với bất cứ ai, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không thấu suốt.

Nhưng từ đó về sau, y thường xuyên chú ý đến Giả Ức, bởi vì Hàn Úc sẽ xuất hiện bên cạnh cậu ấy. Có lúc Hàn Úc cầm mấy que thịt xiên nướng đứng ở cổng trường, đôi khi lại lén lút trốn ở góc nào đó trong trường.

Phó Tiểu Vũ đã từng vô tình nhìn thấy Giả Ức và Hàn Úc hôn nhau trong phòng chứa đồ bụi bặm. Nơi góc kín bí ẩn và vắng vẻ, chiếc hoa tai giả kim cương rẻ tiền trên tai Hàn Úc đang lấp lánh lóe sáng.

Phó Tiểu Vũ đã nói chuyện ở phòng chứa đồ cho Phó Cảnh hay, Phó Cảnh ghét bỏ bảo với y “Omega yêu sớm là đồ đê tiện”, cuối cùng y cũng nhu nhược đồng ý.

Là lần đầu tiên thích đúng không?

Thực ra trước hôm nay, Phó Tiểu Vũ chưa từng thừa nhận với chính bản thân mình. Cho đến giờ phút này dưới sự ép hỏi thẳng thừng của Hứa Gia Lạc, y mới nói thành lời.

Đúng thế, y đã từng thích Hàn Úc.

Thiếu niên hư hỏng bất lương cũng được, mà yêu sớm cũng chẳng sao.

Phó Tiểu Vũ biết, mình thích ánh sáng trên vành tai của người ấy.

Bởi vì thứ ánh sáng vẫn có thể lấp lánh trong bụi mờ ấy… Thuộc về trái tim của thiếu niên.

…..

“Phó Tiểu Vũ.”

Hứa Gia Lạc vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, mãi đến khi Phó Tiểu Vũ nói xong câu cuối cùng rốt cuộc hắn mới bảo: “Là thế đấy.”

Câu nói này khá đột ngột, nhưng Phó Tiểu Vũ lại cảm thấy hình như mình đã hiểu rõ.

“Lần đầu tiên thích là thế đấy.” Hứa Gia Lạc nhẹ nói: “Ai cũng cho rằng mối tình đầu sẽ có sức sống mãnh liệt, nhưng thực tế lại luôn chấm dứt chẳng hề vì gì cả. Thực ra ai ai cũng đều có câu chuyện về một người.”

“Còn anh? Anh cũng thế sao?” Phó Tiểu Vũ không nhịn được hỏi.

“Ừ.” Hứa Gia Lạc rất bình tĩnh: “Tôi cũng thế.”

“Nhưng mà Văn Kha và Hàn Giang Khuyết… Hai người họ không hề chấm dứt đúng không?” Phó Tiểu Vũ truy hỏi.

“Đúng vậy.” Hứa Gia Lạc miễn cưỡng cười cười: “Nhưng không nhắc đến họ, đây là hai người may mắn, là hàng mẫu giới hạn hiếm có. Dù thế nào đi chăng nữa thì trong chuyện tình yêu lần đầu thích ai không quan trọng, mà cuối cùng yêu ai mới là quan trọng, nhỉ?”

Giọng điệu nói chuyện của hắn lười biếng mà bất cần đời, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Tựa như hết thảy những hãi sợ nghi ngờ tuổi ấu thơ không có gì ghê gớm, giống như… Tất cả chúng ta dù có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cuối cùng đều vẫn sẽ hạnh phúc.

Có một giây Phó Tiểu Vũ không kìm được nghĩ, nếu lần phát tình này không có ngày dừng lại thì tốt biết bao.

Y bỗng khàn giọng nói: “Hứa Gia Lạc, tôi…”

“Không phải chứ, lại đến rồi hả?” Mặc dù giọng Hứa Gia Lạc hơi ghét bỏ, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.

“Ừm.” Phó Tiểu Vũ phát ra một tiếng ưm rất nhỏ, chính y cũng không biết mình đã bật ra âm thanh đó như thế nào.

Phó Tiểu Vũ nghiêng người qua, bỗng dùng lưỡi ngậm lấy dái tai của Hứa Gia Lạc. Y biết, Hứa Gia Lạc xỏ lỗ tai.

“Lần này, liệu anh có thể… Đeo hoa tai chơi tôi được không Hứa Gia Lạc?”

Phó Tiểu Vũ nói.

Hứa Gia Lạc nâng mặt y lên, lúc này đôi mắt của Alpha thẳm sâu đến mức hơi nguy hiểm.

Hắn không nói thêm lời nào mà để người trần truồng xuống giường kéo ngăn thứ hai của tủ quần áo ra tìm hồi lâu, sau đó mới quay lại đưa một chiếc hoa tai kim cương đen nho nhỏ cho Phó Tiểu Vũ.

Omega cưỡi trên eo hắn nghiêm túc muốn đeo hoa tai, nhưng lỗ tai ấy nhiều năm không đeo trang sức đã hơi khép miệng lại. Phó Tiểu Vũ chưa từng tiếp xúc với những thứ này nên đeo khá vụng về. Chiếc hoa tai kia xỏ được một nửa thì gặp lực cản, y lập tức do dự không dám tiếp tục đẩy vào.

“Đưa cho tôi.”

Hứa Gia Lạc không kiên nhẫn đợi được nữa.

Phó Tiểu Vũ lúng ta lúng túng thả tay ra.

Hứa Gia Lạc cầm chiếc hoa tai kia ép mạnh vào, sau đó gài nút chặn lại. Trên lòng bàn tay hắn dính chút máu, Hứa Gia Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua hững hờ liếm sạch vết máu, sau đó tháo kính xuống vứt lên tủ đầu giường.

“Xoay người sang chỗ khác.”

Alpha đang đeo hoa tai nói với Phó Tiểu Vũ: “Lần này tôi sẽ đi vào từ phía sau.”

Tác giả có lời:

Ngại quá thực ra hôm nay đăng có một nửa thôi. Đêm tôi ăn hải sản không tươi nên bị dị ứng nổi ban đỏ, phải chạy đến phòng khám cạnh đó tiêm một mũi. Ngày mai nếu không còn ngứa thì tôi sẽ cố gắng đăng nhiều thêm một chút.

______________

Hết chương 31.

Bình luận

Truyện đang đọc