TOÀN CẦU CAO VÕ

Thời cấp ba, phấn đấu hết mình vì khoa võ.

Thi đậu khoa võ rồi lại bắt đầu phấn đấu trở thành võ giả.

Trở thành võ giả, lại còn phải tiếp tục phấn đấu trở nên mạnh mẽ hơn.

Gia cảnh tốt thì còn đỡ một chút, như gia cảnh bình thường nhà Vương Kim Dương, chắc hẳn là đã phải chịu khổ vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

Cảm khái một câu xong, Vương Kim Dương cười nói: “Không ngồi xe liền đâu, ngồi mãi đơ hết cả người, nếu tụi em không vội thì đi với anh một chút đi.”

Vừa được mở lời đề nghị, sắc mặt mọi người lập tức mừng rỡ. Vốn dĩ mọi người giành được cơ hội đón tiếp Vương Kim Dương này, chính là muốn có thể tiếp xúc nhiều hoen một chút, hiểu thêm vài việc.

Năm ngoái Vương Kim Dương cũng từng là học sinh cấp ba, đương nhiên cậu ta hiểu tâm tư của đàn em, cho nên mới nói như vậy, coi như là quan tâm ngoài sự mong đợi của mọi người.

Ngô Chí Hào chầm chậm chạy đến nơi chiếc xe thương vụ đang đậu, nói với thầy Trương tài xế một tiếng, sau đó nhanh chóng trở về.



Dọc theo con đường bên ngoài nhà ga, Vương Kim Dương đi một lát, sau đó cười nói: “Kiếm chỗ nào ngồi chút đi, đến chiều mới phải qua Nhất Trung, không vội.”

Việc này cũng không ai từ chối, Ngô Chí Hào chủ động dẫn đường, đi đến một quán nước ở phia trước.

Phương Bình thấy Vương Kim Dương dễ nói chuyện, nhân cơ hội dò hỏi: “Anh Vương à, nếu mà anh không ngại, có thể cho em hỏi một chút được không, anh hiện tại là võ giả cấp mấy vậy ạ?”

Không có bất cứ thí sinh khoa võ nào không hứng thú với điều này!

Phương Bình vừa hỏi, Ngô Chí Hào đang dẫn đường cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn Vương Kim Dương, bọn họ vô cùng có hứng thú với vị học trưởng truyền kỳ này!

Vương Kim Dương hơi sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt lại tươi cười: "Có một số việc, các em không biết thì tốt hơn, biết rồi không chắc là chuyện tốt.

Anh sẽ không nói đâu, nếu như các em thi đậu vào Nam Giang Võ Đại, tự nhiên sẽ biết thôi.

Nhưng mà anh có thể nói chuyện của người khác…"

Gương mặt Vương Kim Dương mang theo ý cười bỡn cợt: "Các em biết Lý Nguyên Giang chứ?"

Ngô Chí Hào lập tức nói: "Biết ạ, là đàn anh học lớp chọn của trường mình năm ngoái, cũng thi đậu vào Nam Giang Võ Đại."

Vương Kim Dương cười híp mắt nói: "Biết là được rồi, chuyện của người này anh không đặt nặng trong lòng.

Cái thằng đó, tốt nhất cũng đừng trách anh khiến nó mất mặt trước đàn em. Hồi trước, trong số những người học lớp chọn, nó là người kiêu ngạo nhất.

Đều là học sinh với nhau, rảnh quá không có gì làm hay sao mà cứ nhất định phải móc ngoáy anh vài câu, mấy đứa xem, có phải nó rảnh quá không?

Lúc sau thì hai anh cùng thi đậu vào Nam Giang Võ Đại, nó còn nói cùng thi đậu với anh rất mất mặt nó, cái thằng, thiệt là thèm ăn đòn mà!"

Vương Kim Dương nói mấy câu, đám người Ngô Chí Hào đều trợn mắt há mồm mà nghe.

Mới vừa rồi còn thấy học trưởng Vương ôn hoà dễ gần, bây giờ nhìn lại, cũng không phải ôn hoà dễ gần như vậy.

Vương Kim Dương cũng không để ý mọi người nghĩ như thế nào, nói xong đoạn đó, trên mặt lại hiện lên nụ cười bỡn cợt: "Lý Nguyên Giang và anh cùng nhau vào Nam Giang Võ Đại, bây giờ cũng gần kết thúc năm nhất rồi, tên kia tới bây giờ còn chưa trở thành võ giả nữa kìa.

Hơn nữa, nhìn tình trạng của nó, lên năm hai có trở thành được võ giả hay không cũng khó nói, chắc lên đại học năm ba mới có hy vọng."

Lời này có chứa ẩn ý, Phương Bình vừa nghe đã hiểu, Vương Kim Dương đây chính là võ giả hàng thật giá thật đây rồi.

Nhưng là võ giả cấp mấy thì Phương Bình cũng có hơi nghi ngờ, có thể không phải chỉ đơn giản là võ giả cấp một đơn giản như vậy, nếu không cũng không cần thiết không muốn nói về bản thân.

Sau đó lại so sánh với anh Lý Nguyên Giang cùng đậu Nam Giang Võ Đại, có thể thấy được, dù là ở Nam Giang Võ Đại, Vương Kim Dương cũng không quá kém.

Nhất thời, ngay cả Phương Bình cũng có chút hứng thú với vị học trưởng truyền kỳ này… Đương nhiên, không phải là thể loại hứng thú kia.

Trong lúc nghe Vương Kim Dương nói chuyện, mọi người cũng đã đến tiệm đồ uống.

Ngô Chí Hào đi gọi nước ở quầy phục vụ, không ai tranh giành, dù sao cũng là tiền của trường.

Những người khác lại tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, tiếp tục nghe Vương Kim Dương nói chuyện.

"Những chuyện về võ giả còn cách xa mấy đứa lắm, trước mắt, có nói nhiều cũng vô dụng, quan trọng vẫn là thi đậu khoa võ đã.

Khoa võ được người đời thường gọi là quá ngũ quan, trảm lục tướng (1), nhưng trên thực tế, cũng không quá đáng sợ như vậy.

Trong năm vòng này, vòng kiểm tra hồ sơ lý lịch không cần nhắc tới, về thi chuyên môn và thi văn hoá, hai vòng này cần các em phải để tâm một chút.

Quan trọng nhất vẫn là vòng kiểm tra sức khoẻ và vòng thực trắc!"

Ngô Chí Hào vừa trở về chỗ ngồi, nghe vậy liền nói: "Anh Vương nói không sai, hai cửa này cũng là hai cửa có tỷ lệ rớt cao nhất."

Vương Kim Dương cười nói: "Các em đều có điểm khí huyết trên 110 cal, để vượt qua mức điểm khí huyết chuẩn không khó, khó ở chỗ làm sao trúng tuyển kìa.

Thực ra thì, đối với mấy đứa, điểm khí huyết chênh lệch cũng không thể quá nhiều.

Trước khi kiểm tra, chuẩn bị một viên thuốc bổ tốt một chút, ví như Khí Huyết Đan, là đã có thể nhanh chóng thay đổi vận mệnh rồi.

Đương nhiên, nếu Khí Huyết Đan vẫn chưa đủ, vậy anh đây dạy cho mấy đứa một mẹo nhỏ…"

Đối với Vương Kim Dương là mẹo nhỏ, còn đối với đám người Ngô Chí Hào mà nói, dù chỉ là một mẹo nhỏ của võ giả chân chính cũng là một chuyện vô cùng quan trọng.

Sắc mặt mọi người kích động, cũng không dám nói lời nào, đồng loạt nghiêng tai lắng nghe.

"Bạo phát ra khí huyết không phải chỉ là vấn đề của khí huyết trong người, mà còn có tác động của trạng thái nữa.

Trạng thái của cơ thể, trạng thái tinh thần, trạng thái cảm xúc.

Trước khi kiểm tra sức khoẻ, thực hiện một vài động tác khởi động làm nóng người là được, không cần phải tiêu hao thể lực. Để duy trì trạng thái tinh thần tỉnh táo, ngày cuối cùng đừng luyện thêm gì cả.

Mà về vấn đề tâm tình, để học được cách điều động tâm tình đến mức tuỳ thời sử dụng rất khó.

Hỉ nộ ái ố, nếu có thể khiến các cảm xúc này tăng cao đến giới hạn, sẽ giúp khí huyết của các em sôi trào lên một chút, khiến kết quả kiểm tra khí huyết của các em cao hơn bình thường một chút.

Nhưng các em vẫn chưa trải qua nhiều sự đời, cho nên muốn điều động tâm tình đến mức cực đại thì rất khó!"

"Điều động tâm tình ạ?"

Thấy mấy đứa đều rơi vào trầm tư, Vương Kim Dương bỗng nhiên cười nói: "Thực ra, anh có cách giúp mấy đứa điều động tâm tình lên mức cao nhất đó!"

Thấy sắc mặt mọi người đều vui vẻ, Phương Bình ngược lại hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn đối phương. Thực ra việc này cậu không quá để ý, dù sao cậu cũng có thể nhanh chóng tăng cường khí huyết của mình.

Lúc Vương Kim Dương nói lời này, biểu cảm trên mặt không khác lúc trêu chọc Lý Nguyên Giang là mấy, Phương Bình cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, Vương Kim Dương cười híp mắt nói: "Có những cảm xúc khó mà điều động được, nhưng mà cảm xúc dễ điều động hơn hết chính là nộ.

Bây giờ, mấy đứa để cho anh đạp vào mặt mấy cái, chịu anh nhổ vài bãi nước bọt, sau này, khi chuẩn bị kiểm tra sức khoẻ thì nhớ lại những sỉ nhục đã phải chịu của ngày hôm nay…"

"Ha ha ha ha!"

Đám người Ngô Chí Hào xém chút sặc chết cười, học trưởng truyền kỳ này sao lại có cảm giác không đáng tin thế nhỉ?

"Ha ha ha..."

Vương Kim Dương vui sướng nở nụ cười, cười cho đã rồi mới nói: “Anh chỉ giỡn thôi, nhưng mà mấy đứa có thể thử.

Hỉ, ái, ố đều là những cảm xúc rất khó điều động và nâng cao. Nộ là đơn giản nhất, dưới sự nổi giận phừng phừng, khí huyết có tăng thêm một hai cal cũng không ngoài ý muốn.”

Lời này, đám người Ngô Chí Hào luôn ghi nhớ trong lòng.

Nếu thật sự có thể tăng thêm một hai cal, thì… có thể chịu bị đạp vào mặt vài cái cũng được?

Thấy bọn họ đều có vẻ như đồng ý muốn thử, Phương Bình không rét mà run, mấy cái đứa này, chắc sẽ không tự ngược chứ?

Khoan nói gì cả, chỉ xét tới độ khả quan thôi cũng đã lên đến 99% rồi!

Vì để thi đậu khoa võ, nhận chút sỉ nhục có là gì.

(1) Quá ngũ quan, trảm lục tướng: chiến tích hào hùng của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, khiến người nghe tên Tào Tháo phải sợ mất mật. Ý nói thi khoa võ khó khăn như đối mặt với Tào Tháo.

Bình luận

Truyện đang đọc