TÌNH YÊU SUỐT ĐỜI

Thẩm Tư Cương, anh hài lòng chưa?

 

A… Nói không chừng, đây là Giản Đường mà anh muốn.

 

Nhắm mắt lại, trong đầu của cô toàn bộ đều là một chữ — Tiền!

 

Không có tiền thì chẳng phải là gì cả, nhưng có tiền rồi… Thì sẽ có…

 

Tần Mộc Mộc chê bai quét Giản Đường một cái, nhìn bộ dạng chó chết của Giản Đường, nhất thời mất khẩu vị, bĩu môi một cái:

 

“Tóm lại, cô nên nhớ chính cô chỉ là một người thọt, đừng có mơ mộng hão huyền câu dẫn được Tiêu Hành” Nói xong, cái mông lắc một cái, lạnh lùng đi vào phòng ngủ của mình, chỉ để lại cho Giản Đường một bóng lưng lạnh lùng.

 

Xoa xoa mi tâm, Giản Đường không để ý đến những cái khác, vọt vào phòng tắm nước nóng, đem mình co rúc vào trong chăn.

 

Thời tiết như vậy, không mở điều hoà còn nóng đến điên người, thế nhưng Giản Đường lại cảm thấy lạnh đến run rẩy.

 

Lại càng thêm co mình lại thành một cục, giống như nếu co lại như vậy là có thể sưởi ấm.

 

Ngoài cửa sổ không biết là hoạ mi nhà ai nuôi đang hót, ở trong tiếng hót này, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

 

“Này, ê! Dậy đi”

 

Một trận đẩy đẩy không khách khí, Giản Đường bị đánh thức, vừa mở mắt liền thấy trước mặt mình chính là Tần Mộc Mộc.

 

Đang mơ hồ không rõ, đầu sốt cao, cũng không nổi nóng, lầu bầu một câu:

 

“Đừng đẩy, đầu đang choáng váng”

 

Tần Mộc Mộc không đẩy tay của cô nữa, dừng một chút, một giây kế tiếp cười lạnh một tiếng:

 

“Cô cho là tôi muốn đến phòng cô lắm à, thức dậy nhanh đi, đến giờ rồi, ngủ như heo chết, mấy giờ rồi còn không dậy đi làm à?

 

Lần trước cô không đi làm hại tôi bị Mộng tỷ mắng, tôi cũng không muốn bị Mộng tỷ mắng nữa, cô thức dậy nhanh đi”

 

Đi làm?

 

Đi làm!

 

Giản Đường đầu sốt đến mơ hồ, thời điểm nghe Tần Mộc Mộc nói một tràng, trong đầu càng rối loạn.

 

Trong cơn choáng váng, hai chữ ‘đi làm’ như một quả lựu đạn, nhất thời nổ cho cô tỉnh táo mấy phần… Đi làm!

 

Đẩy chăn ra bò dậy khỏi giường, nôn nóng thức dậy, nhưng cả người đau mỏi, nhất thời thiếu chút nữa ngã quỵ ở trên đất.

 

Tần Mộc Mộc cau mày một cái, bất mãn nói “Cô nhanh lên một chút, lằng nhà lằng nhằng, diễn kịch gì, ở đây cũng không có đàn ông, cô diễn cho ai xem”

 

Giản Đường mặc cho Tần Mộc Mộc lạnh lùng châm chọc, Thẩm mặc thay áo quần.

 

“Không phải chỉ mắc một trận mưa thôi sao? Có yếu đuối quý giá vậy không? Tôi cũng từng mắc mưa rồi, cũng không giống như cô. Người cô dát vàng hay sao?” Tần Mộc Mộc vẫn còn ở một bên châm chọc Giản Đường.

 

Đầu nhức nhức, Giản Đường xoa đầu, bỗng nhiên xoay người “Tần Mộc Mộc, cô biết không? Trên thế giới này, sẽ không có ai thích những người phụ nữ thích nói chuyện chanh chua khắc nghiệt. Cô muốn Tiêu Hành có hảo cảm với cô, thì tốt nhất nên thay đổi đi”

 

Nói xong, Giản Đường cũng chuẩn bị tâm lý bị Tần Mộc Mộc càng không khách khí mà nhục nhã mình hơn rồi.

 

Nhưng, khó hiểu là hôm nay, cô muốn được tuỳ hứng buông thả.

Bình luận

Truyện đang đọc