TÌNH YÊU SUỐT ĐỜI

(*) Kim cương vương lão ngũ (钻石王老五): người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

 

Không biết có phải bởi vì gần đây ở Đông Hoàng bị người ta như có như không chèn ép, hay bởi vì cỗ ghen tị vô hình trong lòng kia mà dù Tần Mộc Mộc biết rõ lúc này nếu không muốn gây chuyện thì lựa chọn tốt nhất là rời đi, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.

 

Nhưng thời điểm khi cô nhìn đến người phụ nữ mà Tiêu Hành đang hôn là Giản Đường… Một cỗ tức giận cùng ghen tị bốc lên, không nhịn được mà cắt đứt hai người này.

 

Thấy Tần Mộc Mộc, Giản Đường từ từ cúi đầu xuống yên lặng, đây là thái độ mà cô đối với Tần Mộc Mộc bây giờ.

 

“Tiêu tiên sinh, tôi còn có việc nên đi trước đây”

 

Tiêu Hành nghe được thanh âm khàn khàn của người phụ nữ kia, hắn vốn có thể ngăn lại người phụ nữ này, nhưng giờ phút này tâm trạng có chút không yên, ánh mắt phức tạp đưa mắt nhìn bóng lưng Giản Đường rời đi lên lầu.

 

“Tiêu tiên sinh. Em là Tần Mộc Mộc”

 

Nam tử trước mắt, chính là người đàn ông hoàn mỹ trong lòng mình.

 

Bề ngoài anh tuấn, gương mặt đẹp trai, vóc người có thể so được với người mẫu, còn có khí chất tản ra quanh thân… Tần Mộc Mộc phát hiện tim mình đang đập rất nhanh.

 

Tiêu Hành chậm rãi quay đầu, tầm mắt từ phương hướng Giản Đường vừa rời đi, rơi vào trên người Tần Mộc Mộc, đối diện với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia… Không, hẳn phải xưng là một cô gái mới đúng.

 

Khoé miệng Tiêu Hành từ đầu đến cuối vẫn cười cười không đổi, nhìn chằm chằm cô gái cách đó không xa… Tâm tư của cô ta, Tiêu Hành thấy rõ ràng.

 

Mặt thẹn thùng lại ửng đỏ, sức sống dồi dào, da thịt đàn hồi… Quả thật toàn thân đầy một cỗ sức sống thanh thuần động lòng người.

 

Nhưng mà… Phải làm sao đây?

 

Trong đầu hắn bây giờ đều là khuôn mặt xấu xí đỏ bừng kia, đưa tay sờ sờ cánh môi, hai lần hôn cô ấy, lần sau so với lần trước cảm xúc càng mãnh liệt hơn.

 

Lần đầu tiên, chỉ kịp đụng cánh môi kia của cô ấy đã bị tên họ Thẩm kia phá hư chuyện tốt.

 

Lần thứ hai, chính là mới hồi nãy, cũng chỉ mới đặt lên cánh môi của cô, chưa kịp cảm thụ được gì, chưa kịp đi sâu vào nụ hôn này, lại bị người này làm hỏng chuyện tốt.

 

Cặp mắt đào hoa hơi khiêu lên, ánh mắt thâm thuý lướt quá người con gái ở đối diện tự xưng là Tần Mộc Mộc, khoé miệng Tiêu Hành vẫn nhếch lên nụ cười không đổi”Cô tên Tần Mộc Mộc?”

 

Hô hấp Tần Mộc Mộc hơi trì trệ, nhất thời kích động “Đúng, em, em, em tên là Tần Mộc Mộc. Tiêu, Tiêu tiên sinh, em phục vụ cho ngài. A… Không phải, ý em là, em là người phục vụ ở đây. Em, em…”

 

“A” một tiếng cười khẽ Thẩm thấp lại hấp dẫn từ trong cổ họng Tiêu Hành, nụ cười trên khoé miệng Tiêu Hành sâu hơn, bắp đùi thon dài đi về phía Tần Mộc Mộc “Cô muốn phục vụ cho tôi?”

 

“Em…”

 

“Đừng khẩn trương. Cô rất dễ thương”

 

Thanh âm du dương hấp dẫn kia nghe vào trong tai Tần Mộc Mộc, ngực cô như đang đánh trống, mắc cỡ đỏ cả mặt, đáy mắt Tiêu Hành vạch qua một tia lãnh ý… Thật là, ảnh hưởng khẩu vị, làm bộ làm tịch.

 

Lại nói “Tôi đã nhớ cô rồi, đi làm việc đi” Nói rồi liền ưu nhã đi qua bên người Tần Mộc Mộc, thân thể thon dài chậm rãi đi xuống thang bộ.

 

Chỉ bất quá, hắn cứ như vậy mà đi, trái tim thiếu nữ của Tần Mộc Mộc bất giác rơi trên người hắn rồi.

 

Đây… Cũng là một người đàn ông tàn nhẫn!

 

Tần Mộc Mộc lên lầu, gặp phải Giản Đường, trong lòng không lý do cảm thấy khó chịu “Đồ đĩ*”

Bình luận

Truyện đang đọc