TÌNH YÊU SUỐT ĐỜI

“Thẩm tiên sinh, những lời ngài giao phó tôi đã nói không sót một chữ cho Giản tiểu thư” Lão quản gia sau khi đuổi Giản Đường đi, lặng lẽ đứng ở cửa phòng ngủ.

 

Thẩm Tu Cần lắc lắc ly rượu vang trong tay, nghe lời nói của lão quản gia xong, mới lãnh đạm thu hồi tầm mắt đang theo dõi Giản Đường, môi mỏng lạnh nhạt ra lệnh “Thông báo cho Giản gia, có Giản Đường thì không có Giản gia, muốn Giản gia, từ nay về sau Giản gia không có người tên Giản Đường”

 

“Vâng”

 

“Thứ hai, thông báo cho đại học S, ở đây không có hồ sơ của Giản Đường. Thông báo trường cao trung, Giản Đường vì ở trường đánh nhau nên bị đuổi. Học vấn cao nhất của cô ta chỉ có thể là sơ trung.

 

“Vâng”

 

“Cuối cùng” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói “Đưa cô ta vào ngục”

 

Lão quản gia nghe thấy liền ngẩng đầu, ngạc nhiên “Thẩm tiên sinh?”

 

“Giết người đền mạng, thuê người mưu hại mạng sống người khác. Để cho cô ta vào ngục ăn cơm tù ba năm. Thế nào? Hạ quản gia cho rằng tôi làm không đúng?” Ba năm này là thời hạn Thẩm Tư Cương cho Giản Đường, không có chứng cứ, nhưng Thẩm Tư Cương phẫn nộ mà quyết định.

 

“Không, Thẩm tiên sinh làm rất đúng. Cảm ơn Thẩm tiên sinh” Lão quản gia nước mắt đầy mặt, lại khóc “Nếu không phải nhờ tiên sinh, Giản Đường làm như vậy với Viên Miên căn bản không nhận sự trừng phạt nào. Giản Đường là người Giản gia, tôi không thể làm gì cô ta. Tạ ơn tiên sinh, tạ ơn tiên sinh”

 

Thẩm Tư Cương xoay người, đứng ở cửa sổ sát sàn, nhìn xuống bóng dáng đã biến mất ở ngã rẽ, đáy mắt một mảng sương mù, khớp tay thon dài siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống sạch.

 

“Hạ quản gia, tôi dạy dỗ Giản Đường không phải vì Viên Miên là con gái ông, mà do là đó là người tôi nhìn trúng” Thẩm Tư Cương chậm rãi nói.

 

 

Giản Đường kéo cả người mệt mỏi trở về Giản gia.

 

Thế nhưng rốt cuộc không thể bước vào cửa lớn, vì quản gia Giản gia nói nguyên lời thoại của Thẩm Tư Cương, Giản Đường bị mời ra Giản gia một cách khéo léo, từ đầu đến cuối, nàng thậm chí không thấy được bóng dáng của cha mẹ ruột của mình.

 

Tất cả đều sợ hãi Thẩm Tư Cương sao? Giản Đường nhếch mép một cái.. Thu hồi tầm mắt khỏi cánh cổng sắt, xoá sạch mọi quan hệ của mình cùng Giản gia, xoá sạch mọi thứ thuộc về mình trong quá khứ.

 

Giản Đường không thể nói ra hiện giờ có cảm giác gì, vừa xoay người liền thấy hai người mặc cảnh phục ngăn cản “Giản tiểu thư, chúng tôi tra ra cô bỏ tiền thuê xã hội đen phá huỷ sự trong sạch của Hạ Viên Miên tiểu thư, khiến Hạ Viên Miên tiểu thư chết ngoài ý muốn, bây giờ mời cô đi cùng chúng tôi”

 

Đang bị đưa vào ngục, Giản Đường gặp được Thẩm Tư Cương, người đàn ông kia dáng người to lớn đứng ở bên cửa sổ.

 

Giản Đường lắc đầu, kiên định nói “Tôi không hề hại Viên Miên”

 

Thẩm Tư Cương thân thể cao lớn không nhanh không chậm đi tới trước người Giản Đường. Giản Đường tự nói mình không phải sợ, cô vô tội, cô không hề phạm tội.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không sợ hãi ngước lên, cố gắng giữ bản thân trấn định nhưng bả vai run rẩy đã bán đứng cô… Hết thảy các thứ này đều bị một đôi mắt sắc bén nắm bắt.

 

Đáy mắt Thẩm Tư Cương hiện lên vẻ kinh ngạc… Chuyện đã đến mức này cô ta còn phải cố gắng duy trì tôn nghiêm sao?

 

Cũng đúng, cô là Giản Đường mà, người phụ nữ này từ trước đến giờ cả người khoe khoang kiêu ngạo, ngay cả lúc tỏ tình bị hắn cự tuyệt cũng không bị tổn thương chút nào.

 

Thẩm Tư Cương nhanh như chớp nắm lấy cằm tinh xảo của cô.

 

“A.. Đau” Cái tay nắm cằm kia, giống như là kiềm sắt, ở trên cằm Giản Đường lại càng dùng lực như là muốn bóp vỡ nó, Giản Đường đau đến mức nước mắt tràn ra.

 

Thế nhưng đối phương một chút cũng không thương tiếc, càng ngày càng dùng sức bóp cằm cô “Ai có thể nghĩ đến giấu sau khuôn mặt xinh đẹp này là lòng dạ ác độc?”

 

“Tôi thật sự không hại Viên Miên” Giản Đường cắn môi, sắc mặt trắng bệch vì đau “Anh không thể cứ vậy đem tôi vào tù được, không có chứng cứ”

 

“Không, tôi có thể” Thẩm Tư Cương cười lạnh, từng chữ từng câu tàn nhẫn nói “Vậy thì Giản Đường Giản tiểu thư, sau này mời cô ở trong này vui vẻ hưởng thụ cuộc sống ngục giam” Thẩm Tư Cương buông cằm cô ra, xoay người vẫy vẫy tay, đi thập phần tiêu sái.

 

Hắn đang trả thù cô. Mặt Giản Đường trắng bệch, một chữ cũng không nói được.

 

Ngục giam phụ nữ không bình yên như ngoài mặt. Đêm đầu tiên vào ngục, lúc đang ngủ Giản Đường bị người ta vặn tay.

 

“Các người muốn làm gì?” Giản Đường đề phòng nhìn những bạn tù không có ý tốt đang vây quanh mình “Các người đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ gọi cai ngục”

Bình luận

Truyện đang đọc