TÌNH YÊU SUỐT ĐỜI

Chương 23:

 

Hắn thật sự không biết tại sao lại tức giận đến như vậy! Người phụ nữ này trước đây kiêu ngạo khiến người ta chán ghét, bây giờ đều ném đi hết sự kiêu ngạo của mình, lại càng khiến người khác xem thường hơn.

 

Giản Đường Giản Đường Giản Đường!!

 

Cô là Giản Đường? Cái người hèn nhát này là Giản Đường từng kiêu căng phách lối tỏ tình với hắn?

 

Đến bây giờ Giản Đường mới tiêu hoá xong lời nói của Thẩm Tư Cương, sắc mặt trắng bệch nhìn về sườn mặt người đàn ông “Thẩm tiên sinh, tôi đã biết lỗi rồi, ngài tha cho tôi đi, cầu xin ngài, tôi đã ngồi ba năm tù, tôi…” Cô muốn nói là — chờ cô trả nợ xong rồi, cô có thể đem mạng cho hắn, đền mạng cho Hạ Viên Miên.

 

“Cô không phải rất thích quỳ sao? Quỳ xuống!” Dung nhan lạnh như băng của người đàn ông lại có thêm một tầng băng sương “Đã thích quỳ như vậy thì để cho mọi người nhìn cô, Giản đại tiểu thư Giản gia mất hết mặt mũi như thế nào!”

 

Người Giản Đường lung lay, cô cho là như thế nào đi nữa cô cũng sẽ không khổ sở, cô cho là cô đã bình tĩnh tiếp nhận hết thảy những thứ này.

 

Cô sai rồi!

 

Giản gia đại tiểu thư… sao?

 

Thẩm Tư Cương, anh đang kể chuyện cười sao?

 

Là ai từng ra lệnh, có Giản Đường thì không có Giản gia, từ nay về sau Giản gia không còn Giản đại tiểu thư?

 

Quỳ xuống… Cô muốn quỳ lắm sao?

 

Cô không nghĩ tới!

 

Nhưng mà cô là ai?

 

Cô chẳng qua chỉ là một con số 926 mà thôi! Cô cái gì cũng không có, tôn nghiêm? Cốt khí? Ha ha ha ha… Thời điểm mà cô là Giản Đường Giản gia đại tiểu thư, hắn không vui là có thể đưa cô vào ngục, ngay cả cơ hội biện minh cũng không có!

 

Bây giờ cô không là gì, trừ quỳ xuống, trừ bán đi tôn nghiêm của bản thân, cô không còn bất kỳ gì để cùng hắn đòi hỏi.

 

Thẩm Tư Cương, tôi không phải “yêu” quỳ đến như vậy, là tôi không còn bất kỳ cái gì để đưa ra!

 

Anh lấy đi quá khứ của tôi, xoá sạch mọi điều về Giản gia Giản Đường này, một người đang sống sờ sờ mà bị xoá bỏ sự tồn tại, tôi so với người lưu lạc đầu đường xó chợ còn không bằng, bọn họ ít nhất còn có nhà, có chỗ đi, tôi thì sao?

 

Tôn nghiêm? Giản Đường rũ thấp đầu, trong miệng đầy chua xót coi khinh, cô run rẩy ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đồng tử màu đen của Thẩm Tư Cương, Giản Đường cứ nhìn chằm chằm mắt Thẩm Tư Cương như vậy, rồi chầm chậm quỳ xuống… Thẩm Tư Cương, Giản gia Giản đại tiểu thư mới có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, một người từng ngồi tù như tôi làm sao mà có thứ đó được!

 

Người đàn ông mím chặt môi, không nói một lời đi lên phía trước, xung quanh mọi người chỉ trỏ, người đàn ông đều làm như không thấy cứ vậy đi, không ai biết hắn đang muốn làm gì.

 

Trước mắt Giản Đường xuất hiện một đôi chân dài, giày da được lau đến bóng loáng cho thấy chủ nhân sang trọng, trong lòng cô hơi giật mình, lại thấy cặp chân dài kia chậm rãi ngồi chổm xuống, Giản Đường theo bản năng ngẩng đầu lên, khuôn mặt phi thường đẹp trai kia đang cùng cô mặt đối mặt.

 

“Cô thật sự là Giản Đường sao?” Con ngươi màu mực của người đàn ông thâm Thẩm khó hiểu, mang một tia nghiêm nghị hỏi, Giản Đường phảng phất giống như bị một đao lớn đập trúng, người lung lay hồi lâu nhưng nửa chữ cũng không trả lời, Thẩm Tư Cương chậm rãi đứng lên, tầm mắt nhìn về phía người đàn bà dưới chân như nhìn một con kiến hôi, nhàn nhạt mở miệng “Đi với tôi”

 

Giản Đường đứng ngồi không yên ở trước mặt Thẩm Tư Cương, không lâu sau bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói của Thẩm Tư Cương vang lên “Vào đi”

 

Giản Đường áy náy nhìn người vừa tiến vào — là người ba tháng trước phỏng vấn cô Tô Mộng.

 

“Mộng tỷ” Trong lòng lo lắng bất an, dè nhặt nhìn Thẩm Tư Cương đang ngồi trên ghế salon, lại nhìn một chút về phía Tô Mộng, trong lòng như đang đánh trống, không biết người đàn ông thần sắc khó đoán này đang muốn làm cái gì.

 

“Thẩm Tổng” Tô Mộng mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may nhưng không làm giảm chút nào mị lực của cô, trước ngược có hai nút áo được thiết kế sinh động, trước mặt Thẩm Tư Cương an an phận phận “Ngài có gì muốn phân phó?”

 

Giản Đường thấy thái độ của Tô Mộng đối với Thẩm Tư Cương có chút lạ, thật giống như Thẩm Tư Cương là kim chủ của cô ấy… Giản Đường có lẽ không biết, Thẩm Tư Cương chính là đại boss của Tô Mộng, chẳng qua cô ở trong ngục tận ba năm, sau khi ra ngoài thế giới đã sớm thay đổi hoàn toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc