TÌNH YÊU SUỐT ĐỜI

Chương 15:

 

“Thẩm Tư Cương, đưa cô ấy cho tôi”

 

Thẩm Tư Cương vẻ mặt u ám, con ngươi sắc bén “Cô ta đắc tội tôi. Trước khi tôi chưa hết giận, bất kỳ ai cũng không được mang đi”

 

Tiêu Hành nhướng mi nhìn Thẩm Tư Cương. Hai người bọn họ cũng là bạn từ nhỏ đến lớn. Cho dù sau đó hắn theo cha mẹ ra nước ngoài, mà Thẩm Tư Cương ở lại trong nước, quan hệ của bọn họ cũng không có thay đổi.

 

Bất quá, người phụ nữ Thẩm Tư Cương để ý… Tiêu Hành rất hiếu kỳ, nhìn lướt qua người phụ nữ bị Thẩm Tư Cương kéo ra phía sau, Tiêu Hành kinh ngạc phát hiện, cô ấy vậy mà tai đang đỏ bừng.Bỗng nhiên nghĩ đến, người phụ nữ này ngay cả bị đàn ông ôm cũng là lần đầu tiên, sẽ không ngay cả hôn cũng vậy đấy chứ…

 

“Này, đây là nụ hôn đầu của cô?”

 

Mặt Giản Đường so với mông khỉ còn đỏ hơn. Lỗ tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu. Cái gì cũng không cần nói, nhìn gương mặt đỏ lựng kia chính là câu trả lời.

 

Ngay cả Tiêu Hành cũng không phát hiện, giờ phút này tâm tình hắn có bao nhiêu tốt đẹp.

 

Khoé môi nhếch lên, Tiêu Hành cười như không cười nhìn về phía Thẩm Tư Cương “Nếu tôi nhất định phải mang cô ấy đi thì sao?”

 

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay sợ thế giới không loạn của Hi Thần, tiếng huýt gió lại vang lên “Bạch Dục Hành, mau lấy điện thoại ra quay lại. Tiêu đại thiếu vì hồng nhan không tiếc khiêu khích Thẩm Tư Cương. Tin tức này bán cho mấy tạp chí, nhất định sẽ bán ra một tin tức sốt dẻo! Ngày mai đầu trang không thể thiếu nó”

 

Bạch Dục Hành tự mình rót một ly whisky, nhướng mi chế giễu gương mặt đầy phấn khởi của Hi Thần “Tôi dám cam đoan, nếu như cậu làm vậy, tựa đề đầu ngày mai nhất định là sông Hoàng Hà xuất hiền một thi thể không rõ danh tính”

 

“Ẹc..”

 

Thẩm Tư Cương tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng của Giản Đường. Đột nhiên cảm thấy biểu tình thẹn thùng này cực kỳ chướng mắt.

 

Ánh mắt sắc bén lạnh như băng rơi vào trên môi của cô. Híp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Bị ánh mắt không kiêng kỵ của Thẩm Tư Cương nhìn chăm chú, Giản Đường lúng túng nhìn ra cửa, muốn mượn màn này né tránh ánh mắt không rõ kia.

 

Trong lòng Thẩm Tư Cương giận dữ một cách khó hiểu, bàn tay như kiềm sắt bất ngờ nắm chặt cổ tay Giản Đường, khom người một cái như gánh bao cát đem người vác lên vai, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Hành, Bạch Dục Hành và Hi Thần, bước dài ra khỏi cửa phòng bao.

 

Tiêu Hành phản ứng đầu tiên, thẹn quá hoá giận.

 

“Đứng lại” Không nói hai lời liền đuổi theo.

 

Hi Thần há to mồm, còn chưa tiêu hoá được sự thật trước mắt.

 

Bạch Dục Hành thông suốt đứng lên từ ghế salon “Lần này có trò hay để xem rồi” Cũng không để ý Hi Thần ở sau lưng, nhấc chân đi theo. Hi Thần cuối cùng cũng phản ứng được, đứng lên “Chờ tôi một chút! Có kịch hay sao có thể xem một mình? Vui một mình không bằng mọi người đều vui”

 

Sắc mặt Tần Mộc Mộc trắng bệch, hai chân như nhựa cao su dính chặt trên mặt đất không nhúc nhích được. Cô chỉ biết là… Xong đời rồi, Giản Đường tỷ lần này bị cô hại chết.

 

Trong lòng áy náy nhưng không biết nên làm gì.

 

Nếu như đi nói cho Mộng tỷ thì cô sẽ xong đời. Nếu như Mộng tỷ biết bởi vì cô loạn ngôn, mới gây ra chuyện lớn như vậy, cô liền không thể làm phục vụ ở đây nữa.

 

Một mặt áy náy, một mặt lại sợ chuyện đến tai Mộng tỷ, cô sẽ gặp hoạ. Tần Mộc Mộc do dự không quyết được, nội tâm giãy giụa.

 

Cuối cùng…

 

“Không có gì đâu, hẳn sẽ không có chuyện gì. Giản Đường tỷ chỉ là một nhân viên vệ sinh. Thẩm đại thiếu chỉ tức giận một chút, không cần làm khó một nhân viên vệ sinh. Đúng rồi, hẳn sẽ không có gì xảy ra” Tần Mộc Mộc lầm bầm lầu bầu, không ngừng thuyết phục bản thân, tự lừa mình lừa người, để cho áy náy trong lòng giảm bớt một chút.

 

Tiêu Hành bước nhanh đuổi theo, Thẩm Tư Cương đi ở phía trước, đột nhiên xoay người, chân thon dài ở trên không không trung vạch lên một độ cong sắc bén, đá một cái, lưu loát tiêu sái bức ép Tiêu Hành lùi ra sau, bước nhanh vào trong thang máy.

 

Tiêu Hành lần nữa muốn đuổi theo, cửa thang máy trước mắt liền bị đóng.

Bình luận

Truyện đang đọc