TÌNH YÊU KỲ LẠ ĐÃ XUẤT HIỆN

Bởi vì Phó Tiểu Vũ có dáng người hơi gầy, nên lớp da mu bàn chân của y cũng rất mỏng, loáng thoáng lộ ra những mạch máu màu xanh nhạt. Chỉ trên một bàn chân mảnh khảnh đã có đến ba nốt ruồi son nho nhỏ.

“Chỗ này có ba nốt, em biết chứ?” Hứa Gia Lạc hỏi.

“Em biết.” Phó Tiểu Vũ trả lời rất tự tin. Y là người luôn cắt móng chân theo thường lệ, và để ý đến vẻ đẹp toàn thân trên dưới của mình hơn những người bình thường.

Hứa Gia Lạc mỉm cười, nhưng cũng không nhụt chí. Hắn dò dẫm dọc theo bắp chân lên phía trên, mỗi khi tới một nốt ruồi son nào, ngón tay hắn lại hơi dừng lại một cách sâu xa.

“Bảy, tám.” Hắn lần tới mép đùi của Omega, bỗng nhiên kìm lòng chẳng đặng lấy móng tay bấm mạnh vào làn da non mềm chỗ đó, thấp giọng nói: “Chín.”

Phó Tiểu Vũ sửng sốt một chút, đây chính là nốt ruồi nhiều hơn so với số lượng y tưởng tượng.

Cảm giác đau nhói khiến y ngơ ngác, dường như trò chơi lần này đang dần dà trở nên khó lường.

“Đưa tay cho anh nào.”

Theo lời Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn giơ tay ra đặt lên lòng bàn tay bằng phẳng của Alpha.

Mày mặt Hứa Gia Lạc chan chứa ý cười, hắn nhìn từng ngón từng ngón một, vừa đếm vừa thưởng thức….

Móng vuốt nhỏ xinh này được hắn tu sửa đến ngay cả móng tay, thật là xinh đẹp.

Hắn nhìn hết một tay, lại xem sang tay khác.

“Ba mươi ba.”

Rốt cuộc Hứa Gia Lạc cũng đếm xong tay chân của Omega, đoạn hắn đè hai tay Phó Tiểu Vũ bên cạnh đầu. Đây là một tư thế rất áp bách, mùi bạc hà cũng lập tức nồng hơn.

“Bây giờ đếm ở đâu?” Phó Tiểu Vũ khá căng thẳng, y nhỏ giọng hỏi.

“Mặt.” Đằng sau mắt kính, đôi mắt hẹp dài của Hứa Gia Lạc càng thêm u tối thăm thẳm hơn. Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt của người ấy đang chậm rãi tuần tra tới lui trên mặt mình. Trong đôi mắt ấy dường như kèm theo cả nhiệt độ, theo từng tấc da mà càng thêm bỏng rẫy.

“Đếm, đếm xong chưa?”

Chỉ mới mười mấy giây thôi, đường chân tóc trên trán Phó Tiểu Vũ đã tứa mồ hôi. Y bị nhốt chặt dưới thân Hứa Gia Lạc, tựa như đặt mình trong sào huyệt của mãnh thú, và đang bị dò xét trước khi mãnh thú nuốt chửng.

Y không kìm lòng nổi, nhỏ giọng thúc giục.

“Phó Tiểu Vũ, trên mặt em có mấy nốt ruồi?” Hứa Gia Lạc hỏi.

Câu hỏi bất thình lình này khiến Phó Tiểu Vũ không kịp phản ứng, y vô thức trả lời: “Ba nốt.”

Ở đuôi lông mày bên phải một nốt, dưới mắt một nốt, trên cằm một nốt, y đã thuộc nằm lòng.

Lúc bật cười nom Hứa Gia Lạc quyến rũ xiết bao. Hắn bất chợt thơm má Phó Tiểu Vũ một cái: “Thật ra vừa rồi anh vốn không đếm, vì anh biết một Omega thích chưng diện như em nhất định sẽ nhớ rất rõ trên mặt mình có bao nhiêu nốt ruồi.”

Phó Tiểu Vũ không không nhịn được cười. Y quay đầu sang, nghĩ đến việc Hứa Gia Lạc hiểu mình như thế bèn kìm lòng không đặng cọ cọ trán vào đôi môi Alpha.

Trò chơi vẫn đang tiếp tục. Hứa Gia Lạc đếm xong bả vai và lồng ngực Phó Tiểu Vũ rồi lật người y lại, để Omega nằm sấp trên giường mình.

Và rồi phương tiện dùng để đếm đã từ ngón tay biến thành nụ hôn tự bao giờ. Hứa Gia Lạc hạ từng chuỗi hôn dọc từ sống lưng của Phó Tiểu Vũ, mãi đến bờ mông vừa tròn đầy vừa căng mẩy.

Dần dà, những nụ hôn trở nên mất kiểm soát. Khoảng cách giữa những con số đếm càng lúc càng không kiềm nổi mà trở nên dài dằng dặc hơn.

Trên cặp mông trắng nõn như tuyết có điểm mấy nốt ruồi son nho nhỏ khiến Hứa Gia Lạc chợt nhớ đến mùi pheromone Tử la lan của Omega nằm trên giường mình còn có một cái tên khác, đó chính là Tuyết rơi chốn bùn lầy. Giờ ngẫm lại, cái tên này đúng là rất chính xác.

Mặc dù Omega và Alpha trong cùng một chiếc chăn vẫn chưa thật sự tiến hành ký hiệu, nhưng hương vị pheromone của đôi bên càng lúc càng nồng nàn hơn.

Tấm lưng thon nuột của Phó Tiểu Vũ cũng đẫm không ít mồ hôi. Y thở vừa hổn hển vừa nhẹ nhàng, lại kìm không được mà thầm thì: “Hứa Gia Lạc… Anh, anh đếm xong chưa vậy?”

“Sáu mươi tám.” Sau khi đếm xong toàn bộ phía sau của Omega, cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng chống người dậy để Phó Tiểu Vũ lần nữa nằm ngay ngắn lại.

Sáu mươi tám nốt ruồi.

Hiển nhiên Phó Tiểu Vũ thở một hơi thật dài, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng: “Không đến bảy mươi nha.”

Trong đầu y vẫn quẩn quanh chuyện đánh cược, mặc dù không thắng, nhưng mà không thua cũng được.

“Hay mình huề nhé?”

Hứa Gia Lạc nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi bất thình lình cúi đầu mút hai nụ hoa nho nhỏ xinh xinh trên ngực Phó Tiểu Vũ một cái, đoạn ngẩng đầu nói: “Hai cái này cũng tính chứ?”

Phó Tiểu Vũ bị ngậm chỗ đó, lập tức bật lên một tiếng rên sung sướng từ mũi. Nhưng y lập tức đẩy Hứa Gia Lạc ra khỏi ngực mình, rồi ngượng ngùng lí nhí: “Đừng mà, hai viên này không phải đâu.”

Quả đúng là không phải, Hứa Gia Lạc nheo mắt nghĩ.

“Vậy là không thua cũng không thắng à?” Hắn bật cười hỏi.

“Không thua không thắng.” Mặt Phó Tiểu Vũ đỏ rần rần: “Nhiều lắm coi như hòa nhau, sao nào?”

“Được lắm, em cố ý chọc giận anh đấy Phó Tiểu Vũ.”

Hứa Gia Lạc cố tình lắc lắc đầu. Nói đoạn, hắn bỗng chui vào dưới chăn.

“Hứa Gia Lạc, anh…”

Phó Tiểu Vũ lập tức căng thẳng tột độ, nhưng vì phần eo không thể nào dùng sức nên chỉ đành nằm yên ở đó. Y không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có xúc giác là cảm nhận được.

Ngờ đâu Alpha lại dùng ngón tay đẩy mông y ra, để chốn bí ẩn và đang lén lút nổi phản ứng lồ lộ ra trong không khí.

“Đừng, đừng mà…” Phó Tiểu Vũ không thể không tạm từ bỏ sự kiêu ngạo để né tránh nỗi xấu hổ đột ngột: “Hứa Gia Lạc…”

Hứa Gia Lạc hôn lên chỗ đó, thấp giọng nói: “Sáu mươi chín này.”

Phó Tiểu Vũ run lẩy bẩy vì khoái cảm, y siết chặt lấy một góc gối và thở hổn hển hổn hển từng chặp, đoạn cố rướn người lên để nhìn xuống.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của y va phải Hứa Gia Lạc vừa ngẩng đầu lên nhìn…

Đôi mắt ấy nóng rừng rực, tựa như đang có thể lóe lên đốm lửa hồng.

“Thì, thì coi như sáu mươi chín đi.” Cả người Phó Tiểu Vũ nhũn như con chi chi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Hứa Gia Lạc chăm chú: “Vậy vẫn là chưa đến bảy mươi nốt.”

Đôi mắt y vừa tròn xoe vừa ướt đẫm, những tiếng thở hổn hển quấn quện lấy từng câu từng chữ.

Thái độ cố chấp ngốc nghếch này thoáng nhìn thì tưởng đang phân cao thấp, nhưng xem kỹ mới khiến người ta bất chợt hiểu được thật ra y đang làm nũng.

“Phó Tiểu Vũ, anh sẽ thắng.” Hứa Gia Lạc cười tươi rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh. Hắn đáp lời bằng chất giọng khàn khàn mà trầm thấp.

Còn chưa dứt lời, hắn đã lần nữa vùi đầu xuống dưới.

Lần này, hắn dùng tay nâng hai hòn trứng tròn tròn vướng víu của bé mèo con lên, sau đó mút thật lực vào đáy khu vực sinh dục của nhóc mèo đực một cái…

Hứa Gia Lạc dùng miệng mút cắn ra một dấu hôn màu đỏ hình trái tim thuộc về mình.

Lúc này Phó Tiểu Vũ không thể kìm nữa mà kêu lên một tiếng, đoạn mềm nhũn ngã nhào xuống giường.

Mà lúc này cuối cùng Alpha cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Đây là nốt ruồi thứ bảy mươi, nhân tạo.”

Phó Tiểu Vũ không thể nói gì được nữa.

Người y đẫm mướt mồ hôi, cơ thể ướt dầm dề run bần bật. Nhưng khi được Alpha và ôm vào lòng, y bỗng nghĩ:

Đúng thế, là nốt ruồi thứ bảy mươi.

Có lẽ nốt thứ bảy mươi này chính là chốn không người của hai người họ.

Trên thế giới này, không còn người thứ ba nào có thể tiến vào.

Rốt cuộc y kìm lòng không được nữa mà ôm chầm lấy cổ Hứa Gia Lạc, đoạn trao cho hắn một nụ hôn vừa dài vừa say đắm.

……

Cả kỳ phát tình kéo dài ba ngày.

Ba hôm đó Phó Tiểu Vũ xin nghỉ, thậm chí còn nhắn lại một câu cho Vương Tiểu Sơn: “Mấy hôm nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, sẽ không trả lời tin nhắn về công việc, cậu cứ quyết định công việc đi”, đoạn offline Dingtalk.

Vương Tiểu Sơn nhìn mấy chữ “Nghỉ ngơi đàng hoàng” kia, lâm vào trầm tư thật lâu.

Đương nhiên cậu ta biết Phó Tiểu Vũ đến kỳ phát tình, nhưng đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cậu ta lại trầm tư, bởi vì từ trước đến giờ giám đốc Phó chưa từng tồn tại chuyện “Nghỉ ngơi đàng hoàng” vào kỳ phát tình.

Ai ngờ được một Omega vốn luôn làm việc như thường bỗng nhiên bắt đầu “Nghỉ ngơi đàng hoàng” cơ chứ.

Mà cùng lúc đó, anh Hứa vốn xin nghỉ phép từ hồi đầu tuần lại cùng đồng thời nghỉ thêm năm ngày nữa, từ trực giác Vương Tiểu Sơn cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng cho dù thế nào, mấy hôm nay Phó Tiểu Vũ thật sự hoàn toàn không nghĩ đến công việc, có lẽ là vì y chưa hề rời khỏi Hứa Gia Lạc. Dường như cơ thể của hai người họ luôn có một bộ phận nào đó cứ muốn dính chặt lấy nhau, hoặc là ngón tay, hoặc gương mặt, hoặc là tóc.

Eo Phó Tiểu Vũ dần dần có thể cử động, cũng bởi thế nên càng thêm dính người. Đêm nào y cũng ôm chặt lấy cổ Hứa Gia Lạc tựa như một chiếc khăn quàng cổ.

Hứa Gia Lạc rất sợ nóng, nhưng ngày ngày bị một chiếc “Khăn quàng cổ” quấn lấy cũng khiến hắn thật sự hết cách.

Cuối cùng hắn chỉ đành đạp chăn ra, sau đó phơi hai đùi ra ngoài hứng gió để điều tiết cân bằng nhiệt độ cho mình.

Ba ngày chỉ như một thoáng qua, Phó Tiểu Vũ lại biến thành giám đốc Phó hoạt bát hăng hái kia.

Y vẫn cử động hơi bất tiện, nhưng vẫn có thể đứng tắm rửa hoặc ngồi ăn cơm. Nếu những việc này có thể làm, thì đương nhiên làm việc cũng không thành vấn đề.

Điều duy nhất hơi khó khăn chính là…

Trong nhà Hứa Gia Lạc không có laptop của y, cũng không có tài liệu của y.

“Hay là… Anh đến nhà em một chuyến để lấy cho em nhé?”

Hứa Gia Lạc hỏi.

Có điều lúc nói chuyện hắn cũng không nhịn được mà gãi gãi đầu. Đi lấy cũng không vấn đề gì, chỉ có điều Phó Tiểu Vũ lại đang ở biệt uyển Quân Nhã… Nếu như ở lại thành phố B thì cha hắn là Mộ Dung Tĩnh Nhã cũng ở đó.

Tuy nói Mộ Dung Tĩnh Nhã rất bận rộn, công thêm khu biệt thự đó rất rộng nên khó gặp mặt nhau, có điều lúc nghĩ đến vẫn khiến hắn hơi khó chịu.

“Được.”

Phó Tiểu Vũ gật đầu, nhưng lập tức ngẩng lên nói: “Hay là em cũng đi cùng nhé?”

“Eo của em không sao đấy chứ?”

“Cả đường đi xe em chỉ ngồi thôi mà, nhiều lắm thì đi mấy bước, không sao đâu.” Phó Tiểu Vũ vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Mà không chỉ có tài liệu làm việc không đâu, còn áo ngủ, đồ rửa mặt cũng muốn lấy nữa, và cả rượu vang em cũng muốn cầm tới… Đúng rồi, hơn nữa em còn phải mang mấy chiếc sơ mi theo, dù mấy hôm nay ở nhà làm việc em cũng cần chủ trì cuộc họp online, nửa thân trên vẫn cần mặc sao cho ngay ngắn.”

Dáng vẻ cẩn thận suy nghĩ của Omega thật ra rất nghiêm túc, nhưng Hứa Gia Lạc không kìm được bật cười thành tiếng: “Được rồi…”

Hắn cố ý dừng một chút mới tiếp tục nói: “Dáng vẻ dự định ở lại lâu dài, được lắm.”

“…” Vành tai Phó Tiểu Vũ chầm chậm đỏ ran lên, nhưng lại cố ý giả vờ không nghe thấy, hỏi: “Giờ chúng ta đi luôn hả?”

“Ừ, đi thôi.”

Hứa Gia Lạc cố ý lái xe thật chậm vì sợ sẽ khiến eo của Phó Tiểu Vũ bị lắc lư, cũng bởi thế mà đi đường cũng lâu hơn bình thường một chút. Sau khi đến tòa nhà số 107 của biệt uyển Quân Nhã, hắn đỡ lưng Phó Tiểu Vũ rồi chậm rãi đi vào căn nhà.

Trong nhà của Phó Tiểu Vũ không trang trí xa hoa như bên ngoài, toàn bộ căn nhà đều theo phong cách tối giản, chỉ dùng hai màu đen trắng làm chủ đạo, đường cong lại rất mượt mà.

Nhưng một căn nhà có diện tích lớn nhường ấy mà dùng phong cách này để trang trí lại khiến nó trở nên trống rỗng. Vừa bước vào đã khiến người ta cảm giác như không có hơi người, không hề giống nhà ở mà chỉ như một bản mẫu thiết kế xinh đẹp.

Hứa Gia Lạc bỗng không nhịn được nghĩ, hóa ra sau khi lần phát tình trước kết thúc, hắn đã để Phó Tiểu Vũ ở lại một căn nhà như thế này.

Phó Tiểu Vũ không cảm thấy gì cả, y dẫn Hứa Gia Lạc đi thẳng đến phòng làm việc. Chỗ đó có thứ y cần nhất, y đang gấp gáp muốn bắt đầu xử lý công việc ngay lập tức.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, y đã hối hận ngay lập tức…

Mẹ kiếp, sao y lại có thể quên được chuyện này cơ chứ!

Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa.

Nguyên một vách tường đối diện với cửa phòng làm việc đã được y cải tạo thành một tấm bảng trắng rộng lớn, cái này giống như một bàn làm việc dựng thẳng của y. Trên đó dán rất nhiều giấy ghi chú được phân thành các màu sắc khác nhau căn cứ vào mức độ ưu tiên; một số bản tin quan trọng về tài chính và kinh tế được cắt từ báo; những suy nghĩ được y viết qua quýt bằng bút mark. Ngoài ra còn có một số lịch trình mà đôi khi y sẽ viết xuống rồi chụp ảnh lại gửi cho Vương Tiểu Sơn để cậu ta chuyển tới Dingtalk.

Mấy thứ này thì không có gì, nhưng mà, nhưng mà!

Chính giữa tấm bảng trắng này là một tấm bảng trắng nhỏ hơn dùng móc treo lên, đó chính là tấm bảng mà y vẽ sơ đồ tư duy với tâm điểm là Hứa Gia Lạc.

Đầu y bị điên rồi mới có thể treo tấm bảng trắng đó ngay chính giữa tường…

Mà chính giây phút này, y và Hứa Gia Lạc đang đứng cạnh nhau nhìn dòng chữ to đùng viết bằng bút mark đỏ rực trên bảng:

Hứa Gia Lạc – Great Sex.

__________________

Hết chương 54.

Bình luận

Truyện đang đọc